9
Phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại tiếng thở gấp đầy đau đớn của Sở Liên Nguyệt.
Tôi rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô ấy, ý bảo cô ấy lau nước mắt trên mặt đi.
Cửa lớn “cạch” một tiếng được mở ra.
Là Giang Hạc Niên đã về.
Anh ấy nhìn bóng lưng của Sở Liên Nguyệt, khựng lại một chút, rồi nhìn sang tôi.
Tôi mỉm cười vô tội, vỗ nhẹ vai Sở Liên Nguyệt, nhắc nhở cô ấy: “Chồng tôi về rồi.”
Sở Liên Nguyệt nước mắt lưng tròng quay đầu lại, giây tiếp theo, lập tức nhào vào lòng Giang Hạc Niên.
Cô ấy khóc thảm thiết, rất đáng thương, giọng nghẹn ngào đứt quãng:
“Anh đừng bỏ em được không? Em yêu anh, em chỉ yêu mình anh thôi…
“Chuyện trước đây là em sai, em sẽ không làm loạn nữa, sau này em sẽ ngoan ngoãn, nghe lời anh, em xin anh đấy…”
Giang Hạc Niên đứng yên tại chỗ, không đẩy cô ấy ra, cũng không ôm lấy cô ấy.
Tôi hiểu chuyện, định rời đi, muốn để lại không gian riêng cho hai con chim uyên ương khổ mệnh này.
Nhưng tôi vừa bước được một bước, Giang Hạc Niên đã gọi tôi lại: “Tống Ái Hân.”
“Hả?”
“Có người dám ôm chồng em ngay trước mặt em, em chỉ phản ứng thế này thôi à?”
Tôi nhìn anh ấy hai giây, chớp mắt, hiểu rồi.
Thế là tôi bước lên, mạnh tay kéo Sở Liên Nguyệt ra, chắn Giang Hạc Niên sau lưng mình.
Sở Liên Nguyệt lảo đảo vài bước, uất ức nhìn Giang Hạc Niên.
“Từ nhỏ đến giờ cô cũng ngắm anh ấy suốt hơn hai mươi năm rồi, phần còn lại để tôi ngắm đi.” Tôi vừa nói vừa đẩy Sở Liên Nguyệt ra cửa. “Tuy có hơi tiếc, nhưng Giang Hạc Niên bây giờ đúng là chồng tôi rồi. Cô từng mắng tôi không biết xấu hổ, giờ cũng mong cô giữ chút liêm sỉ, đừng dây dưa với chồng người khác nữa, được không?”
Ngay trước mặt Sở Liên Nguyệt, tôi không chút lưu tình đóng sập cửa lại.
Quay người lại, thấy Giang Hạc Niên đang chuẩn bị lên lầu.
Tôi theo bản năng bước theo anh ấy.
“Tống Ái Hân, em từng nói em thích anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Thích mà không có tính chiếm hữu, cũng gọi là thích sao?”
Trên người anh ấy có mùi rượu nhè nhẹ, nhưng tôi biết anh ấy không say.
Vậy nên không thể đối xử với anh ấy như một người say để qua chuyện được.
Khi ở bên anh ấy, tôi cũng không thể mãi thuận theo ý anh, thỉnh thoảng cũng nên thể hiện một chút bản chất thật.
Vậy nên tôi thành thật nói với anh ấy:
“Hiện tại, em chưa có đủ tư cách để có một tình yêu mang tính chiếm hữu đối với anh.”
Giang Hạc Niên cuối cùng cũng quay người lại, từ trên cao nhìn xuống tôi.
“Dù chúng ta đã kết hôn, nhưng em biết, chúng ta không phải vợ chồng theo nghĩa truyền thống. Anh bất cứ lúc nào cũng có thể yêu cầu em rời đi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Anh đối xử với em rất tốt, mọi mặt đều xuất sắc, cũng đã nâng đỡ em rất nhiều. Em rất hy vọng chúng ta có thể sống với nhau như hiện tại cả đời.
“Nhưng một khi đã có chiếm hữu, thì sẽ kéo theo ghen tuông, bất an, cáu kỉnh, những cảm xúc này chắc chắn anh đã từng nếm trải rất nhiều trong những năm tháng ở bên Sở Liên Nguyệt.
“Đáng tiếc là những cảm xúc đặc thù trong quan hệ thân mật này, không chỉ không giúp hai người gần nhau hơn, mà ngược lại sẽ khiến họ ngày càng xa cách.
“Em không muốn khiến anh sinh ra cảm giác chán ghét em, cho nên em không thể có chiếm hữu với anh.”
Đây là lời thật lòng của tôi.
Tôi chưa bao giờ ngồi tính toán xem mình thích Giang Hạc Niên bao nhiêu phần, điều đó không quan trọng.
Chỉ cần Giang Hạc Niên cả đời có tiền, thì cả đời tôi cũng muốn bám lấy anh ấy. Vậy nên tôi đương nhiên sẽ nghĩ mọi cách để anh ấy cảm thấy ở bên tôi là dễ chịu nhất, yên bình nhất, ấm áp nhất.
Vậy nên, tôi với anh ấy, có thể là ba phần tình cảm, cũng có thể là mười phần.
Nhưng thứ tôi thể hiện ra, mãi mãi chỉ là sáu phần vừa đủ.
10
Giang Hạc Niên hỏi tôi, khi tôi thấy anh ấy đi tìm người phụ nữ khác, trong lòng tôi có buồn không.
“Tất nhiên là có buồn rồi, nên anh không nhận ra là thỉnh thoảng em cũng tìm cớ giữ anh lại sao.” Tôi cười, “Nhưng anh yên tâm, em sẽ kiểm soát tốt cảm xúc của mình, sẽ không khiến anh khó chịu đâu.”
Anh ấy tiêu tiền cho người khác mà không tiêu cho tôi, trong lòng tôi khó chịu lắm chứ.
Nhưng không còn cách nào khác, tiền của anh ấy, tôi không có quyền can thiệp.
Ngày này qua ngày khác trôi qua, kho bạc nhỏ của tôi ngày càng đầy lên.
Trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù tôi vẫn thường xuyên nhận được đủ loại tin nhắn mắng chửi, nhưng tâm trạng tôi chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Tôi tất nhiên biết quanh Giang Hạc Niên luôn có rất nhiều phụ nữ, Sở Liên Nguyệt cùng lắm chỉ là người nổi bật nhất trong số đó.
Có người giống tôi, ham tiền của anh ấy, có người thích vẻ ngoài và vóc dáng của anh ấy. Nhưng không còn cách nào, tôi may mắn, nhanh chân chiếm được trước.
Chỉ xem xem có ai đủ bản lĩnh lật đổ tôi khỏi vị trí này không.
11
Khi bụng tôi bắt đầu nhô ra, mùa thi đại học hàng năm cũng vừa kết thúc.
Khi điện thoại reo, tôi nhìn màn hình hiện số, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại hiểu ngay.
Tôi suýt quên mất, cô em gái “danh nghĩa” của tôi năm nay cũng thi đại học, bây giờ có điểm rồi, chắc chắn là gọi điện để đòi tiền.
Giang Hạc Niên vừa tắm xong đi ra, thấy tôi mãi không nghe máy, liếc nhìn màn hình một cái: “Sao không nghe?”
“Không muốn nghe.”
Vừa nghĩ đến việc chỉ cần nghe cuộc gọi này là tôi sẽ phải “móc hầu bao”, tôi chỉ muốn né tránh.
Nhưng né tránh không phải tính cách của tôi, nên tôi hít sâu một hơi, bắt máy: “Alo?”
“Chị ơi, em đỗ vào trường đại học của chị rồi!”
Giọng em gái từ đầu dây bên kia vang lên hớn hở, như sợi dây thừng đòi mạng, siết chặt cổ tôi.
“Chị tốt nghiệp xong không còn liên lạc với gia đình nữa, có phải chị không cần bọn em nữa đúng không?” Giọng em gái thấp xuống, “Chị đừng trách ba mẹ, nếu có trách thì trách em, là em ốm đau bệnh tật, tiêu tốn quá nhiều tiền của gia đình…”
Tôi cắt ngang màn than vãn tự trách của cô ta: “Em muốn bao nhiêu tiền?”
Cô ta tỏ ra buồn bã: “Em không gọi để xin tiền đâu, chị ơi, em chỉ hy vọng chị vui cho em thôi…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, tôi đã nghe thấy tiếng ba mẹ tôi ở đầu dây bên kia:
“Con ơi, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chị con là đồ vô ơn, đừng có nhớ thương nó nữa. Đưa điện thoại đây, ba nói với nó!”
Tôi im lặng nghe những âm thanh náo nhiệt bên kia, ngón tay vô thức vân vê vạt áo.
Một lúc sau, giọng mẹ tôi vang lên rõ ràng hơn, bà ho khẽ hai tiếng rồi nói:
“Mẹ nói ngắn gọn. Em con học xa thế, ba mẹ không yên tâm. Con thuê cho ba mẹ căn hộ gần trường, hai phòng một phòng khách, phải trang trí tử tế.
“Với lại, em con sức khỏe yếu mà vẫn thi đậu trường tốt như vậy, là chị, chẳng lẽ con không nên thể hiện một chút sao, mua cho con bé cái máy tính, cái điện thoại chẳng hạn.
“Mẹ biết con oán ba mẹ, ba mẹ cũng thừa nhận đã làm sai với con. Nhưng em con không làm gì tổn thương con cả, đừng trút giận lên con bé.”
“Tôi nhớ năm tôi vào đại học, hai người đã ký với tôi một tờ thỏa thuận, rõ ràng viết, chỉ cần tôi kiếm được năm trăm ngàn trong bốn năm, hai người sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với tôi.” Tôi bình tĩnh hỏi, “Sao? Thỏa thuận đó không có giá trị nữa sao?”
Mẹ tôi khó chịu: “Con không cần quan tâm ba mẹ, đúng là ba mẹ có lỗi với con. Nhưng em con là vô tội, con không thể mặc kệ nó!
“Đừng tưởng con tốt nghiệp rồi không liên lạc nữa là bọn ta không tìm được con. Ba ngày nữa, nếu con không chuyển tiền, bọn ta sẽ báo cảnh sát, đến trước cửa công ty con làm ầm lên, xem ai mất mặt hơn!”
Tôi im lặng rất lâu, rồi nói: “Cứ báo đi.”
Nếu bà ấy không nói, tôi suýt nữa đã quên.
Trước đây, tôi sợ họ đến trường làm loạn, nên chỉ biết đưa tiền để dập lửa.
Nhưng bây giờ tôi đâu còn đi học, tôi cũng không có công việc cố định, tôi đang sống trong nhà Giang Hạc Niên, họ tìm tôi ở đâu được chứ?
Ngay lập tức tôi lại thấy vui, cảm thấy bản thân đúng là có tầm nhìn xa, đã kịp ôm được cái cây đại thụ là Giang Hạc Niên.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức xoay người, lấy lòng Giang Hạc Niên, người đang nửa nằm trên giường chơi điện thoại.
“Sao vậy?” Anh ấy tắt điện thoại, ngẩng lên nhìn tôi.
“Bây giờ bụng em đã lớn rồi, vì con, em phải cẩn thận một chút.”
Tôi chỉ vào miệng mình, hỏi anh: “Vậy… em dùng chỗ này để phục vụ anh được không?”
Giang Hạc Niên nhìn tôi, không nói gì.