Tên đàn ông kia vừa nghịch khẩu súng, vừa chậm rãi bước xuống lầu.
Tôi đã cảm nhận rõ hơi nóng hừng hực đang thiêu rát sau lưng mình.
“Thực ra tôi cũng khá thích cô.”
“Cho nên cô tốt nhất ngoan ngoãn đưa tôi mật khẩu.”
“Nếu hủy được bằng chứng đó, ngài Hạo sẽ không phải ngồi tù, còn Lục Thương sẽ phải chịu tội thay.”
Nói tới đây, dường như hắn lại nổi cơn tức giận:
“Mẹ kiếp! Nhắc tới tôi lại hận!”
“Thằng chó Lục Thương là cảnh sát à??”
“Tôi đối xử với hắn thật lòng như vậy, hóa ra nó lại là chó săn cho cảnh sát sao?”
Những lời hắn thốt ra, hoàn toàn châm lửa vào cơn phẫn nộ trong tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn cùng hắn cá chết lưới rách.
Tôi không biết mạng sống của tôi còn lại bao nhiêu ý nghĩa, nếu phải thiêu rụi, tôi nguyện dốc hết tất cả để kéo hắn cùng xuống địa ngục.
Hắn dám sỉ nhục Lục Thương của tôi.
Nhưng tôi… chẳng thể làm được gì.
Khẩu súng trong tay hắn đã giương lên, nhắm thẳng vào tim tôi.
Hắn nói, nếu tôi không đưa mật khẩu, cùng lắm hắn sẽ tìm nó trên người tôi.
Khoảnh khắc hắn bóp cò —
Tôi cảm giác có thứ gì đó rực rỡ lướt qua tâm trí.
Có lẽ gọi là hồi quang phản chiếu.
Có lẽ gọi là không cam lòng.
Cũng có thể là hận thù.
Nhưng, chẳng có gì xảy ra cả.
Có người đẩy tôi ra.
…
Tôi bỗng nhớ tới buổi chiều mười năm trước ấy.
Cũng có một người lao lên cầu thang như vậy.
Cũng chắn trước mặt tôi như vậy.
Anh luôn là người như thế, lặng lẽ che chở tôi.
Lục Thương lao vào từ cửa sổ, đỡ thay tôi một phát đạn.
Kính vỡ tung tóe khắp nơi.
Anh rất thê thảm, vô cùng thê thảm, quần áo tả tơi, thậm chí đứng cũng không vững.
Ngã quỵ lên người tôi, nhưng câu nói ấy, tôi vẫn nghe rõ:
“May quá… vẫn kịp.”
Tôi rút khẩu súng bên hông Lục Thương ra.
Nhắm thẳng vào Hà Xương Húc đang vội thay băng đạn, bắn liên tiếp ba phát.
Xương sườn, đùi trái, cổ tay phải.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, gã đàn ông đó ngã vật xuống, rên rỉ trong vũng máu.
Còn Lục Thương…
Tôi đoán anh thậm chí không còn sức để mở miệng nói nữa.
Trên người anh đầy máu, rõ ràng trước khi tới đây đã trải qua một trận tử chiến.
Anh chỉ khẽ mở mắt nhìn tôi, lông mi anh rất dài, ngay khoảnh khắc đó trong đầu tôi lại vô thức nghĩ: Đúng là đẹp kiểu… “tàn tạ”.
“Ơ, khóc rồi à?”
Anh vậy mà còn có tâm trạng trêu tôi.
Nhưng tôi lại chẳng nỡ đánh vào đầu anh.
Dù vậy, tôi vẫn muốn đánh anh thật sự.
“Anh… anh có biết em đau lòng đến thế nào không, Lục Thương?”
“Anh có biết khi em tưởng anh là kẻ xấu, em đau đớn thế nào không?”
“Tại sao anh không nói sớm cho em biết? Tại sao không nói sớm chứ, em…”
Tôi vừa khóc vừa nói, cuối cùng cũng chẳng thể thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Tôi biết chứ, tôi thừa biết tại sao anh không thể nói ra.
Một cảnh sát chìm ẩn sâu trong bóng tối, sao có thể dễ dàng tiết lộ thân phận của mình?
Nhưng anh chỉ khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Xin lỗi.”
“Lẽ ra nên nói sớm với em.”
“Nhưng… lúc đó, cả em và Hà Xương Húc đều bị cục nghi ngờ có dính líu đến Hạo Chính Bình.”
“Anh… chỉ có thể tạm thời giấu em đi.”
“…”
Tôi dìu anh từng bước, nghe tới đó, nước mắt lại chẳng thể ngừng rơi.
“Tại sao anh lại nghĩ em là người của hắn?”
“Anh nghi ngờ em sao?”
“Anh không tin em à?”
Trước mặt anh, tôi luôn chẳng kiềm nổi mà hỏi những câu ngốc nghếch như thế.
Chỉ có anh mới đủ kiên nhẫn xoa đầu tôi, dỗ dành tôi.
Anh cúi đầu, nghiêng sát lại, như muốn nhìn kỹ vẻ mặt tôi.
“Này, không phải đâu, đừng khóc, được không? Đừng khóc nữa.”
“Anh chưa từng nghi ngờ em!”
“Nhưng lúc đó, người từng tiếp xúc với thiết bị nghe lén chỉ có em và Hà Xương Húc.”
“Vậy mà đoạn ghi âm cuối cùng ấy lại rơi vào tay Hạo Chính Bình.”
Thiết bị nghe lén?
Tôi bỗng nhớ tới chiếc máy nghe lén giấu trong viên đá quý trên sợi dây chuyền hôm tôi đi dự tiệc cùng Lục Thương.
Lúc ấy tôi cứ ngỡ là anh vô tình không phát hiện.
Thì ra ngay từ khi đó, anh đã sắp đặt.
“Nhốt em trong căn phòng đó.”
“Một mặt là để thử em, mặt khác là để bảo vệ em. Nếu em thật sự là người vô tội, Hạo Chính Bình nhất định sẽ muốn lấy mạng em.”
“Nhưng anh không ngờ Hà Xương Húc lại chó cùng rứt giậu, trực tiếp lần ra được chỗ của em.”
“Thứ hắn muốn phá mật khẩu, chính là…”
Anh ngừng lại một chút, rồi mỉm cười nhìn tôi:
“… là mã số cảnh sát của anh.”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó, bị người ta mạnh tay bóp nghẹn lại.
Tất cả những phẫn nộ, không cam lòng, tức giận, cuối cùng đều hóa thành tủi thân.
Tôi cứ thế lặp đi lặp lại trong vô thức:
“Đồ khốn, anh thật sự là đồ khốn, Lục Thương…”
“Anh bảo em phải làm sao đây, anh bảo em phải làm sao?”
“Nếu như em thực sự nghĩ anh là kẻ xấu thì sao? Nếu khẩu súng này thực sự chĩa thẳng vào đầu anh thì sao?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Anh nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng chữ nói:
“Vậy thì, kế thừa ý chí của anh.”
“Tiếp tục bước tiếp đi.”
Đúng là… vô sỉ đến hết thuốc chữa.
“Anh nhớ, hồi cấp ba em từng viết thư nhận tội gửi cho một chú cảnh sát, đúng không?”
Tôi khựng lại, nhìn anh.
Sao anh biết?
“Viên cảnh sát đó đã nhận được thư, nhưng ông ấy không bắt em.”
“Có lẽ vì anh quá ầm ĩ đi, cứ bám riết bên tai ông ấy, nằng nặc không cho bắt em, nói em vô tội.”
“Cuối cùng ông ấy đồng ý yêu cầu của anh, không truy cứu chuyện đó nữa, đổi lại…”
“Là sau khi anh ra khỏi trại giáo dưỡng, phải làm cảnh sát chìm cho ông ấy.”
“Dù gì thì loại người như anh, sinh ra là để làm cảnh sát ngầm mà.”
“Không cha không mẹ, lại có tiền án…”
Ánh mắt anh thoáng qua tia tuyệt vọng, khiến tim tôi đau như thắt lại.
Tôi đưa tay giữ lấy gương mặt anh, hôn nhẹ lên khóe môi ấy.
Làm anh ngẩn người tại chỗ.
Rồi anh bật cười.
“Em đúng là…”
“Hử? Ngoan của anh.”
“Nếu không phải anh chẳng còn sức, anh hận không thể đè em ra ngay tại đây ăn sạch.”
“…”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi xe cảnh sát, đồng đội chắc đã đến.
Tôi cảm nhận được bờ vai anh chợt nặng nề dựa xuống.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh:
“Anh cũng muốn… nghỉ ngơi một chút rồi.”
Tôi vội vàng đỡ lấy anh, cúi đầu nhìn.
Mở cúc áo anh ra… toàn là máu.
Một vết đạn, gần như xuyên ngang hông anh.
Sao lại có thể… chảy nhiều máu đến thế.
Tôi hoảng loạn chẳng biết làm gì, lúc ấy mới nhận ra anh đã chống đỡ tới giờ, chỉ để dỗ dành tôi.
Tôi không ngừng gọi tên anh, anh khe khẽ nói gì đó.
Tôi cúi xuống sát hơn, mới nghe rõ:
“Anh chưa từng hối hận khi gặp được em.”
“Nên, ngoan… em cũng đừng hối hận vì đã gặp anh, được không?”
Tiếng còi cảnh sát dần phóng đại bên tai tôi.
Họ đưa Lục Thương ra khỏi vòng tay tôi.
Tôi đờ đẫn ngồi đó, nghe thấy tiếng ai đó gào khóc.
Rất lâu sau tôi mới nhận ra…
Đó là chính tiếng khóc của tôi.
16
Hôm nay, trong khu viên nghĩa trang liệt sĩ dường như chẳng có lấy một cơn gió.
…
Một hàng cảnh sát đứng lặng tại đó.
Không ai nói một lời.
Trong mỗi câu chuyện anh dũng bi tráng, dường như luôn có anh hùng phải hi sinh.
Chỉ là hôm nay, anh hùng của tôi đã ngã xuống.
Đồng nghiệp vỗ nhẹ lên vai tôi, bảo tôi nén đau buồn.
Tôi muốn khóc.
Nhưng vừa mới khóc quá nhiều lần, giờ dù có muốn cũng chẳng khóc nổi.
Trên bia mộ, tấm ảnh của Lục Thương được khắc ngay ngắn.
Tấm ảnh chọn cũng rất đẹp.
Là thời cấp ba của anh,
chỉ có hàng khuyên tai dọc tai phải vẫn mang chút ngông nghênh, nổi loạn.
Tôi đặt một bông hoa trắng trước mộ anh.
Không biết từ lúc nào, gió bất chợt nổi lên.
Đứng tại đó, tôi bỗng nhớ lại khi còn học cấp ba.
Có người từng cố ý chạy ra sau lưng tôi khi tôi đang làm bài.
Chơi đùa với dây buộc tóc của tôi.
“Anh quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp, anh sẽ làm cảnh sát.”
Tôi quay lại, lấy bút chọc vào đầu mũi anh ta.
“Anh á? Cũng đòi làm cảnh sát à?”
…
Lục Thương.
Trong lòng tôi, anh chính là người cảnh sát tuyệt vời nhất.
Ngoại truyện
Lễ tang kết thúc.
Tôi rẽ vào quán mì nhỏ bên cạnh nghĩa trang, ăn sạch một tô mì bò cà chua nóng hổi.
Bởi vì “ở góa” mấy ngày nay chẳng được ăn bữa nào no bụng, tôi thật sự sắp nhịn tới điên rồi.
Khi tôi ăn lấy ăn để, thì có một người đàn ông đeo kính râm ngồi xuống đối diện.
“Anh vừa chôn xong mà em đã ăn ngon thế rồi à?”
“…”
Tôi cắn đứt sợi mì, đưa tay nhéo má anh ta.
“Không được chắc?”
“Anh không biết à, vì để đóng cho tròn vai người đau khổ tuyệt vọng, em đã nhịn ba ngày chỉ ăn rau luộc đấy!”
Người đối diện chống cằm, không nhịn được cười.
“Được rồi được rồi, anh trách nhầm em, được chưa?”
“Trong tang lễ anh, em khóc thảm thế rồi, đúng là nên bù lại chút.”
“…”
“Đó là bởi vì!”
Tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Kịch bản họ sắp cho tụi mình là!”
“Anh, trong thân phận cảnh sát chìm, đã hi sinh trong vụ cháy đó.”
“Còn em, sau khi nhận tin anh chết, đau buồn quá mức…”
“Ba ngày sau tự sát.”
“Nên em phải diễn thật đau đớn, mới khóc được đến thế!”
“Ừ ừ, ngoan ngoãn của anh vất vả rồi, được chưa?”
Hình như không cần biết tôi nói gì, anh đều dễ dàng thuận theo tôi.
Để tránh bị lộ thân phận cảnh sát ngầm mà bị trả thù, cục cảnh sát đã sắp xếp cho chúng tôi một vở kịch cả hai đều hi sinh.
Có lẽ, chúng tôi còn phải đi tới một nơi chẳng ai có thể tìm thấy trong một thời gian.
Người đàn ông ấy tự nhiên nắm lấy tay tôi, rồi nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay tôi.
“Dù sao thì, chiếc nhẫn đắt nhất mà bây giờ anh mua nổi… chính là cái này rồi.”
“Dù gì thì tất cả tiền tích cóp được khi làm cảnh sát ngầm… anh cũng nộp lại hết rồi mà.”
Anh nói vậy, giọng nghe có chút bất lực, chán nản.
Tim tôi bỗng nhói lên, vội vàng an ủi anh:
“Em thấy cuộc sống bây giờ đã rất tốt rồi, cần nhiều tiền làm gì chứ…”
Rồi tôi nhận ra điều gì đó không đúng.
“Khoan đã, anh vừa… vừa cầu hôn em đúng không?”
Anh cười rất ngoan, khẽ lắc nhẹ ngón tay tôi.
“Cầu hôn gì chứ? Em chẳng phải từ lâu đã là vợ anh rồi sao?”
Tôi trừng mắt kinh ngạc nhìn anh.
Chỉ nghe anh khẽ nói:
“Đeo nhẫn vào rồi không tháo ra… coi như đồng ý rồi nhé.”
“Khi đó, Lục Thương đã liều mạng theo đuổi em đến thế… ”
“Chết tiệt…”
Tên đàn ông xảo quyệt này!
“Anh quay lại đây cho em! Như vậy không tính! Cầu hôn lại đàng hoàng!”
Một cánh bướm nhỏ chập chờn bay vào quán mì.
Giữa sắc xuân vô tận.
Tôi nghĩ, rốt cuộc tôi cũng đã nắm được rồi.
Nắm được ánh sáng của đời mình.
Anh ấy chói lóa.
Vẫn luôn rạng rỡ như thuở thiếu thời ấy.
(Toàn văn hoàn)