Ngoại truyện

1

Lúc Cận Nhất đề xuất với Tạ Tư Kỳ và Trần Thăng về việc muốn cược với Nguyễn Thính xem ai là “bậc thầy yêu đương” hơn,
hai người bọn họ sững sờ không nói nên lời.

Tạ Tư Kỳ trợn mắt há mồm:
“Anh mà cũng bày ra được cái ván cược này đúng chuẩn tính cách thẳng nam của Nguyễn Thính á?
Cận Nhất, vì theo đuổi vợ mà anh dám hao tổn cả CPU não à?”

Trần Thăng thì bái phục đến mức suýt vỗ tay:
“Cận Nhất, anh đúng là thần tình yêu.”

Cận Nhất thở dài một tiếng đầy bất lực:
“Tôi còn cách nào khác đâu, Cận Dụ Diên sắp về nước rồi.”

Có đôi lúc, anh thật sự thấy bản thân giống như vừa nuôi xong sáu đứa con trai,
thì lại phát hiện mình còn phải trông thêm mười tám đứa cháu nội.

Rõ ràng anh thích Nguyễn Thính từ nhỏ đến lớn.

Thế mà Nguyễn Thính – một cô nàng thẳng tưng như thép,
chỉ mê làm “kẻ thù không đội trời chung” với anh.

Rõ ràng là thanh mai trúc mã.
Kịch bản phải mập mờ, tình cảm từ nhỏ mới đúng chứ?

Cận Nhất cũng không hiểu mình đã sai ở đâu.

Cho đến một ngày, Nguyễn Thính đỏ mặt, lí nhí bảo:
“Cận Nhất, chú ba của anh đẹp trai thật đấy… em thích lắm.”

Lúc đó anh mới biết, không phải cô không có cảm xúc…
chẳng qua cả trái tim cô đều dồn vào Cận Dụ Diên.

Nếu không phải vì chú ba sắp về nước,
có lẽ anh cũng chẳng đến mức phải chơi chiêu, vừa để chiếm thế chủ động,
vừa tiện đường gửi lời đến Cận Dụ Diên:
“Đừng có mơ tưởng tới Nguyễn Thính nữa.”

Chỉ mong… mọi thứ diễn ra suôn sẻ!

2

Đàn ông với nhau,
Cận Nhất từ lâu đã nhìn ra tâm tư không thuần khiết của chú ba Cận Dụ Diên đối với Nguyễn Thính.

Cận Nhất thật lòng hy vọng Nguyễn Thính có thể hạnh phúc.
Nếu chú ba thật sự yêu cô, vậy anh có lẽ cũng không phản đối.

Thế nhưng, trong một lần ngoài ý muốn,
Cận Nhất tình cờ nhìn thấy bên trong ví tiền của chú ba có kẹp một tấm ảnh thẻ đen trắng nhỏ.

Là người con gái đã mất từ lâu – bạch nguyệt quang của Cận Dụ Diên.
Và người đó… giống hệt Nguyễn Thính đến tám phần.

Nghe nói, trước khi Cận Dụ Diên quay về nhà họ Cận,
người con gái ấy luôn là người ở bên cạnh anh.

Sinh ra vào lúc anh sa cơ,
mất đi khi anh vừa bước lên đỉnh cao.

Đổi là ai… cũng không chịu nổi, cũng không nỡ buông.

Nhưng sai ở đâu thì sai,
Cận Dụ Diên không nên lấy Nguyễn Thính làm thế thân.

Còn với Cận Nhất,
Nguyễn Thính không phải là một bản sao, càng không phải lựa chọn thay thế.
Cô là đóa hồng độc nhất vô nhị của hoàng tử bé trong lòng anh.

Trong thầm lặng, Cận Nhất nói với Nguyễn Thính:

“Xin lỗi.
Xin hãy tha thứ cho sự tự quyết của anh.”

3

Sau khi Nguyễn Thính và Cận Nhất chính thức ở bên nhau,
cách họ ở chung… vẫn chẳng khác mấy trước đây.

Hôm ấy, Cận Nhất về nhà muộn.
Vừa mở cửa, liền thấy Nguyễn Thính vẫn còn cuộn mình trên ghế sofa, đợi anh về.

Tim anh nhói lên một cái:
“Bảo bối, sao em không vào phòng ngủ? Đợi anh làm gì?”

Nhận ra mùi hương quen thuộc,
Nguyễn Thính vô thức dựa vào ngực anh, lẩm bẩm ngân nga:
“Không thấy được anh cười, sao em ngủ được~”

Cận Nhất bắt đầu nghi ngờ:
không lẽ Nguyễn Thính trốn trong nhà luyện mấy câu này mỗi ngày?
Cứ có cơ hội là lôi ra chọc anh?

Để không bị cô chê cạn muối,
bận đến cỡ nào, Cận Nhất cũng phải “duy trì trình độ lướt mạng cao cường mỗi ngày” cho bằng được.

Anh đã quen rồi, cố ý giả nghiêm mặt đáp lại:
“Thế nếu anh không cười nữa thì sao? Em cũng không ngủ luôn à?”

Nguyễn Thính nghĩ một chút, rồi vòng tay qua cổ anh, cười khúc khích:
“Anh quên anh từng thua cá cược em rồi hả?
Sao lại không cười với ba của anh cơ chứ?
Không cười thì thành… “bất hiếu tử” rồi đấy.”

Cận Nhất – “Bất hiếu tử” – cạn lời đến bật cười.

Anh nhấc bổng cô lên, bế về phòng, mặc kệ Nguyễn Thính tay chân vùng vẫy như con mèo nhỏ.
Tắt đèn xong, anh thấp giọng thì thầm:

“Chơi chữ là phải bị trừng phạt đấy.
Còn có trò bất hiếu hơn, tối nay thử luôn không?”

4

Cận Dụ Diên… mãi là cái gai trong lòng Cận Nhất.

Dù sao thì, Nguyễn Thính cũng từng thích chú ba ấy nhiều năm.
Nói quên là quên được sao?

Còn anh – cũng thích cô ngần ấy năm.
Hỏi lòng mình, loại tình cảm đó… đâu phải cứ muốn dứt là dứt được?

Nhưng chuyện này, Cận Nhất chưa từng dám nhắc đến.
Một là sợ ngượng,
hai là sợ khơi lại “tình xưa” trong lòng cô, khiến cô lại xao xuyến.

Mãi đến khi lấy được giấy đăng ký kết hôn,
có được danh phận thật sự,
anh mới có đủ tự tin để dò hỏi.

Một ngày nọ, anh lấy hết dũng khí, giả bộ lơ đãng hỏi:

“Vợ à…
Em nói xem, hồi đó em thích Cận Dụ Diên vì cái gì?”

Khi ấy, cả hai đang cuộn chăn xem phim trong phòng khách.
Nguyễn Thính đang đeo găng tay, tỉ mẩn lột da gà rán.

Sau đó cô nhét chính xác phần da giòn vào miệng Cận Nhất:

“Anh không thấy chú ba trông giống Soo In Jung à?”

Bị nhét một miếng mỡ đầy bất ngờ, Cận Nhất nhai một cách cam chịu, gật đầu:
“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi mà.”

Nguyễn Thính nhìn anh như thể anh vừa hỏi chuyện gì siêu ngớ ngẩn:
“Giống Soo In Jung là đủ rồi, cần gì lý do nữa?”

Im lặng một lúc lâu.
Cận Nhất nhìn ánh mắt trong veo, không chút gian dối của cô,
bỗng bật cười vì… quá vô lý:

“Vậy cái hồi em bảo thích chú ba,
là vì thấy chú ấy giống nam chính phim Hàn?”

“Chứ sao nữa?”

Nguyễn Thính nhét phần thịt đùi gà vào miệng, ăn đến thỏa mãn:
“Chẳng lẽ em mê ảnh vì ảnh lớn tuổi? Hay vì ảnh không chịu tắm?”

Biết rõ đề tài này dễ gây xấu hổ,
cô nhanh chóng tháo găng tay, bắt đầu lươn lẹo:

“Chồng ơi, em đã lột da gà rán cho anh ăn rồi đó,
anh cũng không thể ngồi chơi không, bóc giùm em mấy quả quýt luôn nha~”

Cận Nhất nhẹ nhàng nhéo má Nguyễn Thính, bất lực lẩm bẩm:

“Gì thế? Mới cưới xong mà đã mất kiên nhẫn với anh rồi à?
Được! Được luôn!
Đàn ông các anh đúng là không ai đáng tin.
Làm gì có con nghiện cá cược nào mà thua hoài không ngán?
Tôi đây rõ ràng là bị lừa cưới còn gì!”

Nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Thật sự đôi lúc Cận Nhất rất muốn mổ não cô ra xem bên trong rốt cuộc có mấy tầng logic.

Nhưng rồi anh bật cười.
Trái tim mềm nhũn.

Học theo dáng vẻ quen thuộc của Nguyễn Thính,
Cận Nhất cúi đầu, dịu dàng đặt lên má cô một nụ hôn:

“Đúng đấy, vậy nên em cố chịu đựng anh thêm chút nhé.
Vì anh đã chuẩn bị lừa em… cả đời rồi.”

Cả đời này, anh cam tâm tình nguyện làm người đàn ông dưới váy Nguyễn Thính.

[Toàn văn hoàn]