15

Tôi ôm chăn nằm suy nghĩ trên giường cả nửa đêm, nghĩ mãi vẫn không hiểu được — rõ ràng tôi và Triệu Sơ Niên mới gặp nhau chưa đầy hai tuần, sao anh ta đã lôi được tôi vào lịch kết hôn rồi?

Kế hoạch “câu trai” mà Vương Tiểu Tiểu soạn cho tôi còn chưa kịp dùng, rốt cuộc lại thành ra tôi bị anh ta câu ngược lại thì đúng hơn.Đọc full tại page vân hạ tương tư

Và cảm giác bị “câu ngược” này, đã lên đến đỉnh điểm vào chiều thứ Tư sau khi tan làm.

Vì cái hành vi “chưa cởi quần đã bỏ chạy” của Triệu Sơ Niên, tôi phũ phàng không trả lời tin nhắn anh suốt hai ngày.

Vậy mà anh không chút do dự, xách xác tới thẳng công ty tôi, ngang nhiên kéo tôi ra từ dòng người tan ca, lôi thẳng đến phòng riêng trong nhà hàng.

Cửa vừa mở ra, tôi có cảm giác như mình bước vào một… bữa tiệc Hồng Môn chính hiệu.

Mẹ ruột tôi, chị đẹp Triệu nữ sĩ, đang trò chuyện rôm rả với mẹ anh.

Bố tôi, anh Cố tiên sinh, đang cụng ly tâm đầu ý hợp với bố anh.

Y tá tiểu tỷ đang vui vẻ cười nói bên cạnh.

Lạc Lạc thì kéo tay mẹ tôi, nũng nịu gọi “bà ngoại”.

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị Triệu Sơ Niên lôi ngay vào ngồi xuống bàn.

Phút giây đó, tôi thực sự choáng váng.

Trong đầu tôi chỉ còn ba câu hỏi:

Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi đang làm cái gì thế này??

Triệu Sơ Niên nhanh chóng nhập vai, bắt nhịp với chủ đề của mẹ tôi, từ chuyện đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc cưới, đến chụp ảnh cưới, sính lễ hồi môn, thậm chí còn bàn đến chọn nhà và phong cách trang trí.

Tôi ngồi bên cạnh vừa bóc tôm vừa nghe, càng nghe càng thấy sai sai.

Theo tiến độ quen nhau của tôi với anh, lần này hai bên gia đình đáng lý ra là lần đầu gặp mặt.

Vậy mà sao bố tôi và bố anh phối hợp ăn ý thế?
Còn mẹ tôi và mẹ anh, chẳng khác nào chị em kết nghĩa?

Tôi bèn kiếm cớ “đi vệ sinh”, kéo anh ta ra ngoài, bắt khai thật.

Ai dè cái tên này không những không khai, còn lén lút kéo tôi vào lối thoát hiểm, ấn tôi vào tường.

“Muốn biết thật à?”

Tôi gật đầu lia lịa.
Đừng nói là muốn biết, là cực kỳ, khẩn cấp muốn biết luôn ấy chứ!

Triệu Sơ Niên cắn nhẹ lên cổ tôi một cái:

“Lấy giấy kết hôn xong, anh nói cho.”

Tôi: !!!
Đồ cầm thú!!!

Tôi tỏ rõ thái độ: nếu anh không chịu nói rõ, tôi tuyệt đối không đi đăng ký kết hôn!

Vậy mà giây tiếp theo, bìa sổ hộ khẩu trang thông tin cá nhân của tôi đã nằm trong tay anh ta từ bao giờ.

Hắn còn vẫy tờ giấy mỏng đó trước mặt tôi, nói ngày mai đã xin nghỉ rồi, chính mẹ tôi chọn ngày — hoàng đạo đại cát, xuất hành cưới hỏi đều tốt!

Nói rồi phớt lờ toàn bộ kháng cự của tôi, kéo tôi trở lại bàn tiệc như không có gì xảy ra.

Tôi cảm thấy bữa ăn này không phải cơm, mà là… lễ ký hợp đồng bán thân.

Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt không chỉ là mãn nguyện, mà còn có vẻ nhẹ nhõm như vừa tống khứ được cục nợ to tướng.

Trước khi ra về, bà còn kéo Triệu Sơ Niên lại dặn dò tha thiết:

“Con bé nhà bác từ nhỏ được nuôi hơi chiều, hơi bướng một tí, sau này cháu phải nhường nhịn nó nhiều vào nhé.”

Tôi suýt nữa đập đầu vào bậc thềm nhà hàng.

Triệu Sơ Niên nắm tay tôi, nghiêm túc đáp:

“Thu Thu không bướng đâu, mà có bướng anh cũng thích.”

Tôi: ……
Tôi sống không nổi nữa rồi.

Hai bên trưởng bối sau khi đạt được thỏa thuận về lễ bán thân của tôi, vui vẻ ra về.

Triệu Sơ Niên dắt tay tôi, thong thả đi dạo trên đường.

Tôi đi phía sau nửa bước, vừa đi vừa dẫm lên cái bóng của anh, lúc có lúc không.

“Anh đang giấu em chuyện gì phải không?”

“Ừ.”

“Nhà anh có phải cũng giấu em chuyện gì không?”

“Ừ.”

“Chuyện đó… nhà em cũng biết đúng không?”

“Ừ.”

“Nói cách khác, mọi người đều biết, chỉ mỗi mình em là mù tịt đúng không?”

“……Ừ.”

Lần này chữ “ừ” cuối cùng của anh rõ ràng có hơi do dự.
Nghĩ một lát, anh còn bổ sung thêm:

“Mà cũng không hẳn là em hoàn toàn không biết.”

Hả?

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ngơ ngác hỏi:

“Em vẫn không hiểu, sao anh lại thích em.”

Triệu Sơ Niên cũng vẻ mặt mù mờ:

“Anh cũng không hiểu, tại sao đến giờ em vẫn chưa đoán ra.”

Tôi dứt khoát đứng lại không đi nữa.

Tôi chết dí tại chỗ, anh không nói rõ ràng thì tôi tuyệt đối không về nhà.

Triệu Sơ Niên trông có vẻ rất bất đắc dĩ.

“Rõ ràng em cứ để thứ đó trên bàn suốt, anh còn tưởng em sớm đã nhớ ra rồi chứ.”

Tôi: ???
Trên bàn tôi nhiều đồ thật đấy, nào là máy tính, bút vẽ cảm ứng, chuột, bảng vẽ, đồ ăn vặt, đèn bàn, kệ sách mini…
Tôi thì không nợ bản thảo, không phải tăng ca, càng không có sở thích xấu xa gì — rốt cuộc tôi quên cái gì cơ chứ?

Triệu Sơ Niên thở dài, xoa đầu tôi.

“Cái cúp để trên bàn em ấy, là anh đi đặt làm đấy.”

Tôi: ???
Tôi: !!!

Có lẽ do biểu cảm của tôi quá mức kinh ngạc, cuối cùng anh ta cũng rủ lòng thương, chịu làm người một lần.

“Ban đầu anh định để Lạc Lạc nhận em làm mẹ đỡ đầu. Nhưng sau nghĩ lại, thôi em làm dì nó luôn cho gọn.”

Tôi trợn mắt mười phần chấn động.

Không trách được tôi cứ thấy Lạc Lạc quen mắt.

Từ ba tuổi rưỡi lớn đến bốn tuổi, tròn tròn ục ịch cũng dễ hiểu.
Huống hồ, xét nghiêm ngặt mà nói, tôi đúng là chưa từng gặp cả nhà họ bao giờ.

Năm đó tôi sợ bị kẻ buôn người trả thù, cộng thêm từ nhỏ đã được thầy cô dạy làm việc tốt không cần để lại tên tuổi, nên tôi từ chối vài lần lời mời gặp mặt cảm ơn của nhà họ.

Sau đó thì… tôi quên sạch trơn.

Triệu Sơ Niên trưng ra bộ mặt vô lại.

“Nói trước nhé, hôm đó là em tự miệng đồng ý rồi. Cầu hôn không có chuyện lật kèo đâu, giờ em muốn nuốt lời cũng không kịp nữa rồi.”

Tôi giận dữ quát:

“Hôm đó là đầu óc tôi bị sắc quỷ xâm chiếm, gọi gì mà cầu hôn! Anh gọi thế là cầu hôn à?!”

Thế mà ngay giây sau, tay tôi đã bị nhét vào một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh trăng.

Đôi mắt Triệu Sơ Niên cũng như nhuốm ánh trăng, lấp lánh dịu dàng, như thể có thể khiến người ta chết chìm trong đó.

“Anh đã nhìn em, được một năm ba tháng bốn ngày rồi. Cô Cố Thu, giờ anh muốn nghiêm túc hỏi em một câu —

Sau này, anh có thể tiếp tục nhìn em như thế không?

Bằng thân phận người chồng.”

Giây phút ấy, tôi phát hiện ra —
Tôi hình như không thể nói “không” nổi.

Ngoại truyện nhỏ: “Lật thuyền trong mương”

1

Tôi thật sự không hiểu nổi, đi đăng ký kết hôn vốn là chuyện cực kỳ đơn giản, tại sao Triệu Sơ Niên nhất quyết phải xin nghỉ nguyên một ngày?

Không chỉ anh xin nghỉ, anh còn tự ý thông đồng với mẹ ruột tôi, xin nghỉ cho cả tôi một ngày.

Cho đến khi làm xong giấy tờ — tôi đã hiểu.

Không những hiểu tại sao phải nghỉ cả ngày, mà tôi còn ngộ ra một khái niệm mới:
Tình ái ban ngày.

Sổ đỏ vừa mới cầm ấm tay, tôi đã bị anh ta kéo thẳng về khu nhà.

Vâng, khu nhà sát vách nhà tôi.Đọc full tại page vân hạ tương tư

Trong thang máy, anh ta còn giả bộ hỏi tôi: “Về nhà ai đấy?”

Tôi đang mải mê nghiên cứu ảnh đã được photoshop trong giấy kết hôn, thuận miệng đáp: “Về đâu chẳng như nhau.”

Thế là tôi bị anh dắt vào… phòng ngủ của anh ta.

Đến khi tôi phản ứng kịp, rèm đã kéo lại.

2

“Triệu… nếu em biết trước mọi chuyện thành ra thế này, sáng nay em nhất định, nhất định… phải ăn cho no một chút!”

Trời biết đất biết, tại sao một bác sĩ sản khoa như anh ta lại có sức lực khủng khiếp đến vậy!

Không chỉ sức khỏe tốt, kỹ thuật cũng đỉnh không tưởng.

Theo lời chính chủ thì…

“Anh đọc toàn sách giáo khoa chính quy của ngành đó mà.”

Chính quy cái đầu anh!

Cầm thú!

Cầm thú kia lại còn ra vẻ đạo mạo hỏi tôi:

“Có muốn đọc chung với anh không? Để em hiểu thêm về chính mình.”

Nếu lúc đó anh ta không cởi sạch đồ, và không định lột sạch tôi, thì có khi tôi đã tin mất rồi.

Tôi nhớ rất rõ:

Lúc từ Cục Dân chính đi ra là 10 giờ sáng.
Về đến khu nhà là 10 giờ 20.

Thế mà lúc tôi có thể bò dậy được khỏi giường,
điện thoại hiện rõ rành rành: 14 giờ 43 phút.

Sự thật chứng minh:
Muốn ăn và ăn thật — rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nam thần thân hình thật sự đẹp.
Sức bền… càng khỏi nói.

Nhưng tôi đúng là không chịu nổi.

Cuối cùng tôi cơ bản là ôm cổ anh ta, khóc lóc van xin anh dừng lại.

Nhưng Triệu Sơ Niên thì rõ ràng chưa muốn tha.

“Em còn nhớ lúc phát hiện anh sống cạnh nhà em, em bảo sẽ đãi anh món gì không?”

Anh nói câu đó ngay khi tôi vừa rón rén bò xuống giường, định lén đặt đồ ăn và trốn xa khỏi vùng nguy hiểm.

Nhưng chưa kịp chạy thì… lại bị kéo về giường.

Tôi ôm cái bụng rỗng không, sững người vài giây.
Tiếp theo, suýt nữa đập đầu vào gối tự tử.

Triệu Sơ Niên xoay người tôi lại, ôm lấy tôi, từ vành tai hôn xuống cổ, rồi trượt đến bờ vai…

“Lúc đó anh chỉ muốn nói với em…

Có những chuyện, chỉ cần thử một lần, là biết ngay thôi.”

[Toàn văn hoàn]