Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, lấy bánh gato ra cho tôi.
Thậm chí còn có tâm trạng tắt đèn, cắm nến bảo tôi hãy ước đi.

Ồ, đúng rồi.

Hôm nay là sinh nhật tôi.

Tôi không nhìn bánh, cũng chẳng nhìn nến.
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, nói thẳng:
“Cởi áo ra.”

Anh ta khựng lại, hơi sững sờ.

“Tôi bảo anh, cởi áo ra.”

Tôi lặp lại lần nữa, anh ta khẽ cười, miệng đùa cợt tôi, nhưng tay lại vô thức che lấy cổ áo.

“Gấp gáp vậy sao, tôi…”

Tôi bất ngờ lao tới, mạnh tay kéo phăng cổ áo anh ta.

Tay anh ta vốn rất nhanh, nhưng lần này, rõ ràng phản ứng chậm chạp.

Tôi kéo bung lớp áo bên trong của anh ta ra, mùi máu tanh nồng nặc lập tức ập tới.

Tôi không biết thứ vũ khí nào có thể gây ra những vết thương như thế này.
Dù đã được quấn băng gạc sơ sài, nhưng máu vẫn không ngừng thấm ra đỏ rực.

Tôi túm lấy cổ áo anh ta:
“Anh đi đánh nhau à?”
“Rốt cuộc anh có phải xã hội đen thật không đấy?”
“Làm ơn trước khi tôi tống anh vào tù, đừng để mình chết trước được không?”

Ánh nến leo lắt chiếu lên đôi mắt tôi và anh ta.

Anh ta nhìn tôi rất lâu, rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi.

Tôi nghe thấy tiếng thì thầm khẽ khàng bên tai mình:

“Tôi cũng không biết mình có chết không.”
“Nhưng, ngoan… tôi hứa, tôi sẽ để chính tay em đeo còng vào tay tôi, được không?”

“…”

Trước khi rời đi, trên cổ tôi có thêm một sợi dây chuyền.

Ngọc hoàng sắc vàng, rất tinh xảo, đong đưa lấp lánh ánh sáng chói lọi.

Từ hôm đó, anh ta chưa từng quay lại căn phòng này nữa.

15

Vết thương trên người Lục Thương, tuyệt đối không phải là do một vụ xô xát nhỏ gây ra.
Từ đó tôi đoán được, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Có thể là cảnh sát bắt đầu hành động.
Cũng có thể là nội bộ bọn họ xảy ra mâu thuẫn, tàn sát lẫn nhau.

Tôi chỉ biết, cánh cửa khóa mật mã kia hoàn toàn không thể mở được.
Và Lục Thương đã hai ba ngày không xuất hiện.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự sẽ chết đói.

Không ngờ kết cục của cuộc đời tôi, thê thảm rách nát thế này, lại là chết đói trong một căn phòng kín.
Nghĩ vậy, tôi cũng không khỏi cảm thấy chua xót.
Rồi lại tự nhủ, có lẽ đây chính là quả báo tôi đáng phải nhận.

Chết đói sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Có lẽ… rất đau đớn.
Hy vọng trước khi chết, tôi có thể chìm vào giấc mộng mà đi.

Khi tôi đang miên man nghĩ ngợi như vậy —
Trước cửa đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh.

Sau đó là tiếng đập cửa dữ dội.

Tôi lập tức bật dậy.

Giọng nói ngoài cửa rõ ràng không thể nhầm lẫn.
Là… Hà Xương Húc.

“Này, này!! Bên trong có người không???”

Tôi vội vàng đập cửa đáp lại.
Đúng là trong lúc này nghe thấy giọng đồng nghiệp, thật sự chẳng gì đáng mừng hơn.

Sau đó, tôi nghe thấy Hà Xương Húc bảo tôi đứng lùi vào trong một chút.

Chỉ vài giây sau.
Một tiếng súng vang lên, khóa mật mã bị bắn nổ tung.

Cánh cửa được đẩy ra.

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn rõ toàn cảnh nơi mình bị nhốt.
Hóa ra là tầng hầm của một căn biệt thự.

Từ đâu đó, lửa đã bắt đầu lan ra khắp nơi.
Lúc này tôi mới nhận ra, nếu Hà Xương Húc tới trễ thêm chút nữa, tôi e rằng không phải chết đói mà là chết cháy.

“Em không sao là tốt rồi.”
Nhìn thấy tôi vẫn bình an, người đàn ông ấy thở phào nhẹ nhõm, định tiến tới ôm tôi.

Nhưng theo phản xạ, tôi đẩy anh ấy ra.
Đẩy rất xa.

Chuyện đó khiến cả hai chúng tôi đều có chút ngượng ngập.
Tôi quay mặt đi chỗ khác, thầm nghĩ tại sao tôi lại chẳng bao giờ từ chối được vòng tay của Lục Thương.
Cả đời này của tôi chắc hết thuốc chữa rồi.

Hà Xương Húc khẽ ho mấy tiếng, rồi nói với tôi:

“Bên cảnh sát chúng tôi đã nắm được manh mối về việc Lục Thương và thế lực bảo kê phía sau hắn là Hạo Chính Bình có liên quan đến hoạt động xã hội đen.”
“Hiện giờ đang tiến hành bắt giữ.”

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói có chút vội vã:

“Giờ có một đoạn video cần em giải mã.”

Anh ta kéo tay tôi đi, dẫn tôi đến trước một chiếc máy tính.

“Chắc chắn Lục Thương đã nói cho em mật khẩu rồi đúng không? Mau nói cho tôi biết.”

“…”

Tôi ngây người.

“Mật khẩu gì cơ?”

Tôi nhận ra trong đáy mắt anh ta chợt lóe lên ánh nhìn đầy thất vọng, rồi lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Anh ta giữ lấy vai tôi.

“Chắc chắn Lục Thương đã nói với em rồi, em thử nghĩ kỹ lại xem?”

Mật khẩu?

Tôi bắt đầu lục lọi trong trí nhớ,
Đừng nói mật khẩu, anh ta thậm chí rất hiếm khi nhắc tới con số nào trước mặt tôi.

“Làm ơn, chuyện này thực sự rất quan trọng.”

Đúng lúc ấy, ánh mắt của Hà Xương Húc lại chân thành đến không thể chân thành hơn.

“Em là một cảnh sát tốt mà, đúng không?”
“Nói mật khẩu cho tôi, có mật khẩu chúng ta mới cứu được dân chúng.”
“Vãn Vãn, chắc chắn em không muốn để tội phạm ung dung chạy thoát…”

Nhưng Lục Thương thật sự chưa từng nói với tôi bất kỳ dãy số nào.

Thứ duy nhất anh ta để lại…
Chính là…

Sợi dây chuyền kia?

Tôi vô thức đưa tay nắm lấy viên đá quý trên cổ.

“Không có mật khẩu, nhưng tôi có…”

“Có cái gì?”

Tôi cảm thấy Hà Xương Húc như nín thở chờ đợi.
Nhưng đúng lúc đó, tôi đột nhiên đổi giọng, nhìn về phía sau lưng anh ta:

“Cảnh sát Hà, sao chỉ có mình anh tới, những đồng nghiệp khác đâu?”

“Đồng nghiệp khác? Ờ, bọn… bọn họ đi làm nhiệm vụ, bắt… bắt Lục Thương rồi mà.”

Giọng anh ta rõ ràng có vẻ lúng túng, lại còn đang từng bước tiến về phía tôi.

Tôi lập tức kéo giãn khoảng cách với anh ta.

Nụ cười trên mặt anh ta, đã bắt đầu không che giấu nổi nữa.

“Sao vậy, cảnh sát Trần…?”

Tôi đứng cách anh ta một khoảng, lạnh nhạt nói:

“Dù sao các anh cũng đi bắt Lục Thương rồi, mật khẩu này… hay là đi hỏi trực tiếp anh ta luôn đi!”

“…”

Sắc mặt anh ta chợt thay đổi.

“Ý cô là gì?”
“Cô định bao che tội phạm à, cảnh sát Trần?”

Tôi lắc đầu, lùi về phía vật chắn để ẩn nấp.

“Anh hoàn toàn có thể trực tiếp đi hỏi Lục Thương, hoặc về cục, tôi sẽ đích thân nói mật khẩu với cục trưởng.”

Nhưng anh ta hoàn toàn phớt lờ lời tôi.

Tôi nghe rõ tiếng lách cách — hắn đang lắp đạn vào súng.

“Cảnh sát Trần, như vậy là cô sai rồi.”
“Sao cô có thể đặt tình yêu lên trên công lý của cảnh sát chứ?”
“Chẳng lẽ cô đã yêu tội phạm rồi sao?”
“Cô còn xứng làm cảnh sát nữa không?”

Dựa vào tiếng bước chân và giọng nói, tôi phán đoán vị trí của hắn, cân nhắc bước tiếp theo phải trốn về đâu.

“Cô ở đâu? Cảnh sát Trần, đừng trốn nữa.”

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tôi lập tức hét lớn:

“Công lý? Chính anh mới là kẻ phản bội lại nó, Hà Xương Húc!”

Tiếng đạn xé gió sượt qua bên tai, may mà tôi đã kịp lăn sang chỗ nấp tiếp theo.

Khốn thật, căn biệt thự này vốn chưa hoàn thiện, chỗ có thể ẩn nấp quá ít.

Hắn nổ súng rồi.
Giờ thì tôi hoàn toàn chắc chắn, Hà Xương Húc căn bản không phải người đứng về phía cảnh sát.

Hắn vội vã nổ súng như vậy, rõ ràng chỉ vì muốn nhanh chóng moi được đáp án.

Rất rõ ràng, thứ hắn muốn… chính là thứ nằm trong chiếc máy tính cần mật khẩu để mở khóa kia.
Mà nơi đó, rất có thể là chứng cứ mấu chốt nhất để triệt phá băng nhóm tội phạm này!

Còn Lục Thương…
Có một đáp án càng lúc càng rõ ràng trong tôi, nhưng lúc này tôi không thể nghĩ đến nữa.

Bởi vì tiếng bước chân đã đến gần sát.
Tôi phải nghĩ cách thoát khỏi vị trí hiện tại.

“Tôi không phải cảnh sát sao? Cô nói gì vậy, tôi là cảnh sát tốt mà, cảnh sát Trần à.”
“Ra ngoài đi, cảnh sát Trần, tại sao cô không tin tôi?”

Tôi lăn từ sau thùng gỗ sang sau cầu thang.
Hắn liền bắn thêm một loạt nữa.

Người như thế mà còn dám tự xưng cảnh sát sao!

Theo nguyên tắc, súng ngắn tiêu chuẩn chỉ có 5 viên, vậy giờ tôi phải cố gắng né thêm 3 phát nữa, chờ hắn thay đạn.

Hắn vừa bước vừa dò tìm vị trí tôi, vừa lớn tiếng cố ý trò chuyện với tôi.

“Cảnh sát Trần, sao cô lại khẳng định tôi phản bội chứ?”
“Đừng có vu oan cho người tốt, tôi trung thành biết bao nhiêu cơ mà…”

Tôi chạy xuống cầu thang, hắn lại bắn thêm một loạt, đạn găm thẳng vào lan can.

Kỹ thuật bắn của hắn đúng là chẳng ra gì, nhưng rất rõ ràng, việc tôi cứ mãi lẩn tránh đã khiến hắn nổi điên.

“Tôi hỏi cô! Sao cô lại biết tôi phản bội hả!”
“Cô cũng vậy! Cố Bắc cũng vậy! Cả cục trưởng cũng vậy!”
“Tôi rốt cuộc lộ ở đâu?”
“Hả? Tôi chẳng phải là cảnh sát tốt sao? Tôi rốt cuộc lộ ở đâu?”

Hắn như hoàn toàn phát điên, liên tục nã đạn vào chỗ tôi đang nấp.

Nhân lúc hắn thay băng đạn, tôi lập tức lùi về phía cửa chính.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi thầm mắng trong lòng: Họa vô đơn chí.

Ngọn lửa đã lan đến tận cửa chính, trước mặt tôi không còn lấy một vật nào có thể ẩn nấp.

“Được rồi, cảnh sát Trần, trò chơi mèo vờn chuột đến đây là kết thúc rồi.”