Buổi phỏng vấn nghiêm túc bỗng chốc biến thành cuộc chiến tranh đoạt sinh viên giữa hai trường hàng đầu.
Nữ phóng viên quay phim vô cùng hứng khởi, cười nói: “Kỳ này đài chúng tôi chắc chắn sẽ bùng nổ hot search!”
“Bạn chọn đi, em quyết định trường nào?”
“Em chọn Thanh Hoa.”
Tôi không hề do dự.
Giáo sư Thanh Hoa vui đến mức giậm chân tại chỗ, còn giáo sư Bắc Đại thì mặt mày không cam lòng, hỏi tôi lý do.
Ánh mắt ấy, nhìn chẳng khác nào vợ cả bị tra nam phụ bạc.
“Vì bạn trai cũ của em chọn Bắc Đại.”
Tôi mỉm cười, nhìn về phía Hứa Bạch đang đứng bên cạnh, mặt mày tái mét.
Trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ.
Giáo sư Bắc Đại cũng thuận theo ánh mắt tôi nhìn sang Hứa Bạch, ánh mắt thêm mấy phần… oán trách.
6.
Tôi được hiệu trưởng, tổ trưởng và giáo viên chủ nhiệm hộ tống như minh tinh ra tận cổng trường.
Hiệu trưởng vỗ vai tôi và Trần Trác suýt chút nữa rơi nước mắt, nói rằng chúng tôi đã làm rạng danh trường học, là niềm tự hào của toàn trường.
Tôi và Trần Trác trong ánh mắt hâm mộ của đám phụ huynh và bạn học cùng nhau bước ra cổng. Những đứa vừa rồi còn châm chọc tôi, lúc này nhìn tôi chỉ biết im thin thít, ánh mắt phức tạp chẳng thể nói thành lời.
“Thi giỏi thì sao, nhà vẫn nghèo thôi mà.”
Con chó săn bên cạnh hoa khôi lại buông lời.
Tôi thậm chí không nỡ vạch trần cái vẻ mặt gượng gạo cùng khóe miệng đang co giật của ả lúc nói ra câu đó.
Cái bộ dạng rõ ràng đang ghen tỵ tới chết mà còn cố gồng lên mỉa mai tôi, thực sự… buồn cười không chịu nổi.
“Đừng nói vậy, biết đâu nhờ vào tri thức, Đa Đa có thể đổi đời thì sao.”
Trần Trân Trân lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày, nếu bỏ qua khóe miệng hơi cứng nhắc của cô ta, thì trông đúng là rất điềm nhiên.
“Dù tốt nghiệp Thanh Hoa rồi thì sao, biết đâu sau này vẫn phải đi làm thuê cho nhà Trân Trân thôi.”
Nghe câu này, nét cứng nhắc trên mặt Trần Trân Trân cũng giãn ra đôi chút, cô ta cười nhìn tôi nói:
“Cũng đúng, dù sao có người vừa sinh ra đã ở La Mã.”
Lời vừa dứt, một chiếc Maybach liền dừng ngay trước mặt cô ta.
Trần Trân Trân nhẹ nhàng vén tóc mai, động tác tao nhã đầy khí chất, quay đầu nói với mọi người:
“Bố tới đón mình rồi, mình đi trước nhé.”
“Thi xong rồi, mấy hôm nữa mọi người cùng tới khu nghỉ dưỡng nhà mình chơi đi, mình sẽ gửi địa chỉ lên nhóm, ai cũng phải tới đấy nha.”
Nói xong, cô ta mở cửa lên xe, trong ánh mắt hâm mộ của đám bạn học, ngồi lên chiếc Maybach phóng đi đầy kiêu hãnh.
“Thật ghen tỵ với Trân Trân, vừa xinh vừa học giỏi, nhà lại giàu. Không như ai kia, dù có là thủ khoa tỉnh thì sao, tốt nghiệp xong cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.”
Đám bạn hùa theo tiếng cười giễu cợt, dần dần tản đi.
Không ai chú ý tôi còn đang đứng ven đường, mặt mày đen như đít nồi, nhìn theo chiếc Maybach vừa biến mất.
Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm…
Chiếc Maybach đó, hình như là… xe nhà tôi.
7.
Vừa về đến cổng làng, tôi còn chưa kịp bước vào, liền nghe thấy tiếng đánh trống gõ chiêng tưng bừng vang khắp đầu làng.
Bố tôi và bà nội đang đứng chờ tôi ở cổng làng, kéo một cái băng rôn thật dài, phía trên in nổi bật cái tên to đùng của tôi.
Nhìn cái băng rôn đỏ rực kia, tôi chỉ muốn chôn cái ngón chân mình xuống đất, móc ra được hẳn một căn biệt thự Barbie mộng mơ cho rồi.
“Con gái, con thật sự làm rạng danh cho bố rồi, thủ khoa toàn tỉnh đó nha!”
“Vừa nãy đài truyền hình cũng tới tận nhà phỏng vấn rồi, ủy ban thôn còn thưởng nóng cho nhà mình, nói sẽ phát thành tích vinh quang của con ngày 3 lần, mỗi lần 2 tiếng, phát liên tục!”
Bố tôi hưng phấn ôm chầm lấy tôi, bàn tay vỗ lưng tôi cái bốp cái bốp, suýt chút nữa làm tôi nôn cả bữa trưa ra ngoài.
Ông kể, lúc đầu tra cái gì mà Học viện kỹ thuật nghề Ngũ Đạo Khẩu, tay run tới mức muốn quăng luôn cái máy tính. Đến khi thấy trang tra cứu hiện ra là Đại học Thanh Hoa, suýt nữa sợ tới mức đập nát luôn cái máy.
“Con gái à, bố đã chuẩn bị nhà cho con ở Bắc Kinh rồi, trung tâm thành phố 5 căn, con thích ở căn nào thì chọn đi.”
Bố tôi phất tay một cái, xếp hẳn chùm chìa khóa ra trước mặt tôi.
Nhưng giờ tôi chẳng quan tâm mấy cái nhà đó.
Tôi vòng quanh căn biệt thự quê cao 4 tầng của nhà mình, đi một vòng trước sau, rồi nhìn bố hỏi:
“Bố, chiếc Maybach màu đen trắng của nhà mình đâu rồi?”
Bố tôi thoáng sững người, nghĩ nghĩ rồi bảo:
“Bố thấy dì Trần đi chợ bằng cái xe Mercedes cũ hơi bất tiện nên đưa cái Maybach cho dì ấy chạy rồi.”
“Làm sao thế? Nếu con thích xe, để bố mua cho con Lamborghini luôn.”
Tôi nhíu mày. Dì Trần là người giúp việc lâu năm nhà tôi, từ khi tôi chưa ra đời đã làm việc ở đây.
Hồi trẻ dì ly hôn, một mình nuôi hai con trai. Giờ cả hai cậu kia đều được nhà tôi giúp đỡ, sự nghiệp ở Mỹ cũng rất thành công.
Tôi hiểu rõ con người dì Trần. Dì sống nghiêm túc, dạy con rất tốt, tuyệt đối không bao giờ làm cái chuyện tự ý đem xe cho người khác mượn mà không báo một lời.
“Bố, dì Trần giờ có ở nhà không?”
“Không, mấy hôm trước dì ấy xin phép sang Mỹ thăm con trai rồi.”
Bố tôi có vẻ cũng nhận ra có gì đó không ổn, lập tức hỏi tôi:
“Con yêu, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Tôi mím môi, nhìn ông nói:
“Bố, hôm nay ở cổng trường… con thấy chiếc Maybach của nhà mình.”
Tôi kể hết toàn bộ câu chuyện cho bố nghe. Bố tôi nghe xong cũng chỉ lặng lẽ lấy điện thoại gọi cho dì Trần.
Dì Trần nói, trước khi bay qua Mỹ, dì ấy có đem chiếc Maybach gửi vào 4S bảo dưỡng, giờ ở bên kia không tiện về, nên nhờ em trai mình qua lấy xe về giúp.
Bố tôi nghe xong thì gác máy.
Vốn dĩ hai bố con tôi rất tin tưởng dì Trần, lời dì ấy nói lại càng không nghi ngờ chút nào.
Cho nên giờ, chân tướng rõ ràng quá rồi còn gì.
Dì Trần chỉ có một người em trai ruột.
Mấy năm trước ông ta ăn chơi lêu lổng, chẳng chịu học hành làm ăn gì.
Về sau dì Trần nhìn mãi cũng không chịu nổi, đành nhờ bố tôi giúp sắp xếp cho một công việc.
Tôi từng gặp ông ta một lần, mơ hồ nhớ rằng người này hiện tại đang làm quản lý một khu nghỉ dưỡng thuộc tập đoàn nhà tôi.
Đang nghĩ thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Tôi lấy ra xem, trong nhóm Wechat lớp, Trần Trân Trân vừa gửi địa chỉ khu nghỉ dưỡng vào nhóm.
Tôi mở định vị ra nhìn, khoảng cách từ vị trí đó tới nhà tôi… chỉ vỏn vẹn 1km. Tôi bật cười thành tiếng.
Giỏi thật đấy, ăn cắp cũng ăn cắp thẳng lên đầu tôi luôn rồi.
Trần Trân Trân cô ta… rốt cuộc lấy đâu ra cái gan vậy chứ!
Khu nghỉ dưỡng đó, cũng là nhà tôi.
8.
Sáng hôm sau, tôi lái chiếc xe điện ba bánh cũ của bà nội đi thẳng tới khu nghỉ dưỡng đó.
Vừa xuất hiện, cả lũ bạn trong lớp lập tức cười ầm lên, không nhịn được mà buông lời mỉa mai.
“Tiền Đa Đa, cậu không biết nhục à? Cậu cũng không nhìn xem chỗ này là đâu, nơi ra vào toàn người thượng lưu, đúng là nhà quê chưa từng thấy cảnh đời!”
“Đúng thế, nghe nói nơi này là khu nghỉ dưỡng dành riêng cho giới nhà giàu đấy, nhìn quy mô đi. Nếu không phải nhờ Trân Trân, e rằng có người cả đời cũng chẳng có tư cách đặt chân tới đâu.”
Đám người này mắc phải cái bệnh không nói móc người khác thì chết hay sao vậy?
Chỗ này á? Cao cấp á? Thật nực cười.
Tôi còn chẳng nỡ lòng nói thật cho bọn họ biết, đây chính là khu nghỉ dưỡng hạng xoàng nhất nhà tôi sở hữu.
Ngày xưa xây ra chỉ để cho mấy ông bà già trong làng rảnh rỗi có chỗ chơi cho vui thôi.
“Tiểu thư, chúng tôi…”
Thấy một nhân viên mặc vest bước tới, tôi thản nhiên đưa luôn chìa khóa chiếc xe điện cọc cạch vào tay anh ta.
“Giúp tôi đỗ xe, cảm ơn.”
Đám người kia nhìn hành động ấy liền cười ầm lên lần nữa.
Ánh mắt Trần Trân Trân nhìn tôi càng lộ rõ vẻ khinh miệt, rồi cô ta từ túi xách lấy ra tờ 100 tệ đưa cho nhân viên:
“Đa Đa à, ở đây muốn nhân viên giúp dắt xe thì phải có tiền boa đấy.”
“Chắc cậu lần đầu đến đây, chưa rõ quy củ, để tớ trả giúp cậu nha.”
Lại một màn giả vờ tốt bụng để hạ nhục người khác.
Cô ta cố tình diễn bộ dáng quý phái, nhẹ nhàng ưu nhã, còn tôi thì bị cô ta cố tình biến thành con cóc nhà quê không biết điều.
“Thật mất mặt.”
Có người trong đám lẩm bẩm, vẻ mặt hả hê.
Hứa Bạch bước tới, khoác tay ôm eo Trần Trân Trân, liếc tôi một cái đầy khinh bỉ.
Nhìn hai người họ cố tình làm màu, tự nâng bản thân lên trời xanh, tôi chỉ thấy buồn cười.
Từ khi nào khu nghỉ dưỡng nhà tôi lại có cái quy định ngớ ngẩn đó thế?
Cô ta coi đây là nhà hàng Michelin 3 sao chắc? Mượn cớ này nọ để ra vẻ ta đây thượng lưu trước mặt tôi ư?
“Nhìn cái kiểu đó là thấy ngứa mắt từ lâu rồi.”
“Bọn họ có bệnh à.”
Trần Trác không biết từ lúc nào đã tới cạnh tôi, khoanh tay, vẻ mặt chẳng thèm che giấu sự chán ghét.
Tôi gật đầu tỏ ý đồng tình.
Bỗng nhiên tôi nhìn Trần Trác, mắt sáng lên, nheo mắt thần bí hỏi:
“Này thiếu niên, cậu có muốn xem một màn lật mặt sảng khoái không?”