Anh ta bị Trần Nguyệt hút cạn rồi.

Tôi càng thêm khinh thường Lục Minh, chẳng buồn nói nhiều, bảo anh ta vào thẳng vấn đề.

“Lần chia tài sản cuối cùng đã hoàn tất, tôi đã nhờ thư ký chuyển tiền vào tài khoản của em rồi. Em ký nốt bản hợp đồng này là chúng ta có thể lấy giấy ly hôn.” Lục Minh rất dứt khoát.

Tôi cũng không có ý kiến, chỉ cần ký thêm một lần nữa là xong.

Trần Nguyệt ngồi bên cạnh, không nói gì, nhưng tiếng lòng lại đang cười ha ha ha ha.

Hoàn tất thủ tục, Lục Minh vào nhà vệ sinh.

Trần Nguyệt vuốt tóc, mỉm cười nói với tôi: “Chị Y Y, thật sự xin lỗi, tất cả là lỗi của em, là em đã phá vỡ gia đình của chị.”

Tôi nhấp ngụm cà phê: “Cô chỉ phá được Lục Minh, không phá được gia đình của anh ta.”

Trần Nguyệt nhướng mày, chống cằm: “Ý chị là còn có dì đúng không? Có dì ở đó, gia đình này sẽ không sụp đổ.”

Tôi gật đầu.

Trần Nguyệt bật cười: “Xin lỗi nhé, gia đình này do chú và Lục Minh quyết định. Chú và Lục Minh luôn thích em, dì cũng đã thỏa hiệp rồi, bà ấy đã đồng ý để em cưới Lục Minh.”

Trần Nguyệt sợ tôi không tin, còn bảo tôi đừng vội đi: “Lát nữa chị với Lục Minh nhận giấy ly hôn xong, em và Lục Minh sẽ đi đăng ký kết hôn luôn, chị có thể ở lại chứng kiến.”

“Tôi không hứng thú, tùy cô.” Tôi đứng dậy bỏ đi, Trần Nguyệt tức đến nỗi trong lòng mắng chửi không ngừng, cô ta vốn định nhục nhã tôi một trận cho đã cơ mà.

13

Chưa đầy một ngày sau ly hôn, Lục Minh đã đăng ký kết hôn với Trần Nguyệt.

Đàn ông ấy mà, chính là như vậy đấy.

Anh ta lạnh lùng, thờ ơ — nhưng đó chỉ là thờ ơ với tôi.

Gặp đúng loại như Trần Nguyệt – kiểu phụ nữ giỏi “trêu ghẹo” – anh ta lại nhiệt tình đến khó tin.

Tôi dám chắc, Trần Nguyệt đã chinh phục được Lục Minh trên giường.

Lục Minh chắc đang nghĩ mình đã tìm được tình yêu đích thực rồi.

Tôi đoán không sai, tối đó Lục Minh đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội:
“Thì ra tình yêu lại tuyệt vời như vậy.”
Kèm theo một bức ảnh — hai bàn tay đang nắm chặt nhau.

Tốt thật đấy, đúng là nghĩ mình đã gặp được chân ái rồi cơ đấy?

Chưa đầy một lát, ba chồng tôi cũng đăng một trạng thái:
“Cá ấy mà, vẫn là cá có trứng tốt hơn.”

Câu này thật sự khiến tôi buồn nôn, trong lòng tôi rủa thầm:
“Có trứng mẹ ông là tốt nhất, cho mẹ ông đẻ thêm vài lứa đi, không thì nhân loại tuyệt chủng đấy!”

Tối muộn, mẹ chồng gọi video cho tôi.

Lần này bà trông rất nghiêm trọng, đầy ưu tư, gương mặt hiện rõ sự do dự.

Tôi hỏi bà sao thế? Không phải sắp tung chiêu lớn rồi à?

Chiêu lớn thực ra rất đơn giản, chỉ cần mẹ chồng thu lại quyền kiểm soát công ty là xong.

Cả gia đình này đều sống dựa vào công ty, chỉ cần bà thu lại quyền lực, Lục Minh và ba chồng sẽ trở thành vô dụng, Trần Nguyệt cũng mất sạch mưu tính, lúc đó vở kịch mới thực sự bắt đầu.

Cái nhà này, vẫn là mẹ chồng tôi quyết định!

“Y Y, hay là đợi thêm chút nữa đi, có khi Lục Minh và ba con sẽ sớm nhận ra bộ mặt thật của Trần Nguyệt thôi, cô ta không thể giả vờ cả đời được.” Mẹ chồng tôi do dự nói.

Tôi hiểu rõ trong lòng.

Mẹ chồng cuối cùng vẫn mềm lòng.

Bà là người rất coi trọng gia đình, chồng và con trai luôn là ưu tiên hàng đầu, đến lúc thật sự phải tuyệt tình, bà lại lưỡng lự.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Thế hệ trước, đâu dễ gì nói dứt tình là dứt ngay được?

“Nhưng mọi chuyện đã chuẩn bị xong rồi, Trần Nguyệt cũng đã chính thức bước vào nhà, mẹ cứ để cô ta ở đó làm nhục mình sao?” Tôi khuyên mẹ chồng nên cứng rắn lên một chút.

Mẹ chồng cười khổ: “Đợi thêm đi, mẹ cũng có tuổi rồi… haizz…”

Bà thật sự đã già, bà mong có được một gia đình ấm êm, bà không nỡ ra tay với chính người nhà mình.

Tôi hiểu bà, nhưng tôi cũng lo cho bà.

“Mẹ phải để ý Trần Nguyệt cẩn thận, con sợ cô ta bỏ thạch tín vào canh gà.”

“Yên tâm yên tâm, cho cô ta mười lá gan cũng không dám đâu… Y Y à, làm con phải chịu thiệt rồi, con cứ yên tâm, chuyện này mẹ nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.”

14

Sau khi mẹ chồng mềm lòng, Trần Nguyệt dường như được đà lấn tới.

Cô ta thường xuyên xuất hiện trên mạng xã hội của Lục Minh, chắc là suốt ngày nũng nịu bắt Lục Minh đăng ảnh.

Có lúc là hai người ngồi trong văn phòng ngắm hoàng hôn; có lúc là hai người cùng ba chồng tôi đi câu cá; có lúc là hai người cùng nhau đi trượt tuyết…

Tóm lại là ngọt ngào đến mức lố bịch, nhưng tuyệt nhiên không hề có mặt mẹ chồng trong bất cứ bức ảnh nào.

Tôi cố ý về nhà thăm mẹ chồng.

Mẹ chồng đang nấu cơm một mình, vừa thấy tôi về liền vui mừng khôn xiết: “Y Y, sao con về rồi, để mẹ nhìn con một chút.”

“Mẹ ở nhà một mình sao?” Tôi phát hiện sắc mặt mẹ chồng không được tốt, bà trông có vẻ cô đơn.

“Bọn họ nghỉ phép, đi câu cá với ba con rồi.” Mẹ chồng giải thích.

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Lục Minh, ba chồng tôi và Trần Nguyệt cùng bước vào.

“Vợ à, ngoài trời mưa rồi, không câu cá nữa, mau làm ít cánh gà đi, con dâu yêu quý của bà nói muốn ăn cánh gà đó.” Ba chồng tôi vừa bước vào đã lớn tiếng.

Trần Nguyệt và Lục Minh khoác tay nhau đi vào.

Tôi cau mày, bước ra gặp bọn họ.

Ba chồng tôi sa sầm mặt: “Cô về làm gì?”

Lục Minh không nói gì, nhưng sắc mặt cũng không tốt.

Trần Nguyệt đảo mắt, nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ chồng, làm bộ ngoan ngoãn dựa vào Lục Minh: “Chị Y Y về rồi à, chồng ơi anh mau đi pha trà đi.”

Lục Minh nhún vai: “Không có tâm trạng đâu, để anh đi chiên cánh gà cho em.”

“Yay~” Trần Nguyệt vui vẻ như trẻ con.

Tôi không muốn nhìn mặt bọn họ, chuẩn bị chào ra về.

Mẹ chồng tôi giữ tôi lại: “Y Y, ăn cơm rồi hãy đi.”

“Hôm nay ăn cá có trứng, có người không thích hợp ăn đâu.” Ba chồng tôi giọng điệu mỉa mai.

Trần Nguyệt bật cười ngay tại chỗ, vội lấy tay che miệng, quay sang cười với mẹ chồng: “Mẹ ơi, người mà ba không thích, sao mẹ còn cố giữ lại làm gì?”

Trần Nguyệt đã không thèm giả vờ nữa.

Mẹ chồng tôi nổi giận: “Tôi muốn giữ ai là quyền của tôi, liên quan gì đến cô?”

Trần Nguyệt bị quát, làm bộ ấm ức cúi đầu lau nước mắt.

Lục Minh thấy thế, lập tức kéo Trần Nguyệt vào phòng: “Chúng ta không ăn nữa!”

Ba chồng tôi cũng vào phòng, đóng cửa thật mạnh.

Trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại bầu không khí ngột ngạt.

Mẹ chồng tôi lập tức sụp đổ, môi run lên mấy lần.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra vì sao mẹ lại mềm lòng.

Mẹ là kiểu phụ nữ của thế hệ trước, coi trọng gia đình đến mức này, đến tình cảnh như hiện tại bà còn khó chấp nhận nổi, huống chi là chuyện “rút củi đáy nồi” triệt để?

Nếu thật sự phá nát cái nhà này, đến mức không thể cứu vãn, có lẽ bà sẽ tuyệt vọng đến mức không thể quay đầu lại.

Làm sao bà không mềm lòng được chứ?

Mẹ chồng tôi cuối cùng vẫn không đấu lại được Trần Nguyệt.

Bởi vì trong lòng bà vẫn còn gia đình.

15

Tôi rất xót xa cho mẹ chồng, nhưng chỉ cần bà còn không buông bỏ được Lục Minh và ba chồng tôi, chuyện này mãi mãi sẽ không có cách giải quyết.

Tôi định đưa bà về chỗ tôi ở một thời gian, để từ từ thuyết phục bà, nhưng bà không đồng ý.

“Y Y, con cứ về đi, con yên tâm, mẹ tự biết phải làm thế nào.” Mẹ chồng vừa nói vừa đẩy tôi ra ngoài.

Tôi khuyên mãi bà cũng không nghe, nhất quyết đòi tôi đi.

Trần Nguyệt cũng bước ra tiễn tôi.

“Bà ơi, sao bà lại đuổi chị Y Y đi, không giữ chị ấy lại ăn cơm à?” Trần Nguyệt ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thì cười điên cuồng:

“Con mụ già thối, bà thật sự tưởng bà đấu lại tôi sao? Tôi đã nắm hết trụ cột trong nhà này rồi, bà là một mụ già ăn bám mà còn dám trừng mắt với tôi à?”

Mẹ chồng cũng nghe thấy tiếng lòng của Trần Nguyệt, tức đến mức tay run bần bật, nhưng bà không mắng nữa.

Tôi giận đến phát điên, nhưng mẹ chồng đã đóng sập cửa lại.

Tôi chỉ có thể nghe tiếng lòng của Trần Nguyệt vọng ra từ sau cánh cửa:

“Lâm Y Y thật không biết xấu hổ, còn dám quay về nhà tôi, có phải con mụ già kia gọi cô ta về không? Không được, tôi phải điều tra ngay, đừng để Lâm Y Y lén chuyển hết tài sản đi.”

Trần Nguyệt nghĩ rất sâu, sợ tôi quay lại là để cướp tài sản.

Tôi nghiến răng chửi vài câu, bực bội rời đi.

Tối hôm sau, đúng vào giờ mẹ chồng thường đi nhảy quảng trường, tôi lại gọi video cho bà.

Tôi đã quyết, nhất định phải thuyết phục mẹ chồng lần nữa, bà mới là then chốt của mọi chuyện.

Nhưng khi video kết nối, bà đang khoác chiếc áo ngủ mỏng manh, co ro ngồi khóc ngoài hành lang.

Tôi hoảng hốt: “Mẹ ơi, sao mẹ lại như thế này?”

“Y Y… mẹ bị đuổi ra khỏi nhà rồi, Lục Minh và ba con rất giận, họ chưa bao giờ đối xử với mẹ như vậy…” Mẹ chồng khóc đến nỗi cả người run lên, vai không ngừng co giật.

Tôi vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Tại sao họ lại đuổi mẹ ra ngoài?”

“Chuyện mẹ chuyển nhượng căn hộ lớn và biệt thự cho con bị Trần Nguyệt phát hiện, cô ta làm ầm lên, khóc lóc đòi treo cổ, Lục Minh và ba con tức giận lắm…” Mẹ chồng giải thích, mắt đỏ hoe.

Tôi lập tức hiểu, hóa ra quả bom mẹ chồng để lại đã nổ rồi.

“Cho dù như vậy, họ cũng không được đuổi mẹ ra ngoài!” Tôi tức đến run người.

“Trần Nguyệt nói không muốn nhìn thấy mẹ, cô ta khóc lóc rằng mẹ luôn chống đối cô ta, không thương cô ta, lại còn thiên vị con – người vợ cũ. Lục Minh và ba con để dỗ cô ta đã đuổi mẹ đi…”