16

Tôi mang theo tất cả những bức thư, lập tức bay đêm trở lại Bắc Kinh.

Toàn thân ướt mưa gió, tôi đến phòng bệnh thì thấy Phó Tây Tận đang ăn cháo.

Anh rõ ràng không ngờ tôi sẽ chủ động đến tìm anh.

Vừa thấy tôi xuất hiện, anh lập tức bật dậy khỏi giường, làm đổ luôn bát cháo.

Cháo đổ lên người anh, nhưng anh chẳng buồn lau, vội vàng bước về phía tôi.

Đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, chân lại vô ý va vào ghế.

Thư ký sau lưng anh nhỏ giọng nhắc: “Phó tổng, ngài từ từ thôi, cô Lâm đã tự đến rồi, chắc chắn sẽ không chạy mất đâu…”

Ánh mắt tôi liếc qua cánh tay đang treo băng của anh, lập tức quát: “Tay còn chưa lành, đừng cử động lung tung.”

Tôi đỡ anh ngồi xuống.

Ở khoảng cách gần, anh nhìn tôi, đôi mắt lộ rõ niềm vui đến sắp tràn ra ngoài.

Thư ký còn định nói gì, bị anh đá nhẹ một cái, đành nhăn mặt lùi ra ngoài.

“Tay sao lạnh vậy?” Phó Tây Tận nhíu mày. “Để tôi gọi người mang canh nóng tới, hai ngày nay em không ở bệnh viện, họ mang đến rồi để ở đâu?”

Đây là đang dò hỏi hành tung của tôi đây mà.

Tôi cười nhạt: “Dù sao anh cũng cài nhiều gián điệp bên cạnh tôi như thế, còn cần hỏi sao?”

Phó Tây Tận mím môi không nói.

Lại thế nữa.

Dáng vẻ cún con lại lộ ra.

“Dương Dương…”

“Tôi về quê Xuyên Nam rồi.”

Tôi lấy những bức thư ra.

“Thư tôi mới đọc được vài dòng, những điều còn lại, tôi muốn tự nghe anh nói.
“Tôi hỏi, anh trả lời.”

“Được.”

Anh đáp ngay không chút do dự: “Em hỏi gì anh cũng nói, kể cả mật khẩu thẻ ngân hàng, anh có hơn một trăm cái thẻ, mật khẩu đều là ngày sinh của em.”

Tôi: “…”

17

Từ những lời Phó Tây Tận kể, cuối cùng tôi đã ghép được toàn bộ sự thật năm xưa.

Năm đó khi tôi nhặt được anh trong con hẻm nhỏ, anh vừa trải qua một vụ tai nạn xe nghiêm trọng.

Kẻ ra tay là em trai cùng cha khác mẹ của anh — con riêng của cha anh.

Em trai anh thuê sát thủ từ Hồng Kông, mục đích là muốn giết chết anh.

Tuần trước khi tôi đưa anh về nhà, trí nhớ anh còn hỗn loạn, lúc tỉnh lúc mê.

Nên khi tôi hỏi về cha mẹ và người thân, anh không thể trả lời.

Ở nhà tôi khoảng nửa tháng, trí nhớ anh mới hoàn toàn hồi phục.

Nhưng anh không lập tức nói thật thân phận với tôi, sợ tôi bị cuốn vào.

Lúc đó, tập đoàn Phó thị đang trong cảnh “chín rồng tranh ngôi”, ngay cả tôi — người hay nghe ngóng chuyện ở đầu hẻm — cũng có biết chút ít.

Khi ông nội Phó qua đời, quyền thừa kế để lại cho con trai trưởng được cưng chiều nhất, khiến các con riêng bất mãn.

Cha Phó Tây Tận công khai đưa tình nhân về nhà tổ, mẹ anh bị gạt ra ngoài, bản thân anh thì bị hại đến mất tích.

Anh sợ những người em kia sẽ tìm đến trả thù, làm liên lụy đến tôi.

Anh dưỡng thương, ẩn nhẫn chờ thời cơ phản công.

Suốt năm năm ở nhà tôi, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội.

“Năm năm qua, anh nhiều lần muốn nói cho em biết sự thật, nhưng anh sợ em cũng phải lo lắng như anh, càng sợ… em thấy thân phận anh nguy hiểm mà rời bỏ anh.”

“Thật ra từ năm thứ ba, trợ lý thân tín của anh đã tìm ra anh rồi, nhưng anh bảo anh ta âm thầm bảo vệ chúng ta, không để lộ dấu vết. Nếu bị các em anh phát hiện, hậu quả sẽ rất khó lường.”

Tôi mím môi.

Suy nghĩ một lát, vẫn không kìm được hỏi: “Vậy hôm anh ôm Tống Tri Dao trước cửa nhà tôi là sao?”

Phó Tây Tận lập tức nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra.

“Thì ra… em nhìn thấy cảnh đó nên mới hiểu lầm…”

“Hôm đó, là một đứa em anh tìm đến, anh và Tống Tri Dao diễn một màn kịch.
“Nhà họ Tống có lợi ích ràng buộc với mẹ anh, cha Tống rất muốn anh thắng, Tống Tri Dao chỉ là người truyền lời.”

Tôi chợt nhớ lại hôm đó, lúc anh ôm Tống Tri Dao, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.

Thì ra, anh không phải lo tôi bất ngờ xuất hiện.

Mà là cảnh giác vì có kẻ địch đang ẩn nấp.

“Hôm đó, tập đoàn cần anh ra mặt chủ trì cuộc họp để xoay chuyển cục diện, nên anh đi vội, không dám quay về tìm em.

“Anh đã viết sẵn những bức thư này, định sau khi về tập đoàn sẽ gửi cho em, để em biết hết sự thật.

“Anh bảo Tống Tri Dao mang tiền cho em, diễn vở kịch nói anh không cần em nữa, đuổi em đi, để em không bị các em anh nhắm vào. Để bọn chúng nghĩ em chỉ là người ngoài không quan trọng.

“Anh không ngờ, Tống Tri Dao lại tự ý cho thêm tiền để ép em đi, còn photoshop ảnh giường chiếu của anh và cô ta. Anh cũng không ngờ em thật sự cầm tiền rồi rời đi.

“Trước khi đi, em còn nói em tìm được đại gia mới. Em biết anh tức đến mức nào không?

“Mỗi lần tức quá, anh lại nghĩ, mong sao đại gia mới của em không giàu bằng anh, để khi em quay đầu lại, vẫn sẽ trở về bên anh…”

Ánh mắt Phó Tây Tận khóa chặt lấy tôi.

Giọng nói mang theo nghẹn ngào và tự trách.

“Anh nói những lời này, không phải để đổ hết lỗi cho Tống Tri Dao.

“Dương Dương, anh biết là anh sai.

“Lẽ ra anh nên sớm nói rõ mọi chuyện với em. Anh hiểu rồi, yêu nhau là phải cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, chứ không phải tự cho là vì tốt cho em.

“Dương Dương, xin lỗi em. Anh yêu em.

“Em có thể… cho anh thêm một cơ hội không?”

18

Tôi không trả lời câu hỏi cuối cùng của Phó Tây Tận.

Sau khi mọi hiểu lầm năm xưa được hóa giải, tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều có lỗi.

Tôi sai vì quá yếu đuối, không đủ can đảm để hỏi cho rõ ràng.

Anh sai vì quá tự phụ, không hiểu ý nghĩa của việc yêu một người.

Yêu nhau, lẽ ra phải cùng chia sẻ mọi chuyện, dù lớn hay nhỏ.

Năm năm chúng tôi xa cách, chẳng thể trách ai, chỉ vì chúng tôi chưa biết cách yêu.

Một tháng sau, Phó Tây Tận xuất viện.

Tôi cũng công khai trên Weibo rằng tôi đã có người mình thích, đang chờ cơ hội để tỏ tình với người đó.

Phó Tây Tận không hỏi tôi là ai.

Chỉ gửi cho tôi một tin nhắn: 【Nếu hắn đối xử tệ với em, nói cho anh biết, anh đánh hắn.】

Tôi gọi điện lại cho anh:

“Có một chuyện bát quái muốn kể anh nghe.
“Năm đó anh làm cái trò video quê mùa ở lễ cưới, danh tiếng của Tống Tri Dao coi như tiêu tan, tháng sau đã ra nước ngoài rồi.

“Ừ, anh biết. Giữa nhà họ Phó và nhà họ Tống từ lâu đã cắt đứt mọi quan hệ, sau này cũng không còn hợp tác gì nữa. Còn Tống Tri Dao, nếu em muốn cô ta trả giá thêm…”

Tôi cười: “Không cần đâu, người ta giờ nhìn thoáng lắm, hôm qua còn nhắn tin xin lỗi em, nói đã kết hôn chớp nhoáng ở nước ngoài, sinh đôi hai bé trai, còn hỏi khi nào em mới chịu nhận lời anh.”

“…Vậy em trả lời sao?”

“Em chẳng đã đăng Weibo rồi sao? Em có người mình thích rồi mà.”

“…Ồ.”

“Còn anh thì sao? Gần đây có quen cô gái mới nào không?”

“Ừm, dạo này bận.” Phó Tây Tận lái sang chuyện khác. “Em đang ở phim trường phải không? Đã ăn sáng chưa? Chị Thái chắc chuẩn bị cho em rồi.”

“Là anh chuẩn bị chứ gì.”

“…”

Anh không nói nữa.

Tôi tưởng tượng bộ dáng cún con của anh lúc ấy — à không, phải gọi là con chó hư học mãi không sửa mới đúng .

Bá đạo, cố chấp, lại vừa dè dặt.

Tôi không cho anh chuẩn bị mấy thứ này, lần nào anh cũng cúi đầu nhận sai.

Quay đi quay lại, lại cố tình làm tiếp.

Hỏi thì còn giả bộ ấm ức.

Sao trên đời lại có kiểu đàn ông thế này chứ.

“Đúng rồi, Phó Tây Tận, mấy hôm trước mẹ anh có tìm em.”

“Mẹ anh tìm em? Nói gì? Em yên tâm, anh sẽ đi tìm bà ấy…”

“Bà ấy nói anh cũng không còn trẻ nữa, nên kết hôn đi, hỏi em có suy nghĩ gì không.”

“Vậy… vậy em…”

“Em có người mình thích rồi. Tháng sau trong concert, em sẽ tỏ tình công khai.
“Anh cũng sẽ đến xem mà, phải không, Phó Tây Tận?”

“…Ờ. Tháng sau anh bận, phải đi công tác bên Mỹ, chắc không đến được.”

Giọng Phó Tây Tận chợt chùng xuống.

Đến tiếng thở cũng không nghe thấy nữa.

Cứ có cảm giác như chỉ một giây nữa là anh sẽ nhảy sông tự vẫn vậy.

Tôi cố nhịn cười:

“Ồ, vậy à? Không sao đâu, nếu nhân vật chính không đến, em không tỏ tình được, chắc phải đổi người khác để thích rồi.”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng rầm.

Chắc là điện thoại của Phó Tây Tận rơi xuống đất rồi.

Kích động đến…

Giọng thư ký của anh vang lên ngay sau đó…

Ba năm sau khi tôi và Phó Tây Tận kết hôn, tôi sinh một bé gái.

Khi con gái được năm tuổi, chúng tôi đưa con về quê ngoại ở Xuyên Bắc.

Ở trong ngôi nhà đất cũ, rồi cùng con đi thắp hương cho mẹ tôi.

Giọng con gái trong trẻo vang vọng khắp núi rừng:

“Bà ngoại ơi, con là Niệm Niệm, con đi với ba mẹ đến thăm bà nè!
“Ba nói sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, để bà yên lòng nha.
“Bà ngoại ơi, mẹ nói ngày xưa bà hát rất hay, con cũng đang học hát đó, giờ con hát cho bà nghe nhé…”

Tôi tựa vào lòng Phó Tây Tận, nghiêng đầu ngắm cô con gái có vài nét giống mẹ tôi.

Trong mắt là hạnh phúc và bình yên.

Đợi khi con gái hát mệt, Phó Tây Tận cõng con, chúng tôi thong thả cùng nhau bước đi.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời.

“Lão Phó à.” Tôi gọi anh.

Phó Tây Tận nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm vẫn dịu dàng, thâm tình.

“Anh biết không, lão Phó—”

Tôi nhón chân, ghé sát tai anh, thần bí thì thầm:

“Em yêu anh, từ lần đầu gặp anh.”

Trong mắt Phó Tây Tận ánh lên tia sáng.

Còn rực rỡ hơn cả ánh bình minh.

Anh cúi đầu, môi mỏng hôn lên môi tôi, từng từ từng chữ thật trịnh trọng:

“Vợ à, anh cũng yêu em.
“Phó Tây Tận yêu Lâm Dương Dương, trọn đời không đổi, kiếp này kiếp sau.”

[Hoàn]