Bốc Thăm Trúng Thưởng Cuối Năm – Yêu Cầu Tiết Kiệm Chi Phí – Tôi, Người Lên Kế Hoạch, Bắt Đầu Phát Điên.

“Giải nhất: Trò chuyện riêng với tổng giám đốc.”

“Giải nhì: Tổng giám đốc đích thân đưa bạn về nhà một lần.”

“Giải ba: Hát tặng tổng giám đốc một bài.”

Cả hội trường đồng nghiệp run lẩy bẩy.
Phúc khí thế này… không cần cũng được.

Tôi khẽ cười lạnh, mở tờ giấy trong tay ra.
“Giải đặc biệt: Tổng hợp cả giải nhất, nhì, ba!”

Ánh mắt tổng giám đốc lạnh lùng nheo lại: “Phúc lợi này, cũng khá tốn tổng giám đốc đấy.”

1

Nhìn thấy chữ “Giải đặc biệt”, tôi chết sững tại chỗ.
Không đúng nha.
Tôi đã giấu giải đặc biệt vào một thùng bốc thăm khác rồi cơ mà.
Sao lại tự đào hố chôn mình thế này!

Tôi định nhân lúc không ai để ý, âm thầm hủy chứng cứ.
Không ngờ lại bị đồng nghiệp vừa bốc trúng giải nhất nhanh tay tóm lấy cổ tay tôi: “Thư ký Lăng, cô đang làm gì vậy?”

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra.

Tôi còn định vùng vẫy, nhưng cô ấy khỏe như trâu, trực tiếp giơ cao tay tôi lên.

“Chúc mừng thư ký Lăng của chúng ta – người đã lên kế hoạch cho buổi bốc thăm năm nay!
Cô ấy tự tay bốc trúng… GIẢI ĐẶC! BIỆT!”

Giọng cô ấy vang dội, còn mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi.

Cả hội trường lập tức vỗ tay như sấm.

Tôi gượng cười, nhận lấy những lời chúc “cà khịa” từ khắp nơi.

“Thư ký Lăng thật có phúc nha.”

“Ha ha, phúc lợi tốt như vậy, thế mà lại đến lượt cô.”

“Đúng là người tốt… có phúc báo.”

Tôi ôm trán, cười khổ.

Là một nhân viên cần mẫn đã cống hiến sáu năm ở công ty này, gần đây tôi vừa thất bại trong cuộc cạnh tranh thăng chức, thua dưới tay cô lính mới – Chu Nhược Vân – người chỉ mới vào làm một năm.

Không hiểu nổi, sau này mới được người ta lén mách rằng cô ta là họ hàng của một lãnh đạo cấp cao trong công ty.

Được rồi.

Đang lúc thất vọng chán nản, tôi còn bị cô ta liên tục chèn ép.

Không chỉ ép tôi một mình phụ trách toàn bộ kế hoạch cho buổi tiệc cuối năm, mà còn keo kiệt đến mức không chịu duyệt chút kinh phí nào cho giải thưởng.

Chu Nhược Vân còn nói thế này: “Thư ký Lăng giỏi như vậy, mấy chuyện này chắc không làm khó được cô nhỉ?”

Được lắm, chơi thế này phải không?

Tôi siết chặt nắm tay bước ra khỏi văn phòng.

Vừa hay nghe nói năm nay tổng giám đốc mới sẽ đến tham dự buổi tiệc.

Hừ, vậy thì cùng nhau tiêu đời đi.

Tôi – phiên bản “hắc hóa” – liền vung tay quyết định phần quà bốc thăm, chuẩn bị cá chết lưới rách với Chu Nhược Vân.

Ai ngờ… lại tự mình hại mình.

……

“Tiếp theo, xin chào đón tổng giám đốc Diêm Cạnh Hằng!”

Tôi ủ rũ cúi đầu, ánh đèn sân khấu rọi theo bóng dáng tổng giám đốc truyền thuyết bước ra.

Tôi cứ nghĩ chắc chắn sẽ là một ông chú trung niên bụng bia.
Ai dè…

Vai rộng eo thon, ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng.

Đặc biệt là bộ vest được may đo thủ công, càng tôn lên chiều cao gần 1m90.

Các nữ đồng nghiệp bên cạnh không kìm được mà hít sâu một hơi.

Trời ạ.

Gương mặt này, đôi chân này, khí chất này, dáng vẻ này.

Ai mà phân biệt nổi tổng giám đốc với minh tinh chứ!

Các đồng nghiệp như bừng tỉnh.

Thảo nào năm nay phúc lợi lại là tiếp xúc gần với tổng giám đốc.

Họ đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

Sau khi lên sân khấu, Diêm Cạnh Hằng phát biểu rất trôi chảy.

Khi anh ấy liếc đến màn hình điện tử hiển thị phần quà bốc thăm, tốc độ nói rõ ràng khựng lại:
“Phúc lợi tiệc cuối năm lần này… cũng khá tốn tổng giám đốc đấy.”

Mặc dù trong lòng tôi hoảng loạn tột độ.
Nhưng tôi là một thư ký kỳ cựu dày dạn kinh nghiệm.

Chỉ thấy tôi vung tay mạnh mẽ, hô lớn:
“Suprise!Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Phần quà đặc biệt này là thiết kế riêng để chào đón tổng giám đốc đấy ạ!”

Những người không biết sự thật lập tức vỗ tay nhiệt liệt, không khí buổi tiệc dâng cao hẳn.

Giữa đám đông.
Ánh mắt sâu thẳm của Diêm Cạnh Hằng chuẩn xác khóa chặt tôi.

Sau đó, anh ấy nở một nụ cười nhạt:
“Vậy mời thư ký Lăng… hát tặng trước đi nhé.”

2

Sáng sớm hôm sau, Diêm Cạnh Hằng đã gọi tôi vào văn phòng tổng giám đốc.

“Liễu Oanh, chuyên ngành Tài chính, Đại học Kinh thị, vào làm được sáu năm rồi.”
Anh ấy cẩn thận lật xem hồ sơ lý lịch của tôi:
“Thành tích làm việc nổi bật, lý lịch cũng khá ấn tượng. Cô có muốn chuyển sang làm thư ký cho tôi không?”

Trong lòng tôi mừng rỡ.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần sáng nay vừa bước chân vào công ty sẽ bị sa thải rồi.
Không ngờ lại gặp được một minh quân!

Chắc là nhờ bài ‘Tinh trung báo quốc’ tôi hát tối qua để thể hiện lòng trung thành phát huy tác dụng.
Tổng giám đốc Diêm này cũng dễ dỗ đấy chứ.

Tôi lập tức gật đầu đồng ý.

……

Đợi đến khi thật sự làm việc bên cạnh Diêm Cạnh Hằng, tôi mới nhận ra công việc này chẳng dễ dàng gì.

Mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, điện thoại luôn trong tình trạng sẵn sàng 24/7, bất cứ lúc nào cũng phải chỉnh sửa và gửi tài liệu, còn phải thường xuyên đi công tác theo kiểu “đặc chủng quân đội”.

Không lẽ… Diêm Cạnh Hằng không mệt sao?

Mới nửa tháng thôi.

Tôi đã trở nên mặt vàng da xanh, bước đi như người mất hồn, tóc thì rụng từng nắm.

Ngay cả cuối tuần, khi tôi đang ăn với bạn trai Lư An ở nhà hàng, tay tôi vẫn không ngừng trả lời tin nhắn công việc trên điện thoại.

“Liễu Oanh, em có nghe anh nói không đấy?”

Giọng Lư An vang lên.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, “Hả?”

Liếc qua bàn ăn, món ăn còn chưa được dọn lên, tôi vội vàng đáp:
“Anh quyết là được, món nào em cũng ăn được.”

Chuyện nhỏ như chọn món ăn, hỏi tôi làm gì.

Anh ấy hừ lạnh, tức giận ra mặt.

“Được, vậy thì chia tay!”

Đợi tôi xử lý xong hết tin nhắn trong tay, ngẩng đầu lên lần nữa thì người đã biến mất không còn tăm hơi.

Khoan đã.

Vừa nãy anh ấy nói chia tay cái gì cơ?

Chị gái bàn bên không chịu nổi nữa, lên tiếng:
“Em gái ơi, bạn trai em nói muốn chia tay đấy, thế mà em còn đáp lại là món nào cũng được!”

Tôi sững sờ.

Vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đều bị từ chối.

Haiz.

Đàn ông đúng là không hiểu chuyện.

Tôi ngày ngày dậy sớm thức khuya bận rộn sự nghiệp, chẳng phải cũng là vì tương lai của chúng tôi sao.

Tôi tính gọi xe đuổi theo giải thích vài câu.
Ai dè, nhận được điện thoại của Diêm… à không, của Diêm Cạnh Hằng.

“Thư ký Lăng, mang theo tài liệu, hai tiếng nữa gặp nhau ở sân bay.”

Lại đi công tác à?Đọc full tại page vân hạ tương tư
Hôm nay chẳng phải cuối tuần sao!

Tôi cầm điện thoại, cố gắng nói chuyện chân thành:
“Diêm tổng, bây giờ tôi không tiện lắm, có thể để người khác đi được không?”

Anh ấy dừng lại, “Cô bị bệnh à?”

“Không, chỉ là tôi…”

“Gấp ba lương.”

“Cái này…”

“Gấp năm.”

“Vâng ạ Diêm tổng, lát nữa gặp!”

Thôi vậy.
Đàn ông mà, có thời gian thì dỗ sau.
Tiền mới là thứ quan trọng nhất.

Tôi nhắn một tin an ủi cho Lư An rồi lập tức quay về công ty lấy tài liệu.

Đang chuẩn bị lái chiếc xe cỏ của mình ra sân bay, cửa ghế phụ bỗng bị mở ra.

Tôi ngơ ngác:
“Diêm tổng, sao ngài cũng ở công ty?”

Diêm Cạnh Hằng thản nhiên đẩy gọng kính, “Tăng ca.”

Ý gì đây, đang ám chỉ tôi hả?
Sếp còn đang tăng ca mà tôi dám mặc cả đòi năm lần lương.

Tôi cười gượng, “Vậy bây giờ ngài muốn…?”

Anh ấy thoải mái ngồi vào xe, khẽ cong môi: “Đi nhờ xe.”

“Lái xe của ngài đâu rồi ạ?”

“Hôm nay là cuối tuần.”

!!!

Trong lòng tôi gào thét.

Vậy là ngài cũng biết hôm nay là cuối tuần đấy à?!

Sao không cho tài xế tăng ca?!

Tên tư bản Diêm vương này!!!

Mặt tôi vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp: “Diêm tổng, xin thắt dây an toàn, chúng ta lập tức xuất phát.”

Trên đường chẳng ai nói gì.

Không khí có hơi ngượng ngùng.

Tôi tiện tay bật nhạc trong xe.

Ngay lập tức, tiếng nhạc ngông nghênh vang vọng khắp xe.

“Lão tử ngày mai nghỉ làm, muốn lười thế nào thì lười thế đấy…”

Không ổn rồi!
Tôi vội vàng chuyển sang bài tiếp theo — “Tan ca đừng nói chuyện công việc”.

Chuyển tiếp — “Người chẳng biết làm gì chỉ có thể làm lãnh đạo”.

Tiếp tục chuyển — “Yêu cầu của anh tôi không làm được”.

Diêm Cạnh Hằng nhướng mày, khẽ chạm ngón tay thon dài vào màn hình, lập tức xem được danh sách nhạc của tôi.

“100 bài hát nên gửi cho sếp nghe”:

  • “Lão tử ngày mai nghỉ làm”
  • “Tan ca đừng nói chuyện công việc”
  • “Người chẳng biết làm gì chỉ có thể làm lãnh đạo”
  • “Yêu cầu của anh tôi không làm được”
  • “Có quả bom tặng anh”
  • “Việc đâu mà lắm thế”
  • “Tôi muốn mạng của anh”
  • “Đừng đến dây dưa tôi”
  • “Sao anh không bay lên trời luôn đi”

Tay tôi nắm chặt vô lăng, bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Diêm Cạnh Hằng nhìn danh sách một lúc lâu, khẽ bật cười thành tiếng.

“Thì ra thư ký Lăng bình thường lại thích nghe mấy bài hát thế này.”

Tôi cố gắng đánh lạc hướng:
“Ôi dào, chẳng biết đứa bạn nào thêm vào danh sách của tôi, toàn mấy bài tào lao ấy mà!”

Diêm Cạnh Hằng không nói gì thêm, chỉ day day thái dương rồi khẽ nhắm mắt:
“Tôi ngủ một lát.”

“Vâng, Diêm tổng, tôi sẽ mở nhạc nhỏ lại.”

Tôi vội chuyển sang một bản nhạc nhẹ, thầm thở phào.

3

Chuyến công tác lần này diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Diêm Cạnh Hằng tâm trạng rất tốt, phá lệ cho tôi nghỉ ba ngày.

Về lại Kinh thị, trời đổ tuyết lớn.

Tôi về nhà trang điểm chỉnh tề, chuẩn bị cho Lư An một bất ngờ.

Lư An là bạn cùng quê với tôi, hai bên gia đình đều quen biết, cha mẹ tôi rất hài lòng về anh ấy.

Chỉ có một vấn đề là mẹ anh ấy rất không thích tôi.

Trong mắt bà, tôi – một cô gái chỉ học đại học bình thường – hẹn hò với con trai bà – nghiên cứu sinh tiến sĩ trường Đế Đại – chính là trèo cao.

Nhưng thực tế là, từ khi Lư An học tiến sĩ đến giờ, toàn bộ chi phí sinh hoạt đều do tôi gánh vác.

Hai năm gần đây công việc của tôi ngày càng bận.

Đặc biệt là dạo này, tôi bận tối mắt tối mũi, khiến Lư An ngày càng bất mãn.