Anh điềm nhiên mở ngăn kéo, lấy ra tờ kết quả kiểm tra thai của tôi:
“Vậy… đứa trẻ này là em tự tay phá bỏ sao?”

Sự thật thì không phải vậy.

Tôi từng mang thai vài lần, nhưng lần nào cũng đều là sinh hóa – không giữ được.

Khi đó tôi không đi khám kỹ, không biết nguyên nhân có liên quan đến sức khỏe của mình.

Nhưng tôi bướng bỉnh, không chịu cúi đầu trước anh, nên gật đầu thừa nhận – rằng tôi đã tự tay phá thai.

Ánh mắt anh nhìn tôi khi ấy… đến giờ tôi vẫn không thể nào quên.

Tôi cứ nghĩ rồi anh sẽ quên, ít nhất cũng không như tôi, nửa đêm bật khóc tỉnh giấc.

Cho đến khi tôi chết, mới biết… mỗi năm anh đều đến chùa thắp nhang cầu phúc cho đứa bé chưa kịp chào đời.

07

“Ôn Ni! Ôn Ni!”

Tôi mơ màng mở mắt, thấy Tần Dạng đang cau chặt mày.

“Sao vậy?” Tôi vừa mở miệng, cổ họng khô rát đến đau rát.

Lông mày anh càng nhíu chặt hơn:
“Em bị sốt, vừa rồi còn nói mê sảng.”

Tôi hoảng hốt:
“Tôi… tôi nói gì vậy?!”

Anh không đáp, chỉ cầm nhiệt kế điện tử áp lên trán tôi – sốt cao thật.

Tôi khóc không ra nước mắt:
“Tại anh hết đấy, hôm qua bảo dừng lại mà anh vẫn không chịu dừng!”

Tần Dạng khẽ “ừ”, giọng thấp xuống:
“Lỗi anh. Em dậy uống thuốc đi.”

Có lẽ vì thấy có lỗi, nên anh không để tôi tự xuống giường, còn chăm tôi cực kỳ chu đáo.

“Anh này…”

“Hửm?”

“Em từng nói với anh chưa… anh đẹp trai lắm?”

Anh đỏ mặt, cố tỏ ra bình thản:
“Vậy là có suy nghĩ gì à?”

Tôi liếc nhìn cơ bụng anh, tiếc nuối nói:
“Tiếc thật, sắc vóc thế này lại để uổng phí.”

Anh khựng lại:
“Ôn Ni, đừng có đùa với lửa.”

Tôi nhoẻn miệng cười tinh nghịch, tay bắt đầu làm càn.

Tần Dạng giữ chặt tay tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Đã có sức vậy thì, nói chuyện vụ bạn trai cũ tìm tới em đi.”

Tôi: “…”

Cuối cùng thì cũng hiểu thế nào là tự đào hố chôn mình.

Tôi làm bộ vô tội:
“Chuyện đó… em cũng mới biết thôi. Nhưng đang cho người tìm hiểu rồi.”

Tôi cứ tưởng anh sẽ tiếp tục tra hỏi, ai ngờ anh chỉ nói:
“Có kết quả thì nói anh biết một tiếng.”

“Anh tốt thật đấy.”

“Bớt nói nhảm, ngủ thêm chút đi.”

Tối hôm đó.

Tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:

【Ôn Ni, là anh – Trần Tự.】

Vừa đọc xong, thì điện thoại đã đổ chuông.

Tôi lỡ tay ấn nhầm vào nút nghe, giọng Trần Tự vang lên ở đầu dây bên kia:

“Ôn Ni, em rảnh không? Mình đi ăn một bữa được không? Anh có chuyện muốn nói với em.”

Tôi lạnh lùng từ chối:
“Không rảnh.”

Giọng anh ta vẫn không đổi:
“Vậy khi nào em rảnh? Anh lúc nào cũng được.”

Tôi nhíu mày:
“Anh rốt cuộc là muốn gì?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới mở miệng:
“Ôn Ni, anh muốn gặp em. Chúng ta gặp nhau một lần… được không?”

Tôi cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được:
“Anh bị vấn đề thần kinh à? Nửa đêm nửa hôm nhắn tin phát rồ lên thế này.”

“Tôi không biết là mình từng cho anh ảo tưởng gì khiến anh nghĩ tôi vẫn còn luyến tiếc anh.”

“Tôi và chồng tôi bây giờ sống rất hạnh phúc. Tôi chưa từng – và cũng sẽ không bao giờ – có ý định ly hôn. Anh đừng làm phiền tôi nữa.”

Nói một hơi xong, tôi cúp máy.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi thật sự không hiểu nổi – Trần Tự làm sao lại trở nên như vậy?

Kiếp trước, sau lần gặp mặt ở buổi họp lớp, anh ta biết tôi đã kết hôn, cũng không đeo bám dai như bây giờ.

Một suy nghĩ đột ngột hiện lên khiến tim tôi khựng lại.

Chẳng lẽ… anh ta cũng trọng sinh?

Nhưng cho dù là thế thì sao?

Tôi cũng không vì thế mà bỏ Tần Dạng để quay lại với anh ta.

08

Sáng hôm sau, tôi xuống nhà đi dạo. Vừa bước ra khỏi tòa nhà đã nhìn thấy Trần Tự đang đứng trong khuôn viên khu chung cư.

Sắc mặt tôi sầm xuống ngay lập tức:
“Anh làm sao tìm được chỗ này?”

Trần Tự ôm bó hoa bước đến trước mặt tôi:
“Vừa nãy đi ngang qua tiệm hoa, thấy có hoa carola – loại em thích nhất, nên tiện mang tới cho em.”

Tôi không nhận:
“Cảm ơn, nhưng tôi đã không thích loại này từ lâu rồi.”

Vẻ mặt anh ta cứng đờ:
“Thật sao? Trước đây em mỗi tuần đều mua một bó về để trong nhà mà…”

Tôi đáp:
“Con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi.”

Ánh mắt anh ta như vừa bị thương nặng:
“Ôn Ni, em thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?”

Anh ta tiếp lời:
“Anh biết cả rồi – em với tên kia là do đi xem mắt mà quen nhau, chẳng có tình cảm gì cả.”

“Mọi người đều nói em cưới hắn chỉ là vì giận anh. Giờ anh quay về rồi, sau này chúng ta sống bên nhau thật tốt có được không?”

Đúng là tôi kết hôn với Tần Dạng là do giận bố mẹ – nhưng chẳng liên quan gì đến Trần Tự cả.

Mà nói thật, tôi với anh ta cũng đã sớm hết tình cảm.

Từ kiếp trước, khi anh ta bỏ đi biệt tăm, tôi đã cố học cách buông bỏ.

Ba năm – không dài, nhưng đủ để quên một người.

Nhưng với Trần Tự thì lại khác.

Trong mắt anh ta, tôi vẫn là cô gái nhỏ ngày xưa luôn ỷ lại vào anh, cái gì cũng lấy anh làm trung tâm.

Tôi chậm rãi nói:
“Không có tình yêu nào là không thay đổi, cũng không ai có nghĩa vụ phải đứng yên chờ đợi người khác mãi mãi.”

“Trần Tự, đừng tìm tôi nữa – chồng tôi sẽ không vui đâu.”

“Còn nữa, nếu anh còn làm phiền, tôi sẽ báo công an.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Trần Tự gọi giật lại:
“Thật ra anh tìm em còn vì một chuyện khác – cuối tháng này có buổi họp lớp, hy vọng em sẽ tới.”

Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại, đây là cơ hội tốt để dẫn Tần Dạng ra mắt mọi người, để họ khỏi ghép đôi tôi với Trần Tự nữa.

Tôi gật đầu:
“Được.”

Trần Tự mỉm cười:
“Vậy… cho anh ôm em một lần cuối cùng được không?”

Vừa nói xong, anh ta đã dang tay ra ôm tôi vào lòng.

Một cảm giác phản cảm lập tức trào lên trong tim tôi, tôi theo phản xạ muốn đẩy anh ta ra.

Ngay lúc đó, một giọng quát giận dữ vang lên từ phía sau:
“Hai người đang làm gì đấy?!”

Tôi giật mình, dồn hết sức đẩy Trần Tự ra. Anh ta loạng choạng mấy bước mới đứng vững.

Tôi chạy nhanh tới bên Tần Dạng, không nói một lời, ôm chặt lấy anh.

“Chồng ơi, anh ta ôm em – thật kinh tởm.”

Tần Dạng tức giận đến mức thở gấp, tôi len lén ngẩng lên nhìn anh – chỉ thấy ánh mắt anh sắc như dao, lạnh lẽo khóa chặt trên người Trần Tự.

Bên kia, Trần Tự cũng không còn vẻ dịu dàng lúc nãy, sắc mặt sa sầm, lạnh ngắt.

Tần Dạng cúi đầu nói với tôi:
“Em về trước đi.”

Tôi không chịu buông tay, nắm chặt lấy tay anh:
“Anh về cùng em.”

Tần Dạng hơi cau mày.

Tôi giải thích:
“Không cần thiết phải đôi co với loại người đó, tránh tự làm mình tức chết.”

Lông mày Tần Dạng dãn ra rõ rệt, có thể thấy bằng mắt thường.

“Được, về nhà thôi.”

Sau đó, tôi nghe cậu bạn học hôm nọ kể lại: Trần Tự hôm ấy uống rượu đến say mèm, miệng cứ lặp đi lặp lại gọi tên tôi.

Tôi bật cười lạnh.

Nếu không phải vì tôi đã trọng sinh, cả đời này tôi cũng chẳng biết – thì ra khi ở nước ngoài, anh ta đã cưới vợ, con gái đã hai tuổi.

Bây giờ giả vờ si tình… anh ta định diễn cho ai xem?

09

Sức khỏe tôi khá hơn nhiều, liền giục Tần Dạng quay lại tiệm sửa xe làm việc.

Anh ấy vốn ngày nào cũng tranh thủ về ăn tối cùng tôi, nhưng hôm đó đã hơn mười giờ tối vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Tôi đến tiệm tìm, nhân viên mới nói cho tôi biết – Tần Dạng bị đưa vào đồn công an rồi.

“Chị Ôn, là cái tên hôm trước tới gây chuyện! Là hắn chọc giận anh Dạng nên anh ấy mới ra tay, chị mau đi xem thử đi!”

Trên đường tới đồn, tôi nghĩ mãi không ra.

Tần Dạng tuy trông có vẻ phong trần như dân xã hội, nhưng thực ra anh là người rất kiệm lời, hòa nhã, hiếm khi gây xung đột với ai.

Mà lần này anh đã động tay, nhất định là bị dồn đến giới hạn rồi.

Vừa đến nơi, nhìn thấy gương mặt bầm dập của Trần Tự là tôi hiểu ngay.

Còn Tần Dạng thì ngồi thẳng lưng, thần thái không hề giống một người bị thương chút nào.