Đi dự họp lớp, tôi gặp lại người từng bị tôi từ chối – kẻ đứng bét bảng năm xưa.

Bây giờ anh ta mặc âu phục chỉnh tề, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ trị giá bằng cả năm lương của tôi.

Tôi đi tìm anh ta mượn tiền.

Bạn học cũ cười nhạo:
“Cô ta lấy đâu ra cái mặt mà dám mở miệng chứ?”

Người đàn ông cúi đầu chỉnh lại đồng hồ, nhướng mày nhìn tôi:
“Cô thèm tiền đến phát điên rồi à?”

Nhưng bọn họ đâu biết — tôi là cảnh sát.

Tiếp cận anh ta… chỉ để tóm anh ta về quy án.

1

Khi tôi bị Lục Thương ôm chặt trong lòng, vừa hay nghe thấy tiếng bàn tán từ hành lang vọng lại.

“Ê, mày nói xem, giờ Trần Vãn Vãn có hối hận chết đi được vì năm đó từ chối Lục Thương không?”

“Đương nhiên rồi, mày nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của cô ta bây giờ đi.”

“Hồi đó Lục Thương bám riết lấy cô ta, sống chết theo đuổi cô ta cơ mà…”

“Tao mà là cô ta, hận không thể xuyên về quá khứ tát mình hai phát cho tỉnh.”

“…”

Tiếng bàn tán mỗi lúc một xa.

Đến khi tôi được thả ra khỏi vòng tay người đàn ông kia.

Anh ta vươn tay, khẽ cong ngón tay gảy nhẹ đuôi tóc buộc cao của tôi:
“Hình như đang nói chúng ta đấy.”

“…”

Đã mất mặt đi mượn tiền người mình từng từ chối thì thôi.
Lại còn tình cờ để đám bạn học cũ nghe được.

Tôi nép mình vào góc tường, mặc cho ánh mắt anh ta vô cùng trắng trợn lướt qua người tôi.

Rồi tôi cất tiếng:
“Bà tôi đang nằm viện…”

“Bà cô nằm viện thì liên quan gì đến tôi?”

Anh ta nghiêm túc áp sát tôi, hỏi câu đó.

Tôi á khẩu.

Anh ta nghiêng đầu sát lại, dồn tôi vào góc tường.

Cúi người, rút cây bút từ túi tôi ra.

Ngậm nắp bút trong miệng, rồi nắm lấy tay tôi, viết một dãy số lên cổ tay.

Người đàn ông hất mí mắt nhìn tôi.
Đôi mắt mí lót ấy nhìn người ta lúc này, vừa sâu thẳm lại vừa mang theo mấy phần nguy hiểm.

Bàn tay anh ta khẽ ấn lên vai tôi, nghiêng đầu nói vào tai:
“Một đêm, mười ngàn.”
“Nghĩ kỹ rồi hẵng liên lạc với tôi.”

2

Tôi đút tay vào túi, đứng ven đường, nhìn những chiếc xe nối đuôi nhau lướt qua trên phố.

Cho đến khi điện thoại reo.

Tôi nhấc máy.

“Tiến triển thế nào rồi?”

Đầu dây bên kia là giọng nói hơi khàn, nghe ra cũng giống tôi – cả đêm không ngủ.

Tôi đáp:
“Toang rồi.”

“Toang là sao?”

Tôi thở dài.
“Chi tiết gặp nhau rồi tôi nói sau.”

“…”

Tắt máy, tôi đưa tay lau dấu vết trên cánh tay.

Chữ viết của Lục Thương ngày trước xấu như gà bới, giờ lại đẹp đẽ không ngờ.

Đầu dây bên kia là đồng nghiệp của tôi —
Tổ trưởng tổ điều tra thuộc đội hình sự công an thành phố, Hà Xương Húc.

Mà tôi, chính là cảnh sát chìm.

Thực ra tôi không hề muốn làm nội gián cho bọn họ, nhưng lần này… thân phận này quá hợp với tôi rồi.

Mục tiêu trọng điểm trong vụ án điều tra băng nhóm xã hội đen lần này, chính là Lục Thương.

Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Nhật Hải.
Doanh nhân trẻ tiêu biểu thành phố.

Và cũng là…
Mối tình đầu vang danh một thời thời cấp ba của tôi.

3

Đã đồng ý giúp bên hình sự tiếp cận nghi phạm, nơi tôi làm việc cũng được điều chỉnh về gần khu nhà của Lục Thương.

Bề ngoài, tôi chỉ là một cô nhân viên bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi.
Thực tế, tôi luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Lục Thương.

Thế nhưng suốt cả tuần bảy ngày, Lục Thương chẳng hề bước vào cửa hàng lấy một lần.
Rõ ràng có lúc anh ta cần mua đồ, vậy mà cứ hễ tôi có mặt, anh ta lại tuyệt đối không vào.

Cuối cùng, khi tôi đã hơi mất kiên nhẫn, một ngày nọ lúc anh ta như thường lệ đi ngang qua cửa hàng, tôi lặng lẽ bám theo.

Lúc đó là khoảng giao thoa giữa ngày và đêm, ánh hoàng hôn như phủ lên cảnh vật phía trước một lớp mật ngọt ấm áp.

Tôi nhìn thấy, ở cuối con hẻm nhỏ —
Có hai ba thanh niên đang vây quanh một người đàn ông trung niên quỳ rạp dưới đất.

“Đừng đánh nữa… tôi xin các cậu, cho tôi khất thêm vài ngày thôi…!”

Khuôn mặt người đàn ông trung niên đã bầm dập đến mức chẳng nhìn ra nổi hình dạng, quỳ gối không ngừng cầu xin.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Nhưng đáp lại chỉ là một trận đấm đá tàn nhẫn hơn nữa.

Đánh hội đồng?
Liên quan đến xã hội đen?

Trong khoảnh khắc ấy, bản năng nghiệp vụ suýt nữa khiến tôi muốn xông ra.

Nhưng ngay lúc đó, eo tôi bị ai đó vòng tay ôm lấy.

Hương thuốc lá lành lạnh tràn vào khứu giác tôi.

Mọi giác quan lập tức như bị đông cứng.

Có người, trong lúc tôi không hề cảnh giác, đã tiếp cận tôi từ phía sau?

Đã hơn mười năm rồi, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.

Anh ta ngậm điếu thuốc rất thản nhiên, đầu ngón tay lướt hờ qua eo tôi.

Tôi quay người lại, liền rơi thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy.

Lục Thương.

Rõ ràng là tôi theo dõi anh ta.
Nhưng giờ đây, lại giống như tôi mới là kẻ bị anh ta dắt mũi.

Tôi vừa định mở miệng, ngón trỏ của người đàn ông kia đã nhẹ nhàng đặt lên môi tôi.

“…”

Không biết từ lúc nào, mưa lất phất bắt đầu rơi.

Rồi mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc hóa thành cơn mưa như trút nước.

Lục Thương bất ngờ kéo cổ tay tôi đi.
Tôi muốn ngoái đầu nhìn lại người đàn ông trung niên đang bị đánh kia, nhưng mưa lớn đã che khuất hoàn toàn tầm mắt.

Để không bại lộ thân phận, tôi chỉ có thể đi theo anh ta.

Chỗ anh ta ở khá nhỏ, là một căn chung cư cũ kỹ.

Thoạt nhìn, dường như không hợp chút nào với thân phận anh ta.

Dẫu sao, chiếc xe anh ta lái cũng đủ để mua được cả tầng nhà này.

Nhưng căn hộ rất ngăn nắp.

Ngăn nắp đến mức… hệt như nếu anh ta đột nhiên biến mất, cảnh sát cũng chẳng tra ra được dấu vết gì.

“Trước giờ tôi đâu biết cô có sở thích đứng xem người khác bị đánh nhừ tử vậy nhỉ?”

Về đến nhà, người đàn ông tựa lưng hờ hững vào khung cửa, cười đùa với tôi.

Tôi nhìn anh ta, nhẹ giọng hỏi:
“Anh quen đám người đó sao?”

Anh ta lắc đầu.

“Người bị đánh thì tôi biết. Là một con nợ lâu năm.”

Anh ta hơi cúi xuống, tiến sát tôi.

Tôi nhìn vào mắt anh ta, có lẽ do dính mưa, trong đôi mắt ấy lấp lánh chút ánh sáng mong manh.

“Làm sai thì phải trả giá.”

“Nên việc ông ta bị đánh là đáng đời, cô nói xem, cô Cảnh?”

“…”

4

Lục Thương thực sự không quen biết đám người kia sao?

Nhưng Hà Xương Húc từng nói với tôi, rất có khả năng Lục Thương dính dáng đến việc cho vay nặng lãi.

Tôi đứng ở cửa, cúi mắt nhìn đôi dép dưới chân.

“Sao vậy?”

Anh ta lấy từ tủ lạnh một lon bia, vừa uống vừa nhìn tôi.

Tôi khẽ cử động mũi chân.

“Màu hồng à.”

“Ừ, đúng rồi.”

“Tôi chưa từng thấy anh đi dép màu hồng.”

Nghe tôi nói vậy, anh ta khựng lại, sau đó bật cười.

“Bởi vì mua cho bạn gái mà.”

Lúc nói câu đó, ánh mắt anh ta nhìn tôi không rời nửa giây.

“…”

Tôi quay đầu đi hướng khác.
Ngoài trời vẫn đang mưa như trút nước, thế này thì tôi lại chẳng thể ra ngoài được.
Có lẽ ngay từ đầu anh ta cũng chẳng hề có ý định để tôi đi.

Bởi vì bị mưa làm ướt hết người, tôi quấn lấy chiếc áo khoác của anh ta,
còn anh thì đi tắm.

Tôi dõi mắt nhìn căn phòng một phòng một khách này, đợi cho đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy liên tục.
Rồi tôi bắt đầu lục soát khắp nơi.

Đã đến tận nhà nghi phạm rồi, thì dĩ nhiên tôi phải tranh thủ thu thập chút thông tin hữu ích.

Kể từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi chưa từng gặp lại Lục Thương.
Những năm tháng anh ta đã trải qua, từng làm gì, quen biết ai, tôi đều không hề hay biết.
Thậm chí những người bên đội hình sự còn nắm rõ hơn tôi.

Nhưng căn nhà này… lại sạch sẽ đến mức quá đáng.
So với gọi là nhà, chi bằng nói là phòng khách sạn còn hợp lý hơn.
Hoàn toàn không có chút dấu vết sinh hoạt cá nhân nào.

Tôi lén lút vào phòng ngủ của anh ta, cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm được chút dấu vết cho thấy có người từng sống ở đây.

Tôi kiểm tra giá sách, từng cuốn từng cuốn một.
Quả nhiên, tôi đã có phát hiện mới.

Một chiếc hộp nhỏ làm từ gỗ vàng, nằm ở góc khuất nhất.
Tôi đưa tay định lấy, chuẩn bị mở ra —

Bỗng dưng có một cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo tôi.

5

Hơi thở nóng rực phả thẳng vào vành tai tôi.
Hòa lẫn với hơi nước từ phòng tắm, cùng mùi hương sữa tắm còn vương lại.

“Cô đang tìm gì thế?”
“Sao không để tôi giúp cô tìm?”

Mái tóc ngắn còn ướt sũng của người đàn ông cọ nhẹ lên tôi, đầu ngón tay hứng thú lướt qua vạt áo tôi.

… Anh ta quả thật đi lại không hề phát ra tiếng động.

Qua lớp kính phản chiếu của cánh tủ, tôi thấy anh ta không mặc gì phía trên.
Vì hành động cho tiện, tôi cũng đã cởi áo khoác của anh ta từ trước.

Lúc này trên người tôi chỉ còn chiếc sơ mi bị mưa thấm ướt gần hết, giữa hai người chỉ cách nhau lớp vải mỏng, thân nhiệt của anh ta lại nóng bỏng đến mức tôi chẳng thể làm ngơ.

Tôi nghĩ… tôi không thể ở lại đây thêm phút nào nữa.

Ngón tay anh ta như vô tình như cố ý lướt nhẹ qua hông tôi.
Hành động lại vô cùng… săn sóc.

“Không sao cả.”
“Cô muốn xem bên trong có gì không? Tôi có thể cho cô xem.”

Tôi ngẩng đầu, bất chợt đối diện ánh mắt anh ta qua lớp kính phản chiếu.

Tư thế của cả hai lúc này… thật chẳng ra sao.

Tôi bất ngờ đẩy mạnh anh ta ra.
“Xin lỗi.”

Có phần luống cuống, tôi vội vàng nhặt lấy áo rồi bước ra ngoài.

Anh ta đi sau lưng tôi, thực ra cũng không cản, rất thản nhiên.
Nhưng tôi lại thấy mình bối rối vô cùng.

Tôi cảm thấy, bản thân mình trước mặt anh ta lúc nào cũng thất thố.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng chẳng khác.

Dù tôi có mang thân phận gì, dù tôi có đang che giấu bao nhiêu đi chăng nữa.