Khi Phó Tây Tận bị mù, tôi đã mang anh ấy về nhà.
Anh ấy thích cắn tai tôi, nói mình là chú chó ngoan của tôi.
Còn thích trong đêm tối dùng đôi tay đo từng tấc trên người tôi, bảo là muốn ghi nhớ dáng hình tôi.
Sau này anh ấy khôi phục thị lực, hóa ra lại chính là Thái tử gia của nhà họ Phó đã mất tích bấy lâu, bên cạnh còn có bạch nguyệt quang trong trong lòng từ lâu.
Nhân lúc anh ấy chưa từng nhìn thấy mặt tôi, tôi để lại một tờ giấy chứng tử rồi lặng lẽ biến mất.
Trốn suốt năm năm, đến khi nghe tin anh ấy sắp kết hôn, tôi mới dám lộ diện trở lại.
Nhưng máy bay vừa hạ cánh, sân bay đã bị một đám vệ sĩ áo đen bao vây kín mít.
Phó Tây Tận cầm một chiếc váy cưới đặt may riêng, nụ cười dịu dàng nhưng đầy cố chấp:
“Vị hôn thê của anh, số đo năm năm trước không còn chuẩn nữa rồi.”
“Ngoan, bây giờ, để anh đo lại lần nữa.”
1
Tôi bị người quản lý kéo đến trước cửa phòng bao, nhưng lại cứng người, không dám bước vào.
Bởi vì Thái tử gia nhà họ Phó, Phó Tây Tận, đang ngồi bên trong.
Qua cánh cửa khép hờ, tôi nghe có người đang nịnh nọt:
“Phó tổng, nghe nói năm đó ngài gặp chuyện, mất tích rồi còn bị mù? Chắc quãng thời gian ấy khổ sở lắm nhỉ?”
Phó Tây Tận khẽ cười khinh bỉ:
“Khổ thì không hẳn, có người kề cận chăm sóc, so với bây giờ còn thoải mái hơn.”
“Chắc là vị hôn thê của ngài rồi? Thật là tình sâu nghĩa nặng. Chúc mừng, có tình nhân thành thân thuộc…”
“Không phải.”
Phó Tây Tận cắt lời đối phương, giọng thản nhiên:
“Cô ấy ở ngay đây.”
Tôi giật mình, vội ngẩng đầu lên.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy Phó Tây Tận giơ tay chỉ xuống mặt đất:
“An táng ở đây rồi.”
À, phải rồi.
Tôi đã “chết” rồi.
Tờ giấy chứng tử năm năm trước của tôi, chính là do Phó Tây Tận tự tay ký xác nhận.
Người quản lý đứng cạnh cũng đang nghe lén, thì thầm:
“Cô gái đó đúng là xui xẻo, nếu không chết thì giờ chắc đã lên hương làm phượng hoàng rồi…”
Tôi khẽ cười: “Không thể nào.”
Người quản lý không đồng tình: “Sao cô chắc thế?”
“Có thể khiến Thái tử gia chịu để cô ấy chăm sóc thân cận, thủ đoạn nhất định không tầm thường, kỹ năng quyến rũ tuyệt đối cao siêu!”
Tôi cụp mắt, che đi chút tôi lỗi trong đáy lòng.
Có lúc tôi cũng chẳng rõ, lần đầu tiên giữa tôi và Phó Tây Tận năm ấy, rốt cuộc là ai quyến rũ ai?
Khi ấy anh bị mù, thính giác lại vô cùng nhạy bén.
Tôi chỉ thì thầm một câu bên tai anh, vậy mà anh lại thấy như bị đánh bom trong đầu, khoái cảm bùng nổ.
Hồi đó tôi còn ngây thơ lắm, tò mò hỏi anh: “Rốt cuộc khoái cảm là gì vậy?”
Anh vừa giải thích, vừa đưa tay chạm vào tim tôi.
Không ngờ lại sờ lệch xuống phía dưới tim, đến mức gân xanh trên cổ cũng cứng đờ.
Tôi thấy cả người anh cứng ngắc, cứ tưởng anh sắp chết, liền khóc òa lao đến định làm hô hấp nhân tạo.
Anh lại vòng tay ôm chặt tôi, lấy môi chặn môi tôi lại…
Khi tôi còn đang chìm trong hồi ức, nhân viên phục vụ đẩy xe vô tình đụng phải tôi.
Tôi theo phản xạ kêu khẽ một tiếng “A”.
Cánh cửa phòng bao khép hờ cũng bị va mở ra.
Ngay vị trí đối diện cửa, Phó Tây Tận bất chợt ngẩng mắt lên, nhìn thẳng về phía tôi.
2
Ánh mắt tôi và Phó Tây Tận chạm nhau.
Khoảnh khắc ấy, toàn thân tôi như đông cứng, đến cả động tác quay người cũng không làm nổi.
Nhưng cũng chỉ kéo dài mấy giây.
Nhờ năm năm lăn lộn ngoài đời, tôi đã luyện được một nụ cười giả hoàn hảo.
Nói ra cũng buồn cười, dù tôi và Phó Tây Tận từng chung chăn gối suốt hai năm.
Bàn tay ấy của anh chạm lên mặt tôi, lên cơ thể tôi, còn nhiều hơn cả chính tay tôi chạm vào mình.
Thế mà trong mắt anh, tôi chỉ là một… con ma đã chết từ lâu mà anh chưa từng thấy mặt.
Đã ngủ với nhau thì sao chứ, người chưa từng nhìn thấy mặt, làm sao có thể nhận ra?
Đúng như tôi đoán, Phó Tây Tận không nhận ra tôi.
Khi cụng ly, ánh mắt anh sâu thẳm nhưng lạnh lẽo.
Rơi trên người tôi, lại khiến tôi vô cớ rùng mình.
Giống hệt lần đầu tôi gặp anh.
Đó là một đêm mưa giông sấm chớp, tôi vừa mất mẹ mãi mãi trong bệnh viện.
Trên đường khóc lóc trở về nhà, tôi bị vấp ngã trong một con hẻm nhỏ.
Phó Tây Tận người ướt sũng, tựa vào tường, hấp hối, thảm hại vô cùng.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt, nửa gương mặt anh đầy vết thương, nhưng vẫn đẹp đến nghẹt thở.
Đôi mắt đen như mực nhỏ máu, nhưng ánh nhìn lại lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Tôi sợ hãi, muốn bỏ chạy.
Nhưng lại nghĩ đến mẹ.
Mẹ nằm trên giường bệnh đau đớn như vậy, nếu có ai cứu được bà thì tốt biết bao…
Cuối cùng, tôi đưa Phó Tây Tận về căn phòng trọ rẻ tiền tồi tàn, lấy hết tiền tích cóp ra để cứu anh.
Khi đó tôi không có học vấn, cuộc sống khốn khó, nên không nhận ra quần áo trên người anh đắt giá đến thế nào, còn tưởng anh cũng như tôi — không nhà không cửa.
Tôi thậm chí còn nghĩ, chắc mẹ ở trên trời xót con gái cô đơn, nên mới cho tôi gặp được anh.
Tôi ngỡ mình lại có người thân, lại có người để bận lòng.
Bất chợt, người quản lý bên cạnh bóp nhẹ mu bàn tay tôi:
“Đang nghĩ gì đấy? Còn cười nữa kìa?”
Tôi hoàn hồn, nụ cười nơi khóe môi cứng đờ.
Người quản lý thấy vậy, bỗng nói:
“Dương Dương, cô không phải là đang để ý Phó Tây Tận đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, anh ta nổi tiếng là không gần nữ sắc, ai định quyến rũ anh ta đều có kết cục rất thảm.
“Nghe nói vị hôn thê của anh ta là thanh mai trúc mã, công chúa nhỏ trong giới kinh thành, tình cảm rất sâu đậm.
“Cô đừng có bị anh ta làm cho mê muội, người như thế không phải cô có thể trèo cao, không cẩn thận là rước họa đấy.”
Rước họa? Ừm, nhưng mà…
Hồi đó lúc tôi quyết định rời khỏi Phó Tây Tận, tôi trói anh ta lên chiếc giường thuê giá trăm tệ một đêm.
Cưỡi anh ta ba tiếng liền.
Nhân tiện còn nói với anh ta, hai năm qua tôi chỉ vì cô đơn nên nuôi anh ta chơi thôi.
Giờ có đại gia nhiều tiền muốn bao tôi, tôi không cần anh ta nữa.
Khi đó, gân xanh trên trán Phó Tây Tận nổi cả lên, khàn giọng gào:
“Lâm Dương Dương, con mẹ cô đừng để tôi bắt được, tôi cưỡi cho cô khóc khàn tiếng!”
Đoán chừng đối với vị tổ tông này, chuyện mù hai mắt cũng chưa từng nhục nhã như thế.
Với anh ta, tôi sớm đã đắc tội đến thấu trời rồi.
May mà tôi đã “chết”.
Chuyện này cũng phải cảm ơn vị hôn thê của anh ta.
Dù sao thì tối nay kính rượu xong, tôi với Phó Tây Tận cũng không có khả năng gặp lại.
Nghĩ vậy, tôi tiện chân đi ra vườn hoa bên ngoài khách sạn.
Ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng dáng cao lớn đứng đó, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.
Là Phó Tây Tận.
Anh quay đầu nhìn tôi.
Đang lúc tôi vội vã nghĩ cách ứng phó, anh bỗng gọi tôi một câu:
“Phục sinh.”
Tôi giật mình.
Phục… phục sinh?!
Anh nhận ra tôi rồi sao?!
3
May thay, trước khi tôi hoảng loạn đến mức suýt nữa để lộ thân phận,
một chú chó nhỏ bất ngờ từ phía sau lao tới, thân mật cọ vào chân tôi.
Là chú chó nhỏ giống lai mà tôi từng nuôi trước đây.
Vì tôi bị “hội chứng chọn tên”, nên vẫn chưa đặt được tên cho nó.
Không ngờ Phó Tây Tận lại nhận nuôi nó?
Còn đặt tên cho nó là “Phục Sinh”?!
Phục sinh cái gì chứ?
…Lẽ nào là tôi, kẻ giả chết này phục sinh?
Tôi bất giác rùng mình.
Nếu anh ấy biết tôi chưa chết, còn dám đùa giỡn anh ấy…
Hậu quả không dám tưởng tượng.
“Phục Sinh, đừng nghịch.” Phó Tây Tận dập thuốc lá, vẫy tay với chú chó nhỏ.
Nhưng vì đã lâu không gặp tôi, chú chó cứ quấn quýt quanh chân tôi, nhảy nhót không ngừng.
“Xem ra, chó của tôi rất thích cô.”
Ánh mắt Phó Tây Tận rơi lên mặt tôi, bình tĩnh nhưng sâu thẳm.
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh.
Thậm chí còn thầm cảm ơn chú chó đang quấn quanh chân, giúp tôi có cái cớ che giấu vẻ căng thẳng không giấu nổi trên mặt.
“Xin lỗi, chắc tại người tôi có mùi thịt, lúc nãy nước sốt bò bít tết bắn lên người.
“Tôi xin phép về trước, Phó tổng.”
Nhưng trước khi tôi kịp bước đi, Phó Tây Tận lại đột nhiên cất tiếng: “Làm chó thật ra cũng rất hạnh phúc.”
Tôi khựng lại.
“…Ý ngài là?”
“Làm chó, chỉ cần ngoan một chút, chủ nhân sẽ thưởng. Làm chó ngoan cũng chẳng có gì xấu.”
Trước đây, những lúc tình cảm nồng nàn, Phó Tây Tận từng phủ lên người tôi, cắn nhẹ vành tai tôi, nói: “Anh là chú chó ngoan của Dương Dương.”
Tim tôi thắt lại, bàn tay siết chặt.
“Xin lỗi Phó tổng, tôi là con người, không hiểu lắm về chuyện của chó.”
Lời nói thẳng thắn của tôi khiến bầu không khí nhất thời trầm xuống.
Tôi định kiếm cớ rời đi, thì Phó Tây Tận lại bất ngờ hỏi:
“Nếu cô có một chú chó ngoan, cô sẽ vứt bỏ nó sao?”
“…Tôi không nuôi chó.”
“Tại sao?”
“Vì tôi không có năng lực gánh vác trách nhiệm đó.”
Tôi đã đánh mất mẹ, đánh mất Phó Tây Tận, cũng đánh mất chú chó nhỏ của tôi.
Tôi sẽ không cho phép bản thân có điểm yếu thêm lần nữa.
“Tôi còn phải đi kính rượu, không làm phiền Phó tổng nữa.”
Tôi quay người.
Nhưng chú chó nhỏ lại lao tới ôm lấy tôi.
Tôi bước vội, lại sợ giày cao gót giẫm phải nó.
Cả người lảo đảo ngã về phía trước.
Một đôi tay lớn từ phía sau vươn tới, vững vàng ôm tôi vào lòng.
“Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe? Có chỗ nào đau không?”
Chóp mũi tôi va vào lồng ngực Phó Tây Tận, bên tai vang lên giọng anh khàn khàn, đầy lo lắng.
Giống hệt như hai năm bên nhau.
Anh từng chăm sóc tôi, lo cho tôi như vậy, khiến tôi ảo tưởng rằng chúng tôi có thể yêu nhau đến bạc đầu.
“Tây Tận, sao anh ở ngoài vườn lâu thế?”
Bất chợt, một giọng nữ ngọt ngào vang lên phía sau chúng tôi.
Không cần quay đầu, tôi cũng biết là ai.
Tống Tri Dao.
Vị hôn thê thanh mai trúc mã của Phó Tây Tận.