9
Ăn sáng xong, tôi vội vàng xắn tay muốn đi rửa bát để lấy lòng cậu ta.
Chu Dương đương nhiên không cho.
Giọng điệu kiên quyết:
“Phương Lê, để em. Chỉ cần em còn ở nhà, em sẽ không để chị đụng tay vào bất cứ việc nhà nào.”
“Nhưng không thể để một mình em làm hết được. Chia đôi đi.”
“Không được.”
Cậu ấy sống chết cũng không chịu.
Tôi sợ làm cậu ta giận, đành phải ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Rửa ráy xong xuôi, cũng đến lúc tôi phải đi ra ngoài làm trâu làm ngựa rồi.
Chu Dương vừa rửa xong bát liền bước tới giúp tôi mặc áo khoác, còn tự giác tiễn tôi ra tận thang máy, cái dáng vẻ “hiền lành chăm vợ” khiến tôi vừa thấy dễ chịu, vừa… thấy lo.
Tôi định nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.
Chu Dương nhìn theo cánh cửa thang máy đang dần khép lại và ánh mắt lảng tránh của tôi, lông mày khẽ nhíu lại.
Đôi mắt đen sâu thẳm.
Vẻ mặt thật thà ngày thường cũng thu lại, chỉ còn lại sự trầm lặng khó đoán.
Cả buổi sáng hôm đó, tinh thần tôi cứ là lạ.
Ngồi ở chỗ làm mà cứ gãi đầu gãi tai, ngay cả khi Chu Dương nhắn hỏi tối muốn ăn gì, tôi cũng không trả lời.
Bình luận bắt đầu xôn xao, rần rần tranh luận:
【Nữ chính sao vậy nhỉ, từ sau bữa sáng là thấy khác khác rồi.】
【Không lẽ bị dọa sợ bởi hành động liếm ly sữa của “chó con” nam chính?】
【Nếu vậy thật thì khổ thân nam chính, càng không dám thổ lộ luôn.】
【Mà nguy rồi đó, nếu hai người mà không kịp “chín ép thành cơm” trong vài ngày tới, thì khi nam chính được nhận tổ quy tông, ba ruột của cậu ấy sẽ tới tính sổ với nhà nữ chính đó!】
?
!!
Tôi giật mình lạnh cả sống lưng.
Tính sổ?
Bình luận tiếp tục:
【Tại sao lại tính sổ với nữ chính, cổ có làm gì sai đâu?】
【Kinh điển đấy. Không cần logic. Ba nam chính mà thương con quá sẽ nghĩ con trai mình bị nhà người ta bắt nạt, bị “bán” làm chồng nuôi từ nhỏ, bị áp bức tinh thần và thể xác, nên nổi giận đòi công bằng là chuyện thường.】
【Phụ huynh yêu con mà, thấy con sống khổ thì không chịu nổi đâu.】
!
!!
Chết thật.
Tôi lập tức mở điện thoại, vào WeChat tìm Chu Dương.
Cậu ta đã nhắn cho tôi cả một tràng dài, từng dòng đều mềm như nước, còn phảng phất mùi “trà xanh” không biết từ đâu bay tới:
【Phương Lê, chị tan làm lúc mấy giờ vậy? Có cần em tới đón không?】
【Chị muốn ăn gì buổi tối, em đi chợ trước chuẩn bị sẵn nhé.】
【Phương Lê, em có làm gì khiến chị giận không? Nếu có thì xin lỗi chị, em sẽ sửa.】
【Chị đừng giận nữa, cũng đừng sợ… Tối nay em không ngủ cùng chị đâu. Em sẽ ngủ dưới đất.】
……
Tôi nghiến răng trả lời:
【Ngủ cái gì mà ngủ đất! Tôi nói rồi là ngủ cùng tôi!】
Phía bên kia trả lời liền trong một giây:
【Tại sao?】
Tôi tức tối gõ:
【Bởi vì tối nay tôi muốn ngủ với cậu!】
10
Trên đường về nhà, tôi lén lút ghé qua cửa hàng tiện lợi dưới khu chung cư.
Mua một ít… dụng cụ gây án.
Chỉ là… lúc chọn kích cỡ, tôi khựng lại một chút.
Trong đầu vô thức tua lại một vài cảnh tượng cụ thể của tối hôm trước.
Ừm…
Mặt tôi bỗng nóng bừng, tim đập rộn ràng, tay run run… mạnh dạn chọn hẳn một hộp cỡ lớn.
Bình luận lập tức vang lên đầy chấn động:
【Chị gái có vẻ hơi xem thường nam chính rồi nha, cỡ đó vẫn nhỏ, phải chọn cỡ siêu đại mới đúng chứ~】
【Một hộp đâu có đủ, kiểu đó là phải hai hộp trở lên mới đủ dùng nhé~】
【Nhìn chị gái lúc chọn đồ gây án mà mặt đỏ bừng lên như trái đào vậy đó, cái mặt bánh bao trắng trẻo mềm mại kia mà rơi vào tay con “thú hoang thứ Sáu” như nam chính thì đúng là lời to rồi.】
…
Cuối cùng tôi vẫn chọn hai hộp loại siêu đại, mang ra quầy tính tiền.
Nhân viên thu ngân nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu: “Chị ăn uống cũng ngon lành quá ha”.
Tôi cố giữ mặt lạnh quét mã thanh toán, giữ mặt lạnh bước ra khỏi cửa hàng, giữ mặt lạnh quay về nhà.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức.
Mùi vị này khác xa hoàn toàn với mấy món đồ ăn ngoài tôi hay lười đặt.
Còn Chu Dương thì đang đứng cạnh bàn ăn, trên người mặc tạp dề.
Bờ vai rộng, eo hẹp, đường nét cơ thể rõ mồn một.
Một chồng nuôi từ nhỏ “đẹp trai đến mức muốn ăn luôn” – dù sau này có biến thành Thái tử gia của giới nhà giàu thủ đô đi chăng nữa.
Tôi nuốt nước bọt “ực” một cái.
Chu Dương thấy tôi về, lập tức đi tới muốn cởi áo khoác giúp.
Chỉ là… nếu ánh mắt cậu ta lúc đó không rực cháy như chó thấy xương, thì tôi cũng đã không đỏ mặt như thế này rồi.
Tôi đẩy tay cậu ta ra nhẹ nhàng:
“Không cần đâu, để tôi tự làm.”
“Ừm.”
Ánh mắt cậu ta chợt chuyển hướng – nhìn sang cái túi tiện lợi trong tay tôi.
Thôi xong.
Cái túi này đúng là xịn có tiếng, nhưng yếu có thật, đặc biệt là mấy góc nhọn của hộp “dụng cụ gây án” dễ chọc thủng.
Không biết từ lúc nào, một góc hộp đã lòi ra ngoài.
Trên đó còn in rõ rành rành bốn chữ: “Siêu mỏng không cảm giác”.
Tôi luống cuống định giấu túi ra sau lưng, nhưng đã muộn.
Chu Dương nhanh hơn, đưa tay nhận lấy cái túi.
Cậu liếc qua một cái.
Rồi… rất bình tĩnh buộc miệng túi lại, đặt lên tủ giày.
Không nói gì thêm.
Chỉ có giọng khàn khàn vang lên bên tai tôi:
“Cơm xong rồi, vào ăn đi.”
Rồi lại ngập ngừng, thấp giọng bổ sung:
“…Chị ăn no trước đã.”
Tôi: ?
11
Bữa tối hôm đó… ăn trong một bầu không khí kỳ lạ khó tả.
Chu Dương vẫn chú ý từng hành động của tôi, tôi chỉ cần ho một tiếng, cậu ấy liền biết điều rót nước đưa tận tay.
Cuối cùng… tôi lại ăn quá no.
Sau bữa ăn, tôi vào phòng tắm tắm rửa.
Đang nghĩ không biết có phải Chu Dương quá trong sáng, chắc tưởng tôi mua hai hộp đó là để… thổi bóng bay, thì bình luận đột nhiên nổ tung.
【Ủa sao chị gái còn chưa tắm xong vậy? Nam chính đã cởi đồ nằm chờ lật bài để hầu hạ rồi đó!】
【Ồ hô, “dụng cụ gây án” còn được tự giác đem về phòng ngủ luôn cơ mà.】
【Cười chết, nam chính còn đếm đi đếm lại mấy lần, phát hiện hai hộp chỉ có sáu cái, tai cụp xuống liền, tưởng chị gái không có lòng tin vào mình.】
【Làm nhẹ nhẹ thôi nha, đừng dọa chị gái chạy mất.】
【Svip đã nạp, sẵn sàng đón xem đại tiệc!】
Tôi lau nước trên mặt.
Thật sự… có hơi hối hận. Muốn chuồn thì sao?
Nhưng đã kéo cung thì không thể không bắn tên!
Sấy tóc xong, tôi quay về phòng.
Nhưng mấy bình luận kia nói quá – Chu Dương mới chỉ cởi áo thôi mà.
Tôi bước đến, cầm “dụng cụ gây án” trong tay cậu ấy để nghiên cứu thử, vừa nghịch vừa hỏi:
“Chu Dương, cậu… hiểu ‘tôi muốn ngủ với cậu’ nghĩa là gì không?”
“Biết. Em là người của chị.”
Tôi liếc cậu ta: “Còn gì nữa?”
Chu Dương thử nắm lấy tay tôi đang thả bên người.
“Còn… chúng ta đang yêu nhau, đúng không?”
Không hề ngốc.
Chuẩn luôn.
Muốn tránh bị ba ruột nhà tài phiệt của cậu ấy tìm tới tính sổ, cách tốt nhất là yêu đương danh chính ngôn thuận, phủi sạch mối quan hệ “chồng nuôi”.
Yêu thì yêu chứ!
Giặt cái quần nhỏ thì có gì ghê gớm?
“Từ giờ ra ngoài nhớ nói cậu là bạn trai tôi, đừng nói là chồng nuôi.”
“Tại sao?”
“Ngốc, nghe dở lắm. Người ta sẽ coi thường cậu.”
“Ừm ừm.”
Chu Dương ngoan ngoãn gật đầu. Cậu nhìn tôi: “Phương Lê, chị tốt thật.”
Tôi chột dạ trong chớp mắt.
Sợ bị nhìn ra, tôi nhanh chóng đẩy mạnh vai cậu ta, đè xuống giường.
Tấm nệm trũng xuống.
Còn tôi thì ngồi hẳn lên người cậu ta, nhét lại hộp “công cụ” vào tay cậu, làm bộ bình tĩnh:
“Chu Dương, cậu biết cách dùng không?”
“Em tra mạng cả buổi sáng nay rồi.”
“Ồ, vậy thì thực hành thử đi, đừng học phí công.”
Ánh mắt Chu Dương trầm xuống, tối như đáy biển.
“Được.”
Nói xong, cậu lập tức siết lấy eo tôi, trở mình đè tôi xuống giường hôn tới tấp.
Chỉ là… hôn vụng về lắm.
Mà ánh nhìn của cậu ta chiếm trọn cả tầm mắt tôi, đến mức trần nhà cũng mờ nhòe không thấy rõ nữa.
……
Chưa được bao lâu, cả màn hình tràn ngập dấu hỏi của bình luận:
【????】
【Ủa là sao? Đang lúc cao trào thì tắt đèn luôn hả??】
【Tui bỏ 30 tệ nạp vip chứ đâu có trả để nhìn… bóng tối?!】
【Ít nhất cũng phải làm cái bóng mờ mờ với tiếng thở cũng được chứ? Đây đen thui luôn! Đổi đạo luật đi! Trả lại tiền tôi!!!】
……
Lúc sắp thiếp đi vì mệt, Chu Dương ghé vào tai tôi thì thầm bằng giọng khàn và dịu dàng:
“Phương Lê, em thích chị.”
Bình luận lại tiếp tục thét gào điên cuồng:
【A a a cuối cùng cũng dám tỏ tình chính diện rồi!!!】
【Nam chính khổ tận cam lai! Nhờ chị gái “chỉ đạo tích cực” mà cuối cùng cũng mở miệng nói thật lòng!】
【Mà khoan, có ai chụp màn hình đoạn bị đen không, có ai chỉnh sáng không?】
【Tôi chỉnh rồi.】
【Xin link! Cầu xin chị em tốt bụng!】
Còn tôi vẫn nhắm mắt, không lên tiếng.
Lúc Chu Dương buồn bã cụp mắt, lặng lẽ đắp chăn cho tôi thì tôi bất ngờ quay người chui vào lòng cậu, lầm bầm:
“Biết rồi, tôi cũng thích cậu… đừng làm ồn, làm ồn là tôi đấm lệch đầu bây giờ.”
Vừa ngoan, vừa biết điều, đối xử tốt, còn trúng gu tôi từng chút một.
Tôi mà không thích cậu ta, thì đúng là đầu có vấn đề thật.
Chu Dương không lên tiếng nữa.
Chỉ là… như một con chó cưng ngoan ngoãn, chui hẳn vào trong chăn ôm lấy tôi.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến tôi giật mình.
Mẹ nó, lại sốt nữa rồi.