Ngày suýt nữa phải chết đói ngoài đường, tôi tự tìm cho mình một ông bố.
Tiểu Hình nhuộm tóc vàng chóe, chỉ tay vào mình, cáu bẳn quát:
“Ông đây mới mười tám! Nhìn tôi giống bố cô lắm hả?”
Tôi vừa chảy nước mũi, vừa nhìn cậu ta đầy đáng thương, không nói một lời.
Cuối cùng Tiểu Hình đấu khẩu thất bại, bất đắc dĩ phải dắt tôi về nhà.
Từ đó về sau, ai cũng biết cái tên lưu manh không sợ trời không sợ đất đó lại nuôi một đứa con gái.
Mãi cho đến sau này, vào cái ngày cậu ta định mệnh gặp nữ chính.
Nữ chính múa dưới mưa, chỉ để thu hút sự chú ý của nam chính.
Đáng lẽ lúc ấy, Tiểu Hình phải đau lòng mà cầm ô che cho cô ta.
Thế mà cậu ta lại ôm tôi, dạy bảo:
“Thấy chưa, mấy đứa thế này trong đầu toàn có bệnh. Sau này mày mà học đòi như vậy, tao đánh cho nát mông.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào ngực cậu ta.
Kế hoạch cứu vớt nam phụ thảm hại: Thành công.
1
Xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngọt cẩu huyết, hệ thống giao nhiệm vụ cho tôi: đi cứu vớt nam phụ si tình, yêu mà không được đáp lại.
Trong nguyên tác, anh ta được miêu tả như sau:
Diện mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, từng cử chỉ toát lên vẻ quyến rũ, lãng mạn của người đàn ông trưởng thành.
Tôi nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt, tóc vàng chóe, cổ đeo dây xích sắt to tướng, hít hít mũi.
Có gì nhầm lẫn ở đây không vậy…
Đang lúc tôi còn phân vân, cậu ta đã mất kiên nhẫn trước:
“Mày là con nhà ai? Đứng chặn đường tao làm cái gì?”
Tôi giật nảy người.
Xuyên đến đây được một tuần, tôi gần như chưa từng được ăn no bữa nào.
Nơi này là khu ổ chuột, nhà nào cũng nghèo.
Huống hồ tôi lại là con gái, dù có gặp người tốt cũng chỉ được chia cho nửa cái bánh bao.
Tôi đói đến sắp xỉu rồi.
Càng nghĩ càng tủi thân.
Tôi mím môi, cuối cùng òa khóc tu tu.
Tiểu Hình ngây người.
“Này, tao có chửi mày đâu, mày khóc cái quái gì, không liên quan tao nhá.”
Thấy tình hình không ổn, Tiểu Hình vội xoay người muốn đi.
Tôi vừa lau nước mắt nước mũi, vừa lò dò bước theo.
Cậu ta rẽ trái, tôi cũng rẽ trái.
Cậu ta đứng lại, giả vờ ngắm bức tường tróc sơn.
Tôi cũng dừng ngay cạnh chân cậu ta, ngẩng đầu nhìn cậu ta tội nghiệp.
Tiểu Hình nén giận ngồi xổm xuống, sợi xích sắt kêu leng keng.
Mặt cậu ta trông rất hung dữ:
“Nói đi, mày muốn gì?”
Tôi xoa xoa bụng, nhỏ giọng đáp: “Đói…”
Tiểu Hình móc túi hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, vung tiền mua cho tôi một cây xúc xích.
Tôi ăn ngấu nghiến xong lại tiếp tục nhìn cậu ta đầy tủi thân.
“Ăn rồi còn theo tao làm gì? Tao nói trước, mày còn bám nữa, xem tao có đánh mày không!”
Tiểu Hình giơ nắm đấm hù dọa, lần này quay đầu đi thẳng.
Nhìn bóng lưng cậu ta sắp khuất, tôi cuống lên, há miệng hét to:
“Bố ơi!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tiểu Hình loạng choạng suýt ngã.
Tôi nhân cơ hội này lập tức lon ton đuổi theo.
“Bố ơi, đừng bỏ con lại…”
Tiểu Hình càng đi nhanh hơn.
Tôi buộc phải chạy.
“Bố ơi! Con ăn rất ít, đừng bỏ con mà!”
Người qua đường xung quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán về Tiểu Hình.
Mặt Tiểu Hình tái mét.
“Tôi không phải! Tôi thật sự không phải bố nó!”
Tiểu Hình tức đến mức chỉ tay vào sống mũi mình hét:
“Tôi mới mười tám thôi!”
Xong rồi.
Ánh mắt nghi ngờ của đám người lập tức biến thành ánh mắt khinh bỉ.
2
Tiểu Hình lôi tôi đi mất.
Chắc cái khu này từ nay cậu ta không dám bén mảng lại nữa.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay gầy gò, khớp xương rõ ràng ấy, chẳng dám buông ra.
Tìm được Tiểu Hình đối với tôi đâu có dễ dàng gì.
Lúc hệ thống kia giao cho tôi nhiệm vụ thay đổi kết cục của Tiểu Hình, chỉ cho tôi xem mỗi tấm ảnh của cậu ấy.
Không biết trục trặc khâu nào, vừa mở mắt ra tôi đã thấy mình biến thành dáng vẻ ba tuổi.
Tâm trí cũng bị hạn chế theo tuổi thân thể.
Tôi vừa phải tránh những kẻ buôn bán trẻ con, vừa gõ cửa từng nhà tìm Tiểu Hình.
Không ngờ, cuối cùng lại thật sự tìm được rồi.
Chỉ có điều, cái dáng vẻ này của cậu ta khác xa trong truyện.
Giờ tôi hoàn toàn không hiểu gì về thế giới này cả.
Đã sợ hãi, lại còn khổ sở bấy lâu, dù có chết tôi cũng không buông tay cậu ấy nữa.
“Buông tay nhẹ thôi, con nhóc này sao lại khỏe thế hả?”
Tiểu Hình nhúc nhích ngón tay.
Lúc đó tôi mới nhận ra, tay cậu ta bị tôi bóp đến bật cả máu, mấy ngón tay trắng bệch.
Tôi xấu hổ cúi đầu, nghĩ ngợi một chút, liền ôm lấy đùi cậu ta.
“Này, ôm thế này tao đi kiểu gì hả?”
Có lẽ Tiểu Hình cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nổi nóng.
Cậu ta thở dài, mệt mỏi bế tôi lên.
Nhỏ giọng lầm bầm:
“Con nhóc này chắc định bám dính tao luôn rồi.”
Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, mũi cay xè, lại muốn khóc nữa.
Hai hàng nước mắt lăn dài.
Trên gương mặt bẩn thỉu đến mức chẳng nhìn ra hình thù, lập tức lộ ra hai vệt nước mắt loang lổ, trông buồn cười hết sức.
Tiểu Hình nhíu mày, vụng về lấy ngón tay lau qua.
“Đừng khóc nữa, tao dắt mày về rồi. Sau này nếu thật sự không có chỗ nào đi, cứ ở tạm nhà tao đi.”
Tôi ngạc nhiên tròn mắt, lập tức ngừng khóc.
Tiểu Hình đưa tôi về cái sân nhỏ nhà cậu ấy.
Cánh cửa sắt cũ kỹ kêu lên két két.
Đẩy cửa ra, hai bên chất đầy những thứ nhặt nhạnh từ bãi rác về.
Nào là cái ti vi hỏng màn hình, điện thoại vỡ phân nửa, mấy món đồ điện gia dụng chẳng ai thèm lấy.
Trong nhà còn có một chiếc bàn học to tướng.
Trên bàn bày đầy những linh kiện, bản vẽ mà tôi chẳng hiểu nổi.
Trong sách viết, năm hai mươi tuổi, Tiểu Hình sẽ bước vào bước ngoặt vận mệnh.
Đợi đến năm Tiểu Hình hai mươi ba tuổi, cậu ấy đã là đại lão trong giới công nghệ, tài sản lên đến hàng trăm triệu.
Chính vì từng nếm trải cảnh nghèo khổ nên cậu mới đưa tay giúp đỡ nữ chính trong truyện.
Cậu tài trợ cho cô mở mang tầm mắt, từng bước dạy cô trưởng thành.
Nhưng nữ chính lại chỉ biết nghĩ đến tình yêu, không hề muốn học mấy thứ phiền phức ấy.
Cô dùng tiền của Tiểu Hình để khổ luyện khiêu vũ, học đàn piano đắt đỏ, đi nâng ngực, chỉ để nam chính liếc cô một cái.
Dù bị ghét bỏ đến thân tàn ma dại, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Tiểu Hình nhìn không nổi, dạy dỗ mấy lần, nữ chính lại tức tối mà nói:
“Tình yêu vốn là ích kỷ, dù anh có làm bao nhiêu vì tôi, tôi cũng không thích anh.”
Đến khi nữ chính chính thức ở bên nam chính, cô tiện miệng đem chuyện này ra kể cho nam chính nghe như một trò cười.
Không ngờ lại khiến nam chính nổi cơn ghen,
mua chuộc người bên cạnh Tiểu Hình, cuối cùng hại Tiểu Hình phá sản, bị đuổi khỏi thủ đô.
Tôi nhìn Tiểu Hình đang dọn dẹp phòng.
Trong lòng nghĩ, một người tốt thế này…
Giá như cậu ấy chưa từng quen biết nữ chính thì hay biết mấy.
3
Tiểu Hình cuối cùng cũng dọn dẹp xong cái ổ chó của mình.
Cậu lấy ra một cái áo giặt đến bạc màu, dúi vào tay tôi.
“Tao lấy cho mày xô nước, tự đi tắm rửa đi. Nói trước, tao không chăm mày đặc biệt đâu, không muốn ở thì đi đi.”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Em ngoan lắm, không làm phiền anh đâu, tự ăn tự ngủ.”
Tiểu Hình hừ cười một tiếng, phẩy tay bảo tôi đi tắm.
Cái thân ba tuổi của tôi gầy trơ xương.
Từ khi biết nhớ, tôi đã ở trại trẻ mồ côi.
Bọn trẻ cùng trại suốt ngày bắt nạt tôi.
Ăn không đủ no, ngủ không yên, người gầy như giá đỗ.
Thế nên mỗi lần có người đến trại nhận nuôi,
bọn họ đều cảm thấy tôi có bệnh, cuối cùng chọn mấy đứa bụ bẫm trắng trẻo.
Tôi ra sức chà xát hai cánh tay bé tí, rửa mặt cho thật sạch, rồi mặc bộ quần áo Tiểu Hình đưa.
Khi quay về phòng,
Tiểu Hình vô tình liếc tôi một cái.
“Ồ, cũng là một cô bé khá xinh đấy.”
Cậu ta lục trong ngăn kéo ra hai sợi dây buộc tóc.
“Lại đây, để tao buộc tóc cho.”
Tôi hí hửng chạy tới.
Chưa đầy mấy phút, hai cái bím tóc xiêu vẹo méo mó đã thành hình.
Tôi nhìn vào gương, bĩu môi.
Xấu quá.
Tiểu Hình ho một tiếng, lặng lẽ tháo dây buộc ra.
“Tối rồi, đi ngủ thôi, buộc thế ngủ khó chịu.”
Tôi nhanh chóng chui lên giường, nhắm tịt mắt ngủ.
Chỉ cần tôi ngoan, cậu ấy sẽ không đuổi tôi đi.
Không biết ngủ bao lâu.
Tôi khẽ cau mày, lén mở mắt.
Trong tầm mắt mơ màng,
Tiểu Hình đang soi gương, tự buộc tóc thành hai bím nhỏ.
Vừa buộc vừa lẩm bẩm chê bai,
loay hoay mãi mới tìm ra cách làm cho đúng.
Tôi vô thức bật cười khẽ.
Tiểu Hình lập tức vứt dây buộc đi như thể ném phải củ khoai nóng, làm bộ như không có gì, tiếp tục vẽ bản vẽ.
Tôi mím môi, trong lòng ngọt ngào, yên tâm chìm vào giấc ngủ.