9.
“Trân Trân, bọn mình thật sự có thể thoải mái chơi ở đây sao?”
Nhìn khu nghỉ dưỡng sang trọng đến từng chi tiết, từ cách bài trí đều toát lên khí chất xa hoa, đám bạn học mắt ai cũng sáng rỡ.
“Hồi trước đồng nghiệp của ba mình từng mời nhà mình đến đây chơi một lần, mức tiêu thụ thấp nhất cũng phải 70-80 nghìn. Bọn mình đông người thế này, chắc một ngày cũng phải trên trăm nghìn nhỉ?”
Ánh mắt đầy mong chờ của đám người đổ dồn về phía Trần Trân Trân, khiến lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn cực độ.
Cô ta khoác tay Hứa Bạch, cười rạng rỡ:
“Chỉ là chút tiền lẻ thôi, chẳng đáng nhắc đến.”
“Mọi người cứ thoải mái chơi, hôm nay tất cả chi phí để mình lo.”
Đám bạn học lập tức reo hò, thi nhau tán thưởng Trần Trân Trân hào phóng.
Thấy tôi im lặng không nói gì, Trần Trân Trân bất ngờ bước tới khoác tay tôi, kéo tôi lại gần, thân mật chỉ về phía sân golf đằng xa, tươi cười nói:
“Đa Đa, mình cùng đi chơi golf đi.”
“Không biết chơi cũng không sao, để mình dạy cho cậu. Xem như mở mang tầm mắt trước khi vào đại học, cũng có ích cho cậu sau này.”
Nhìn bộ dạng giả vờ thân thiết bất thường của cô ta, tôi thực sự cạn lời.
Biết chơi golf thì có liên quan gì tới việc học đại học chứ?
Trường Thanh Hoa có cái quy định nào cấm sinh viên không biết chơi golf không à?
Trần Trân Trân kéo tôi đến sân golf, đằng sau tất nhiên là một đám người chờ xem trò cười của tôi.
Đây đúng là cơ hội trời cho để dìm người khác, bọn họ sao có thể bỏ lỡ được chứ.
“Trân Trân, cậu nhìn này, thật ra chơi golf cũng đơn giản thôi.”
Trần Trân Trân lấy gậy golf ra, cố ý làm ra vẻ chuyên nghiệp, vung một cú.
Quả bóng trắng vẽ một đường parabol trong không trung, rơi xuống đất lăn một vòng rồi dừng lại ngay sát lỗ.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Đám bạn lập tức vỗ tay tán thưởng, khen ngợi tư thế đánh bóng của Trần Trân Trân rất chuẩn.
“Đâu có, bóng còn chưa vào lỗ mà.”
Cô ta khiêm tốn phẩy tay, sau đó lại đánh thêm vài cú nữa, nhưng quả nào cũng chẳng vào.
Nhưng mấy cú hụt đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đám người đang mù quáng tâng bốc cô ta.
Chỉ cần nhìn cái tư thế cứng nhắc kia cũng biết cô ta mới học chưa lâu, chỉ có thể gạt được đám không biết gì.
Bỗng nhiên, cô ta quay sang nhìn tôi.
“Đa Đa, nhìn lâu chắc cũng thấy chán nhỉ, hay là cậu thử đánh vài cú xem sao?”
Vừa nói, Trần Trân Trân vừa đưa gậy golf về phía tôi.
“Cậu chắc chắn muốn tôi đánh?”
Tôi khoanh tay, vẻ mặt thờ ơ nhìn cô ta.
“Trần Trân Trân, đừng có hối hận đấy.”
Tôi nhận lấy gậy từ tay cô ta, cũng dễ dàng nhận ra trong mắt cô ta ánh lên vẻ tự tin cùng khinh thường.
Rõ ràng cô ta muốn tôi bẽ mặt trước đám đông.
“Đúng là mất mặt thật, Tiền Đa Đa mày cũng dám cầm gậy à?”
“Mày tưởng golf chỉ cần nhìn là biết chơi à, cho dù biết rồi, sau này đời mày cũng chẳng có cơ hội mà chơi đâu.”
Nhìn tôi cầm lấy cây gậy, đám chó săn bên cạnh Trần Trân Trân lập tức sủa lên.
“Tiền Đa Đa, cậu đừng cố làm màu nữa được không? Cậu có thể so với Trân Trân à?”
Hứa Bạch cau mày nhìn tôi, cho rằng hành động này của tôi chỉ là cố tình so đo với Trần Trân Trân.
Tôi thậm chí không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ khẽ nhếch môi nở nụ cười tự tin.
Sau đó tôi bước lên, chỉnh tư thế chuẩn xác, vung gậy đánh bóng.
Trần Trân Trân, đây là do cậu tự chuốc lấy.
Quả bóng trắng như sao băng vụt lên không, rơi xuống đất lăn thêm vài mét, cuối cùng… vào thẳng lỗ.
Đám người đang ồn ào lập tức câm nín.
Tôi quay đầu, nhìn về phía Trần Trân Trân đang cười cứng ngắc, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Cũng dễ thôi mà.”
Khóe miệng Trần Trân Trân giật giật mấy cái, miễn cưỡng cười nói:
“Đa Đa, cậu đúng là vận khí tốt thật đấy.”
“Đúng thế, chỉ là ăn may thôi mà, đắc ý cái gì chứ.”
Đám người ngu ngốc kia lại tiếp tục sủa bậy, tôi nghe đến phát ngán cả tai, móc tai, nhướng mày, sau đó cầm gậy tiếp tục đánh thêm mấy cú nữa. Tất cả đều vào lỗ.
Cả sân golf lại im phăng phắc.
Một lần là ăn may, hai lần coi như vận hên, nhưng lần ba, lần bốn… đó chính là thực lực.
“Thứ đơn giản thế này, có người đánh cả buổi không vào nổi một quả, cũng không hiểu lấy tư cách gì mà ở đây vênh váo ra vẻ.”
Tôi đưa gậy golf trả lại cho Trần Trân Trân.
Trong ánh mắt cô ta ngoài kinh ngạc còn có thêm cả tức giận và ghen ghét.
“Có gì mà đáng để khoe khoang chứ… Trân Trân, đừng vì loại người này mà tức giận, tụi mình đi chỗ khác chơi đi.”
“Đúng đó, đi tắm suối nước nóng thôi, loại rác rưởi này chẳng đáng để quan tâm.”
Hai cô bạn một trái một phải dìu lấy Trần Trân Trân.
Cô ta giờ tự đào hố chôn mình, bị tôi vả cho ê mặt, nhưng lại chẳng thể tự tay phá vỡ cái hình tượng thánh thiện mà cô ta dày công gây dựng bấy lâu, chỉ có thể để hai đứa kia kéo đi.
Lúc đi còn ba bước quay đầu một lần, lườm tôi đến sắp tóe lửa.
Ánh mắt kia, hận không thể xé tôi ra thành trăm mảnh nuốt sống.
Tôi bĩu môi, rõ ràng là cô ta tự gây chuyện trước, chẳng lẽ còn muốn đổ hết lên đầu tôi à?
Nhìn chẳng khác nào tôi làm chuyện tày đình lắm vậy.
Lúc này, Hứa Bạch cau mày đi tới, giật lấy cây gậy golf trong tay tôi ném sang một bên, ánh mắt nhìn tôi như thể nhìn rác rưởi dưới đáy thùng.
“Tiền Đa Đa, cậu đúng là khiến tôi phát ghê.”
“Suốt ngày gây sự với Trân Trân, cậu nghĩ thế là vui lắm à? Cậu tưởng làm thủ khoa toàn tỉnh, thi đậu Thanh Hoa thì thay đổi được cái gì sao? Không phải chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi à?”
“Để tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu! Tôi chưa từng thích cậu, hồi đó quen cậu chỉ để chơi đùa thôi, người tôi thật sự yêu là Trân Trân.”
Tôi nhìn Hứa Bạch, trong lòng chỉ có một chữ: Não tàn.
Hồi đó tôi bị mù sao mà lại thích phải cái thứ não úng nước như này.
“Mặt mày cũng dày đấy nhỉ.”
“Đừng có tự dán vàng lên cái mặt 38 size của mình nữa. Cái mặt đó trông như cứt trong bồn cầu, nhìn phát buồn nôn. Cậu cũng chỉ có thể hấp dẫn được ruồi nhặng bu quanh cái bồn cầu thôi.”
Tôi hừ lạnh, liếc Hứa Bạch từ trên xuống dưới rồi lại trợn trắng mắt.
“Cậu mau mà khóa chết với Trân Trân đi, một đứa là cứt bồn cầu, một đứa là ruồi bẩn bu quanh, trời sinh một cặp.”
Nói xong, tôi chẳng thèm để ý cái mặt tức đến đỏ bừng của Hứa Bạch, quay người rời đi.
10
Quay lại sảnh chính, Trần Trân Trân đã nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh như lúc trước, tươi cười mời mọi người vào phòng ăn.
Ăn xong, cả đám đang bàn nhau có nên đi KTV hát hò một chút hay không, bỗng đâu vang lên một tiếng “choang” giòn tan cùng tiếng la thất thanh.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện một chiếc bình sứ đặt trên tủ trong phòng ăn đã rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cậu con trai đứng cạnh mảnh vỡ rõ ràng hoảng loạn, giọng run run nhìn Trần Trân Trân:
“Trân Trân, phải làm sao bây giờ, tớ… tớ không cẩn thận làm đổ mất cái bình rồi, cái bình này… chắc không đắt lắm đâu nhỉ?”
Tiếng bình vỡ vang vọng khiến một người đàn ông mặc vest từ bên ngoài bước vào.
Ông ta có chút mập mạp, gương mặt nhìn qua có vài phần giống Trần Trân Trân.
Trần Trân Trân vừa thấy người đàn ông ấy tới, lập tức mừng rỡ, chạy ngay tới gọi:
“Bố!”
Người đàn ông nở nụ cười hiền hậu, xoa đầu cô ta hỏi chuyện gì xảy ra.
Nghe nói chỉ là lỡ tay làm vỡ cái bình, ông ta xua tay cười cợt:
“Không sao đâu, chỉ là cái bình thôi, chẳng đáng bao nhiêu cả.”
“Không cần để tâm, hôm nay tôi đã nói rồi, mọi chi phí tôi lo hết. Một cái bình thôi, chẳng đáng gì.”
Cậu con trai liên tục cảm ơn, đám người xung quanh cũng không ngớt lời khen hai cha con Trần Trân Trân thật hào phóng, rộng rãi.
Chỉ có tôi, tay vẫn cầm đũa, nhìn đống mảnh vỡ trên sàn mà ruột gan nhỏ máu.
Cặp bình cổ đó mới được ông nội tôi mua về từ buổi đấu giá, là hàng quý hiếm, nguyên cặp mới có giá. Bây giờ một cái vỡ rồi, cái còn lại cũng chẳng còn giá trị nữa.
Ai là người ngu ngốc đặt bảo vật nhà tôi ở cái chỗ lộ liễu thế này chứ?!
Nhưng không cần biết là ai, chuyện hôm nay… tôi tuyệt đối sẽ không để yên.