Tôi đi ra góc khuất, móc điện thoại gọi cho một cuộc.

Mọi người ăn xong rời khỏi phòng ăn, quyết định ra sân tennis vận động tiêu cơm.
Trần Trân Trân cùng bố mình đi trước dẫn đầu, hai cha con ngẩng cao đầu, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ vây quanh chẳng khác nào đôi công công đang múa đuôi.

Vừa băng qua sảnh lớn chuẩn bị đi ra ngoài, liền thấy một người đàn ông đeo kính, cao gầy, dẫn theo một nhóm nhân viên mặc đồng phục bước vào.

Người đàn ông kia nhìn đám người lố nhố trước mặt, bỗng nhíu mày.
Ánh mắt ông ta nhanh chóng chuyển tới người đứng đầu — bố của Trần Trân Trân.

Bố Trần Trân Trân vừa thấy người tới, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Cái đầu còn ngẩng cao kiêu hãnh ban nãy, chớp mắt cúi rụp xuống.
Ánh mắt bắt đầu lấm lét, dao động.

“Sao… sao anh lại tới đây?”
Bố Trần Trân Trân vội vàng rụt rè bước lên mấy bước, hạ thấp giọng nói với người đàn ông đi đầu kia.

Người đàn ông chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nhíu mày nói:
“Đại tiểu thư muốn tới thị sát khu nghỉ dưỡng, tôi làm tổng giám đốc, dĩ nhiên phải đích thân ra tiếp đón.”

Trần Trân Trân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng đây là bố mình sắp xếp để phối hợp cho cô ta ra oai, lập tức trên mặt nở nụ cười đắc ý.

“Trân Trân, đại tiểu thư chính là cậu nhỉ!”
Hứa Bạch bước lên nhìn cô ta, ánh mắt như phát sáng.

Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Trần Trân Trân ngẩng đầu càng cao hơn, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông kia bỗng cười lạnh một tiếng.

“Nói bậy gì thế, khu nghỉ dưỡng này thuộc tập đoàn Tiền Thị, đại tiểu thư nhà chúng tôi sao lại họ Trần được.”

Một câu nói đầy khinh thường ấy, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Trần Trân Trân.
Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ, nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt không vui:
“Các người làm sao thế, chẳng phải do bố tôi sắp xếp tới đón tôi sao?”

“Cô nói gì linh tinh vậy? Tôi là tổng giám đốc ở đây, sao lại là người bố cô sắp xếp được!”
Ánh mắt ông ta đảo qua một vòng, vừa khéo dừng lại đúng chỗ tôi đang đứng trong đám đông.

Biểu cảm khinh thường lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ vui mừng như gặp được quý nhân.

“Đại tiểu thư, sao cô không báo trước một tiếng để tôi còn ra tận cổng đón tiếp?”
Ông ta lập tức sải bước đi tới đứng trước mặt tôi, khuôn mặt đầy cung kính nịnh nọt.

Chớp mắt, tôi trở thành tiêu điểm của cả đám người.
Ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc, khó tin… đủ mọi cảm xúc đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

“Không thể nào… Tiền Đa Đa, tôi biết cậu ghét tôi, nhưng đâu cần thuê người tới bôi nhọ tôi ngay trước mặt người khác thế chứ?”
Trần Trân Trân đến giờ vẫn chưa hiểu tình hình, còn nghĩ tôi cố tình bày trò làm cô ta mất mặt hôm nay.

Tôi khẽ cười lạnh, bước lên đối mặt cô ta, thản nhiên nói:
“Tôi không giống cậu.”
“Cậu là thật sự hám hư vinh. Còn tôi… chỉ là thích giả nghèo thôi.”

11

Tôi đúng là sống ở quê.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc nhà tôi rất giàu.

Ông bà tổ tiên nhà tôi từng từ một vùng quê nghèo nhất mà đi lên, sau khi phát đạt, họ không hề quên mảnh đất từng sinh ra và nuôi dưỡng mình.
Quyên góp, xây đường, làm nhà, dẫn dắt người dân trong làng cùng nhau làm giàu.

Từ nhỏ bố tôi đã dạy tôi: “Làm người phải biết khiêm tốn, không được quên gốc rễ.”
Gia huấn của nhà tôi cũng luôn dặn dò: Làm việc phải thành thật, làm người phải khiêm nhường.

Cho nên tôi chưa từng nói với ai bố tôi là ai, cũng chưa từng nói mình là đại tiểu thư của Tập đoàn Tiền Thị.
Hễ ai hỏi, tôi chỉ nói: “Tôi từ quê lên.”
Nhưng tôi chưa bao giờ nói nhà mình nghèo. Tất cả những lời đồn là bọn họ tự tưởng tượng ra thôi.

“Chú Trần, lần trước gặp chú hình như là… ba năm trước rồi nhỉ.”
Tôi liếc nhìn ông ta, thấy ông ta nuốt nước bọt, mặt mày nịnh nọt:
“Đại tiểu thư, sao cô lại tới đây.”

Tôi liếc sang Trần Trân Trân mặt cắt không còn giọt máu.
Đáng thương thật đấy, bị vả mặt ngay tại chỗ. Nhưng… tất cả do cô ta tự chuốc lấy thôi.

“Tôi không tới, thì làm sao biết khu nghỉ dưỡng nhà họ Tiền tôi giờ lại thành họ Trần.”
“Chú Trần, cái xe của bố tôi, chú lái vẫn thuận tay chứ?”

Tôi cười mỉm, nhưng trong mắt lại lạnh lùng vô cùng.
Bố Trần Trân Trân run lẩy bẩy, suýt quỳ xuống.
Tôi chìa tay ra, ra hiệu bảo ông ta nộp chìa khóa xe.

Ông ta hai tay run rẩy giao chìa khóa cho tôi.
Tôi nhìn thẳng ông ta, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Không được người ta cho phép mà tự ý lái xe đi, hành vi đó gọi là ĂN CẮP.”
“Còn nữa, ai cho chú tự tiện dọn trống khu nghỉ dưỡng này, coi nó như đồ riêng nhà chú?”

“Bố tôi năm xưa nể mặt dì Trần mới cho chú một công việc, vậy mà chú nghĩ tôi không biết, mấy năm nay dựa vào cái mác quản lý moi chác được bao nhiêu? Bố tôi nhắm một mắt mở một mắt là vì nể dì Trần, không thèm chấp nhặt với chú.”

Bố Trần Trân Trân mặt cắt không còn hột máu, y chang con gái ông ta, đứng đờ ra như khúc gỗ.

Tôi bảo tổng giám đốc tính lại toàn bộ chi phí hôm nay, tổng cộng 135.300 tệ.
Tôi đưa hóa đơn đặt ngay trước mặt hai cha con nhà họ Trần.

Ông ta run rẩy nhận lấy, trong lòng vốn tính toán:
Hôm nay tổng giám đốc không có mặt, mượn danh quản lý chống lưng cho con gái ra oai, sau tìm cái cớ hợp lý mà hợp thức hóa khoản chi phí này.

Nhưng ông ta đâu ngờ —

“Ông bị sa thải rồi.”
“Giờ, thanh toán nốt hóa đơn này, thu dọn đồ đạc cút đi.”
Tôi khoanh tay, nói thẳng không chút nể nang.

“Dựa vào đâu mà cô đuổi bố tôi?”
Trần Trân Trân cắn chặt môi, ánh mắt hận thù nhìn tôi như thể tôi là ác nhân.

“Dựa vào việc tôi là đại tiểu thư nhà họ Tiền, người thừa kế tương lai của tập đoàn Tiền Thị.”
Tôi bước gần về phía cô ta, nhướn mày cười lạnh:
“Suýt nữa thì quên, cái bình cổ bị đập vỡ hồi nãy, chẳng phải cô nói sẽ bồi thường à?”

“Đó là đồ sưu tầm theo cặp, cả cặp giá 1 triệu 8. Một cái vỡ rồi, cái còn lại cũng coi như vô giá trị. Vậy nên tổng cộng cô phải bồi thường không phải 135.300 tệ, mà là… 1 triệu 985.300 tệ.”

Trần Trân Trân nghe xong ngã phịch xuống đất, hai con chó săn bên cạnh từ lâu đã trốn biệt đi coi kịch.
Sợ bị vạ lây, đám đông giải tán sạch sẽ, mấy kẻ vừa bám theo Trần Trân Trân ban nãy chạy còn nhanh hơn ai hết.

“Đồ hại người!”
Bố cô ta tát thẳng một cái vào mặt cô ta.
Trần Trân Trân ôm mặt gào khóc.
Cô ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Giờ cho dù có hối hận… cũng muộn rồi.

12.

Cha của Trần Trân Trân mất việc, lại còn phải gánh khoản bồi thường khổng lồ.
Nhà họ Trần bán luôn căn nhà, nhưng số tiền đó vẫn không đủ.

Bất đắc dĩ, ông ta muốn tìm dì Trần xin giúp đỡ.
Nhưng sau khi nghe chuyện, dì Trần lập tức xin nghỉ phép dài hạn bên bố tôi, bay thẳng sang Mỹ, ở lì nửa năm không về, để mặc ông ta tự chịu hậu quả.

Hứa Bạch thì ngay hôm sau khi từ khu nghỉ dưỡng về, gửi tin nhắn Wechat xin lỗi tôi, lời lẽ quanh co ám chỉ muốn quay lại làm lành.
Nhưng tôi thẳng tay chặn luôn.

Còn Trần Trân Trân, vì nhà đang gánh một đống nợ nần, tờ giấy báo trúng tuyển Bắc Đại bị bố cô ta xé nát vứt sọt rác.
Đêm đó, cô ta bị ép vào nhà máy làm công nhân để kiếm tiền trả nợ.

Hai tháng sau.
Tôi đứng trước cổng Đại học Thanh Hoa, cùng Trần Trác mắt trừng mắt nhìn nhau.

“Sao cậu cũng ở đây?”
Khóe miệng tôi co giật, tôi cứ nghĩ thằng này sẽ chọn Bắc Đại.

Trần Trác nhấc hộ tôi vali, uể oải ngáp một cái, đôi mắt đào hoa khẽ cong, cười nhướng mày nhìn tôi:
“Tôi tới… ôm đùi đại tiểu thư.”

[Hoàn]