Lẽ ra biết rõ đám lưu manh hay lui tới khu nhà phía Tây, tôi không nên lại đến đó.
Thế mà không hiểu sao, cứ cách dăm bữa nửa tháng, tôi lại lén lút tìm về nơi ấy.

Tôi chẳng biết mình đang tìm ai, cũng chẳng rõ mình đang mong chờ điều gì.

Cho đến một ngày nọ, tôi bước vào lớp học, nhìn thấy người con trai kia đang nằm ngủ trên bục giảng.

Bục giảng khá rộng, nhưng vẫn không đủ cho thân hình cao lớn ấy, hai chân anh ta thả xuống đung đưa,
đường nét cơ bắp rắn chắc đẹp mắt.

Trông anh ta ngủ rất say, hệt như chẳng phải bận tâm điểm số, thật sự vô ưu vô lo đến thế sao?

Như có ma xui quỷ khiến, tôi khẽ vươn tay, muốn chạm thử vào tóc anh ta.

Nhưng cổ tay lại bất chợt bị giữ chặt.

Tôi rơi vào đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm ấy,
tựa dã thú lặng lẽ giữa màn đêm tĩnh mịch.

Cho đến khi anh ta khẽ thở dài:
“Thì ra là em à.”

“…”

Về sau, cậu thiếu niên ấy ngồi trên bục giảng, chống cằm trao đổi tên với tôi.

Rồi sau đó nữa, tôi thường xuyên đến đó tự học.

Khi tôi làm bài tập, anh ta nằm cạnh ngủ say.

Khi ấy tôi còn thấy kỳ lạ, vì sao đám lưu manh kia không bao giờ bén mảng lại đây nữa.
Sau này tôi mới biết, Lục Thương chính là đầu sỏ của bọn họ.

Có lần anh ta đánh nhau, trên người đầy thương tích, tôi còn tự mình đi mua thuốc về băng bó giúp.

“Tại sao tụi nó đánh nhau em lại tỏ ra ghét bỏ.”
“Đến lượt anh đánh nhau thì em lại còn băng bó cho anh?”

Trong phòng học phủ ánh hoàng hôn, anh ta chống cằm nhìn tôi.

Ánh mắt đắc ý non nớt vô cùng, khiến tôi chỉ muốn đập băng gạc vào trán anh ta.

Tôi cố ý dùng cồn i-ốt chà mạnh lên vết thương, anh ta khẽ rên lên một tiếng.

Đầu tựa lên khuỷu tay, lại còn nắm lấy cổ tay tôi ngược lại:

“Định giết chồng à?”

“…”

Đúng vậy, khi đó… tôi đã ở bên anh ấy.

Tình cảm ấy vô cùng bí mật, dường như chỉ có hai người trong cuộc mới biết.

Lúc tôi làm bài tập, anh ấy thường từ phía sau ôm lấy tôi.
Đầu ngón tay lơ đãng lướt qua mép vở bài tập của tôi.
Khi ngủ cạnh tôi cũng không yên phận, cứ nhất định phải gối đầu lên đùi tôi mới chịu.

Lục Thương là kiểu người trong miệng các bậc phụ huynh hay nói:
“Đứa trẻ chẳng có tiền đồ.”

Thế nhưng tôi lại bị chính kiểu người như anh ta hấp dẫn.
Trên người anh ấy luôn mang một vẻ u ám mong manh, như gần như xa.
Lúc đó tôi không biết anh ấy đang phải chịu đựng những nỗi đau như thế nào.
Tôi chỉ nghĩ, ở bên cạnh anh ấy… thêm một giây cũng được, chỉ cần thêm một giây thôi.

Nhưng người ta vẫn nói, những điều đẹp đẽ luôn ngắn ngủi.

Lên lớp 12, vì chuẩn bị cho việc du học, tôi và anh ấy cũng dần ít gặp nhau hơn.
Cả hai đều mơ hồ về tương lai, chí ít là đối với tôi khi ấy là như vậy.

Năm cuối cấp, có lễ hội văn hóa lần cuối cùng.
Lúc ấy mọi người đều bận rộn chuẩn bị tiết mục biểu diễn.

Bất ngờ, cậu bạn nam mờ nhạt nhất lớp gọi tôi lại.
Cậu ta đeo kính gọng đen, tóc mái dày che kín cả mắt, nói giáo viên bảo cậu ấy dẫn tôi đi lấy đạo cụ.

Cùng lớp ba năm, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý.

Nhưng khi theo cậu ta đi, tôi phát hiện nơi chúng tôi đến càng lúc càng hẻo lánh.
Cậu ấy là bạn học cùng lớp ba năm cấp ba, hơn nữa lúc ấy bọn tôi vẫn đều chưa thành niên, tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm gì quá đáng.

Nhưng tôi vẫn giữ chút cảnh giác, đã nhắn tin cho Lục Thương biết vị trí của mình.

Nơi cậu ta dẫn tôi đến chính là khu nhà phía Tây, nơi ấy tôi thường lui tới nên biết rõ từ lâu đã bỏ hoang.
Sao có thể có đạo cụ gì chứ?

Tôi đứng lại, hỏi cậu ta có phải đi nhầm đường rồi không.
Nhưng cậu ta bất ngờ kéo lấy cổ tay tôi.

“Tớ thích cậu!”
“Tớ có thể ở bên cậu không?”

Tôi hoảng hốt.
Người này trước giờ tôi còn chẳng tiếp xúc qua mấy câu.

Cả người cậu ta run rẩy, lắp bắp lặp đi lặp lại trước mặt tôi:
“Tớ thích cậu, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi.”
“Cậu biết không? Ngày nào tớ cũng nghĩ đến cậu, tớ chụp rất nhiều ảnh cậu.”
“Cậu không biết đâu nhỉ, tớ còn lắp camera đối diện nhà cậu nữa.”
“Có lúc còn nhìn thấy cậu thay đồ, thân hình cậu thật sự rất đẹp… hề hề hề…”

Cậu ta lấy điện thoại ra cho tôi xem.
Thật sự, toàn bộ đều là tôi.

Màn hình khóa, hình nền, thậm chí cả biểu tượng app cũng là tôi.

Hơn nữa một vài bức ảnh chụp lén…
Là những góc độ riêng tư không thể riêng tư hơn.

Chẳng lẽ cậu ta lắp camera trong nhà vệ sinh nữ sao?
Tôi rùng mình một trận buốt lạnh, vô thức lùi về sau mấy bước, chẳng kịp nghĩ gì liền quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cậu ta đuổi theo phía sau, túm lấy tôi.
Ôm chặt tôi vào lòng.

Rõ ràng đều là vòng tay của con trai, nhưng tại sao Lục Thương và hắn lại khác nhau đến vậy.

Tôi giãy giụa điên cuồng, nhưng tôi chỉ là con gái, sao có thể chống lại được một cậu con trai sắp trưởng thành?

Tôi vùng vẫy không ngừng, khiến hắn bắt đầu xé rách áo tôi.
Hắn thật sự điên rồi, định làm chuyện đó với tôi ngay tại đây…

Chỗ chúng tôi đứng là tầng hai, trong lúc giãy giụa để tự vệ, tôi bắt đầu liều mạng đấm đá.
Hắn bị tôi đẩy mạnh về phía lan can hành lang.
Lưng va đập mạnh vào đó, đau đến mức hắn gầm lên một tiếng.

Rồi, chuyện ngoài ý muốn xảy ra —
Thanh lan can cũ kỹ vì lâu ngày không tu sửa đột nhiên gãy vụn, kéo theo cả cơ thể hắn rơi thẳng xuống dưới.

Hắn cố với tay muốn nắm lấy tôi, nhưng không kịp, rồi cứ thế rơi xuống.

Dưới kia là nền xi măng.
Đôi mắt hắn mở trừng trừng, máu bắt đầu loang ra dưới đầu.

Cùng lúc đó, tôi quay đầu lại.
Vừa vặn chạm ánh mắt Lục Thương đang vội vã chạy lên.

Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự không biết phải làm sao nữa.

Tôi chỉ ngẩn ngơ đứng đó, nhìn anh ấy, rồi anh ấy bước tới ôm chầm lấy tôi.

Mùi xà phòng phảng phất nơi chóp mũi, như gắng gượng kéo tôi trở lại với thực tại.

Tôi cảm nhận được bàn tay anh ấy dịu dàng xoa đầu tôi, lặp đi lặp lại như đang dỗ dành.

“Không sao rồi, không sao, đừng sợ…”

Toàn thân tôi run rẩy, nắm chặt lấy tay áo anh ấy, run giọng hỏi:
“Hắn… chết rồi sao?”

Rồi tôi thấy anh ấy giữ lấy vai tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói:

“Chuyện xảy ra ở đây, em đừng nói với ai cả.”
“Cứ bình thường về nhà, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, được không?”

Khoảnh khắc đó, tôi liền biết… anh ấy định làm gì rồi.

Tôi điên cuồng lắc đầu:
“Không được, không được, chúng ta báo cảnh sát đi, Lục Thương.”
“Em sẽ giải thích rõ ràng với các chú công an, cùng lắm cũng chỉ bị coi là phòng vệ quá mức… cùng lắm ngồi tù vài năm thôi mà…”

“Nhưng phòng vệ quá mức cũng phải lưu lại tiền án. Việc du học của em thì sao?”

Chỉ một câu nói, liền đánh tan toàn bộ run rẩy và khẩn cầu trong tôi.

Tôi bỗng cảm nhận được anh ấy cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đang run rẩy của tôi.

“Đừng sợ, chuyện ở đây… để anh lo, được không?”

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ nhất, tôi nhìn thấy nụ cười của cậu thiếu niên ấy.
Đưa tay, lần cuối cùng khẽ khẩy mái tóc tôi.

“Dù sao anh chẳng có gì cả.”
“Chi bằng để cô gái ngoan nhà anh thi đậu một ngôi trường thật tốt, được chứ?”

Sau đó, cậu bạn nam ấy được đưa đi cấp cứu nhưng không qua khỏi, đã tử vong.
Là Lục Thương báo cảnh sát.

Sau đó nữa, anh ấy còn cố tình phao tin khắp nơi rằng anh ấy đang theo đuổi tôi.

Rồi lại sau đó, vì liên quan đến quyền riêng tư của người chưa thành niên nên cảnh sát không tiết lộ quá nhiều.
Nhưng tôi đoán cũng đoán được.
Có lẽ vụ việc cuối cùng sẽ được định thành: Lục Thương không chịu nổi việc “tình địch” lén chụp ảnh riêng tư của tôi, hai bên xảy ra xô xát, cuối cùng cậu bạn ấy không may tử vong.

Nhưng rốt cuộc Lục Thương có bị đi tù hay không, tôi thật sự không biết.
Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại anh ấy.
Cảnh sát bảo vệ vụ việc này rất tốt. Khi ấy điều mọi người trong trường bàn tán nhiều nhất cũng chỉ là “Lục Thương đang theo đuổi tôi”.

Nhưng những ngày ấy, tôi bắt đầu trằn trọc suốt đêm không tài nào ngủ được.

Lục Thương rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà phải thay tôi gánh lấy tất cả?

Tôi không cần đi du học nữa, học bổng tôi cũng không cần, tôi không thể làm ngơ nhìn Lục Thương vì tôi mà gánh chịu mọi hậu quả.
Điều đó khiến tôi cảm thấy, tôi là người yêu hèn hạ và đáng khinh nhất của anh ấy.

Tôi đã viết một bức thư thật dài, gửi cho cảnh sát phụ trách điều tra vụ việc khi ấy.
Nói rằng chính tôi là người gây ra chuyện đó, yêu cầu họ tới bắt tôi.

Thế nhưng, bức thư ấy từ đó như chìm xuống đáy biển.
Tôi không bao giờ gặp lại Lục Thương nữa.
Cũng chẳng tìm nổi cảnh sát năm ấy điều tra vụ án.

Ngược lại, mọi thủ tục du học của tôi lại diễn ra ngày càng thuận lợi.

Cuối cùng, tôi vẫn bước chân lên máy bay.
Rời xa mảnh đất tôi đã sống hơn mười năm,
cũng rời xa cội rễ mang tên Lục Thương đã cắm sâu trong tim tôi.