6

Mấy ngày sau đó, anh ta bắt đầu thường xuyên lui tới cửa hàng tiện lợi.
Lần trước đến nhà anh ta, tôi đại khái cũng thu thập được vài dấu vân tay lạ, giao cho Hà Xương Húc, bên họ phấn khích cả buổi.

Một hôm, tôi nhận được cuộc gọi:
“Ba bịch khoai tây chiên, một lon coca, mang qua đây.”

Giọng điệu rất dễ nhận ra, chính là cái kiểu vừa đùa cợt vừa khinh nhờn đặc trưng của anh ta.

“Đợi đã, anh là ai?”
Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta hơi quá quen thuộc rồi đấy.

Anh ta bật cười, cười một lúc rồi mới nói:
“Biết nhà tôi ở đâu rồi chứ, mau mang qua.”

“…”
Tôi chợt hiểu ra.
Thì ra lần trước dắt tôi về nhà là để làm cái này.
Xem tôi như nhân viên giao hàng miễn phí.

Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên ánh mắt nhóm người Hà Xương Húc khi cầm được mẫu vân tay, bảo tôi tiếp tục cố gắng.
… Tôi đành phải đi.

Sau đó còn vài lần nữa, anh ta đều kêu tôi giao đồ cho mình.
Đồ nhẹ thì thôi, lần này lại bảo tôi vác hẳn bình nước 2 lít.

“Đồ nặng như vậy, nhà anh lại không có thang máy, tôi không đi.”

“Có gì đâu? Tôi nhớ hồi cấp ba cô giỏi nâng tạ lắm mà, vài lít nước có là gì.”

Hồi cấp ba đúng là tôi từng nhờ sức khỏe tốt mà được mệnh danh kiểu như “Kim Cương Barbie” gì đó.
Xách hai bình nước leo cầu thang với tôi đúng là chẳng khó khăn gì.
Nhưng tôi thật sự không muốn để lộ cái… mạnh mẽ ấy trước mặt anh ta.

Dù nghĩ thế, tôi vẫn thở hồng hộc mà xách nước giúp anh ta lên tận nơi.
Ai bảo bây giờ anh ta là đối tượng nguy hiểm, ai bảo bây giờ anh ta đang bị hình sự theo dõi.

Lúc gần tới nơi, tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Sa Tăng trong Tây Du Ký khi cam chịu gồng gánh.
Tay xách hai bình nước, xắn tay áo, siêng năng chịu khó.

Trên bậc thang phía trước, Lục Thương mặc vest, ngậm điếu thuốc.
Một cách lười nhác khoác tay lên eo người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ kia cũng ngậm điếu thuốc, ngửa đầu,
châm thuốc từ điếu thuốc của anh ta.

Tôi chợt nhớ đến câu Lục Thương từng nói:
“Dép hồng là mua cho bạn gái.”

Hóa ra anh ta thật sự có bạn gái.
Nhưng sao tôi lại cứ cảm thấy… câu đó anh ta nói dối tôi chứ?

7

Là cảnh sát ngầm,
có một kỹ năng cơ bản nhất chính là — nhớ mặt người.

Vậy nên khi tôi nhìn thấy gương mặt người phụ nữ trang điểm đậm trước mắt,
phản xạ đầu tiên chính là muốn móc còng số 8 từ túi ra.

Nhưng tôi quên mất, trong thời gian nằm vùng, tôi không thể mang thứ đó theo người.
Cuối cùng tôi đành xấu hổ đút tay lại vào túi.

Cười tươi với họ:
“Chào nhé~”

Cả hai người đều nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.

Nếu tôi nhớ không nhầm…
Người phụ nữ trước mặt này nằm trong danh sách truy nã.
Bà chủ lớn của sòng bạc ngầm lớn nhất khu Bắc thành phố.

Lục Thương mà lại dính dáng đến loại người như vậy…
Liệu có thể tốt đẹp được sao?

Thật ra, khi Hà Xương Húc nói với tôi nghi phạm lần này là Lục Thương,
tôi còn không dám tin.

Dù là tấm kính lọc màu thời niên thiếu,
hay những chuyện từng trải qua,
đều khiến tôi không thể dễ dàng hoài nghi anh ta là hạng người đó.

Trước đây anh ta tuy học hành không ra gì,
nhưng tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ bước vào con đường phạm pháp.

Nhưng rõ ràng,
người làm ăn đứng đắn…
sao lại qua lại với kẻ đang bị truy nã?

“Đang nghĩ gì thế? Sao lại thất thần vậy?”
Trước mắt tôi, một bàn tay xương khớp rõ ràng đưa tới.
Ánh mắt tôi bị anh ta thu hút, rồi dần dời lên gương mặt anh ta, nụ cười ấy vẫn sạch sẽ như ngày xưa.

… Người phụ nữ kia hình như đã đi rồi.
Bây giờ tôi chắc chắn không thể đuổi theo nữa, bởi chỉ cần đuổi theo thì tôi sẽ lộ tẩy ngay.

Nhưng tôi lại chẳng muốn ở cùng chỗ với Lục Thương thêm một giây nào nữa.

Vì vậy, tôi quay người đi thẳng về phía cầu thang.

Anh ta đuổi theo sau lưng tôi, gọi tên tôi.

Tôi càng đi nhanh hơn, cho đến khi bất ngờ bị anh ta ôm chặt lấy từ phía sau.

“Sao vậy?”
“Đùa em chút mà đã giận rồi à?”

Giọng người đàn ông bên tai vẫn mang vẻ bông đùa quen thuộc,
khiến tôi không khỏi nhớ lại những năm tháng trẻ dại,
khi anh ta dùng đầu bút khẽ khẩy đuôi tóc tôi,
giọng điệu cũng hời hợt như vậy nhưng lại ẩn giấu sự nóng bỏng chẳng thể xem nhẹ.

Nhưng lần này, tôi hất mạnh anh ta ra.

Đó là lần đầu tiên, sau rất rất nhiều năm, tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ta,
từng chữ từng chữ cất lời hỏi:

“Rốt cuộc anh đang làm công việc gì?”

Không phải thân phận cảnh sát.
Cũng không phải thân phận một kẻ cố tình tiếp cận anh ta để nằm vùng.
Mà là… thân phận của cô gái năm xưa từng thật lòng động tâm vì anh ta.

8

Không hiểu vì sao,
rõ ràng mặt trời đã lặn, vậy mà ánh sáng vẫn cứ chói mắt đến thế.

Người đàn ông đứng trên bậc thang cao hơn tôi một bậc.
Hai tay đút túi quần, gương mặt không cảm xúc nhìn tôi.

“Em muốn hỏi tôi chuyện đó à?”

Ánh nắng chẳng hề soi sáng được đôi mắt anh ta, nơi ấy vẫn tối tăm đáng sợ.

“Trước khi hỏi, em trả lời tôi trước đi.”
“Tại sao lại cố tình tiếp cận tôi?”

“…”

Thì ra, anh ta vẫn luôn biết.
Biết rằng mục đích của tôi chẳng hề trong sáng.

Tôi cụp mắt xuống.
Há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng, vẫn chẳng thốt nên lời.

Rồi tôi nghe thấy anh ta cười khẽ trên đỉnh đầu tôi.

“Xem ra, chúng ta đều không định thành thật với nhau.”

“…”

Đó chính là câu cuối cùng anh ta nói với tôi ngày hôm ấy.
Lướt qua vai tôi, từng bước khuất dần vào bóng tối.

“Điều duy nhất tôi có thể khẳng định, chính là Lục Thương có dính líu với bà chủ sòng bạc kia.”
“Đừng bắt tôi làm nội gián cho các anh nữa.”

Trong căn phòng trọ, tôi nói với Hà Xương Húc đang ngồi đối diện.
Nơi này đại khái xem như “nhà” của tôi, cũng là chỗ tôi liên hệ với những cảnh sát hình sự như Hà Xương Húc.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Người đối diện đưa tay day nhẹ ấn đường:
“Mục đích của chúng tôi, cũng không chỉ là bắt mỗi Lục Thương.”

“Cô đoán xem, một tên từng có tiền án như Lục Thương, làm sao từng bước leo lên chức tổng giám đốc như bây giờ?”
“Đằng sau hắn, còn có thế lực lớn hơn.”
“Mục tiêu của chúng tôi, chính là phải nhổ tận gốc thế lực đó.”

“…”

Tôi khẽ đáp một tiếng, gật đầu:
“Ừm, không tồi, các anh vất vả rồi, cố lên nhé.”
“Tôi phải quay về công việc của mình…”

Cổ tay tôi bỗng bị ai đó giữ chặt.

Hà Xương Húc lặng lẽ nhìn tôi:
“Cảnh sát Trần, cô hình như có chút căng thẳng đấy.”
“Có thể nói cho tôi biết, vì sao cô lại cố ý tránh né Lục Thương không?”

Vì sao tôi lại tránh né Lục Thương?
Năm đó, mọi người đều nói tôi từ chối Lục Thương.

Thực ra… không phải vậy.
Tôi… đã từng ở bên anh ta.

9

Đến giờ tôi vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Lục Thương hồi cấp ba.

Hôm đó là lễ hội văn hóa, tôi vì thi không tốt nên lén trốn vào một phòng học vắng ở khu nhà phía Tây ngồi khóc.

Còn Lục Thương thì trốn ở đó để ngủ.

Bị tôi làm phiền tỉnh giấc, anh ta ngồi dậy, mái tóc hơi rối, rất đẹp trai, nhưng ánh mắt đen kịt nhìn người lại chẳng dễ gần chút nào.

Khóc lén cũng bị người khác phát hiện, tôi chỉ muốn mau chóng chạy đi.
Nhưng đúng lúc ấy, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.

Tòa nhà này bình thường chẳng ai lui tới, giờ phút này lại có nhiều người đến vậy, tám phần đều là bọn lưu manh.

Tôi hoang mang chưa biết trốn đi đâu.
Bỗng bị ai đó kéo mạnh vào lòng.

Anh ta nắm tay tôi, kéo tôi trốn ra sau dãy tủ ở cuối phòng học.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, mùi hương tràn vào mũi lúc ấy là hương xà phòng rất sạch sẽ.

Tôi nghĩ cơ thể con trai chắc hẳn phải có mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, nhưng không có.
Chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt, lại khiến tôi bất ngờ cảm thấy an tâm.

Tôi không dám phát ra tiếng, cũng không nhìn rõ được gương mặt anh ta, bên tai chỉ có tiếng ve kêu râm ran ngày hè khiến lòng người bực bội.

Khi ấy, mười bảy mười tám tuổi, con trai đang trong độ tuổi nổi loạn nhất.
Thứ gì mới lạ, cấm kỵ, cũng đều muốn thử một lần.

Vậy nên, chẳng bao lâu sau, trong tiếng cười cợt hô hào của bọn lưu manh ngoài kia,
bên trong lớp học vang lên…

Âm thanh hỗn tạp giữa đàn ông và đàn bà trong những bộ phim đồi trụy.

Chưa thấy đủ hay sao, bọn họ còn vặn âm lượng to hơn.

Tôi cố gắng khiến bản thân tập trung lắng nghe tiếng ve.
Nhưng khoảnh khắc này thực sự quá ngượng ngùng.
Bởi vì phải trốn nên tôi và anh ta dán sát vào nhau,
lớp áo sơ mi mỏng căn bản không thể ngăn cản được hơi nóng từ cơ thể,
mùi xà phòng phảng phất thành từng bong bóng len lỏi vào khoang mũi tôi.

Mồ hôi do cái nóng oi ả ngày hè đọng lại, cũng vô thức chạm vào da thịt đối phương.

Không biết đã qua bao lâu, bao lâu.
Khi video kia kết thúc, đám lưu manh lục tục bỏ đi khỏi phòng học.

Tôi cứng đờ cả người, mãi đến khi nghe thấy tiếng anh ta khẽ rên dưới thân mình, mới bừng tỉnh bật dậy.

“X-xin lỗi, tôi…”
Tôi… có nên xin lỗi không, tôi không biết.
Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả.

Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế ấy, chỉ là không nhìn tôi nữa.
Nói cũng lạ, ánh mắt tôi lại bị thu hút bởi vành tai phải của anh ta —
trên đó đeo không ít khuyên tai, đúng kiểu cậu trai hư hỏng tiêu chuẩn.

Đã xuất hiện ở nơi thế này, hẳn cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Cuối cùng tôi chỉ biết chật vật bỏ chạy.