Sau lần chia tay ngắn ngủi rồi quay lại, Giang Hành Dã bỗng biến thành một chú cún con siêu bám người.
Tối đó hai đứa tôi lại trò chuyện thoại suốt đêm, đến lúc ngủ cũng không tắt máy.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, vì hôm nay tôi có một buổi làm việc.
Là một diễn viên lồng tiếng cho mấy bộ radio kịch đang hot gần đây, tôi đang dần nổi tiếng.
Hôm nay tôi có một buổi ký tặng tại lễ hội truyện tranh tổ chức trong thành phố.
Thời lượng cuộc gọi trên điện thoại vẫn đang tăng lên đều đều, bên kia hình như nghe thấy tôi động đậy, giọng nói trầm khàn cất lên ngay:
“Bảo bối, chào buổi sáng.”
Tôi:
“Chào buổi sáng~”
Và thế là hai đứa lại nhây thêm mấy phút mới chịu cúp máy.
Trên đường đi làm tóc, tôi nhận được mấy tấm hình và một video khoảng mười mấy giây do Giang Hành Dã gửi đến.
Trong ảnh, anh mặc một chiếc sơ mi đỏ xuyên thấu, quỳ gối, vai rộng eo thon, trên yết hầu còn cột một dải ren.
Đúng chuẩn “nam người mẫu” mà còn gắt hơn cả người mẫu thiệt.
Tự dưng mũi tôi cảm thấy hơi nóng, máu mũi bắt đầu chảy thật rồi.
Sáng sớm ăn món ngon thế này, đúng là bổ quá mức tiêu chuẩn!
Dù vậy, ngón tay tôi vẫn rất thành thật — bấm lưu ảnh không do dự.
Ảnh chất lượng cao thế này, chắc chắn có cao nhân phía sau chỉ dẫn.
Ai ngờ chưa kịp hỏi, anh đã tự khai:
Giang Hành Dã:
【Bảo bối có thích phong cách này không? Anh học hỏi cách chụp hình từ một đạo diễn chuyên làm phim hành động ở Nhật đấy.】
Anh còn gửi thêm một sticker “mong được khen”.
Tôi cố nhịn cười đến nỗi miệng méo xệch, thầm nghĩ:
Có người chồng như vậy, còn mong gì hơn?
Tôi nhắn lại:
【〔hun hun〕〔hun hun〕Thích lắm luôn. Nhưng lần sau nhớ gửi cho em vào buổi tối nhé.】
Anh lại trả lời bằng một sticker “vui đến mức xoay vòng vòng”.
7
Mười giờ sáng, tôi rời khỏi studio làm tóc, bảo tài xế chở đến địa điểm diễn ra lễ hội truyện tranh.
Buổi ký tặng bắt đầu lúc mười một giờ, mà khu vực ký tặng đã xếp thành một hàng dài tăm tắp.
Tôi đeo khẩu trang lên, chính thức “vào ca”.
Đến phần giao lưu với fan, MC đề nghị tôi lồng tiếng trực tiếp một câu thoại đang hot gần đây.
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng náo nhiệt, phần lớn fan là con gái, vài nam otaku cũng rất lịch sự, không hề lộn xộn.
Cho đến khi… đám đông bỗng hỗn loạn.
Một người đàn ông trung niên bất ngờ xông lên sân khấu, cởi áo phơi trần lao tới phía tôi.
“Tiểu Hạ! Tiểu Hạ! Anh yêu em lắm!
Sao em không trả lời tin nhắn riêng của anh?
Em làm vợ anh đi, em làm vợ anh có được không? Em nấu cơm, giặt đồ, sinh con cho anh nhé…”
Hắn ta hoàn toàn phát điên.
Đám đông lập tức hét toáng lên.
Ngay lúc hắn chuẩn bị lao tới người tôi, một bóng dáng cao lớn từ bên cạnh đã xông tới, quật hắn ngã nhào ra đất.
“Rầm” một tiếng — người đàn ông bị đè chặt xuống sàn, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Lực lượng bảo vệ vốn đang túc trực phía sau lập tức hành động: một nhóm chạy về phía tôi, nhóm khác bắt đầu sơ tán đám đông.
Người đàn ông kia bị bảo vệ khống chế rồi lôi đi.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt quen thuộc.
Người vừa đè hắn xuống không ai khác chính là — Giang Hành Dã.
“Tiểu Hạ, anh đây.” – Anh cúi đầu, dịu dàng nói với tôi.
Tôi chớp mắt, gần như không thể tin được.
Vì đã báo cảnh sát nên tôi cần đến đồn công an làm biên bản.
Ra khỏi phòng làm việc, tôi thấy Giang Hành Dã đang đứng ngoài cửa gọi điện.
“Má ơi, cô ấy không phải người xấu đâu.
Con không đi xem mắt đâu, con có bạn gái rồi.
Với lại… con thật sự rất thích cô ấy!”
Tôi sờ mũi — sao tình huống này nghe quen thế nhỉ?
Giang Hành Dã cúp máy, thấy tôi ra liền lập tức bước tới, tay cầm theo một hộp sữa vị vải.
Anh cắm sẵn ống hút, đưa tới tận miệng tôi:
“Uống chút đồ ngọt nhé, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Tôi nhận lấy, hút một hơi, thầm nghĩ:
Sao anh biết tôi thích sữa vị vải? Hơn nữa còn đúng loại tôi hay mua nữa.
Tỉnh táo lại rồi, tôi bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng — dù đã gọi nhau “bảo bối” qua màn hình không biết bao nhiêu lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt ngoài đời.
Mà mắt nhìn thực tế thì… anh ấy còn đẹp trai hơn trên ảnh.
Cởi áo thì cơ bắp rắn chắc, mặc áo thì gọn gàng thư sinh.
Ngoại trừ phần ngực hơi căng đầy, thì tay chân đều thon dài, sơ mi xanh đậm sơ vin vào quần tây, vòng eo nhỏ đến mức khiến người ta thấy “có lực”.
Gặp được cực phẩm thế này, tôi đúng là “con gái của vận may”.
Tôi đang gặm ống hút thì phát hiện cổ tay Giang Hành Dã bị trầy xước.
Cũng phải thôi, vừa nãy anh tông đến mức gãy hai cái xương sườn của tên biến thái kia, sức mạnh vậy thì làm sao mà không bị thương được.
Tôi nói:
“Đưa tay anh đây em coi thử.”
Anh ngoan ngoãn chìa cả hai tay ra.
Tôi kéo tay áo bên có vết thương lên, thấy cả bắp tay cũng bị trầy xước.
“Không nặng lắm đâu.”
Tôi lườm anh một cái, rồi chẳng nói chẳng rằng nắm tay kéo thẳng đến tiệm thuốc gần đó.
Sau khi mua thuốc, tôi bảo tài xế chở cả hai về chung cư của tôi.
Vừa vào cửa, Giang Hành Dã hơi căng thẳng, mắt không dám liếc lung tung.
Tôi nói tỉnh bơ:
“Cởi áo ra.”
“…Ừm…” — Anh cúi đầu, tay run run cởi cúc áo, hai vành tai đỏ bừng:
“Nhưng mà… hôm nay anh mặc… quần sịp hơi xấu… Tại vì là năm tuổi của anh mà…”
“Tiểu Hạ… em đừng chê anh nhé…”
Tôi vừa nghe vậy, má cũng bắt đầu ửng hồng.
“Nghĩ gì vậy? Cởi sơ mi ra để em bôi thuốc cho anh!”
“À? Ờ…”
Lần này, tai anh đỏ đến mức sắp nhỏ máu ra ngoài rồi.
Anh càng ngại, tôi càng thoải mái.
Khi bôi thuốc còn cố tình lại gần, dùng tăm bông dính thuốc nhẹ chạm vào vành tai đỏ au của anh:
“Tai anh sao mà nóng vậy nè?”
“Không… không biết…”
“Nói dối.”
Gần như thế này mới thấy hàng mi anh dài thế nào, mềm như cánh bướm mỏng đang run rẩy.
Mắt anh hơi ươn ướt, như thể tôi mà hỏi thêm một câu thôi là anh sẽ khóc ra ngay.
Haha, bữa nay tôi thật sự ăn quá ngon rồi.
8
Chuyện xảy ra hôm nay lan truyền rất nhanh, chỉ là tôi không ngờ cuối cùng người lên hot search lại là… Giang Khuế.
Có người qua đường quay được khoảnh khắc Giang Hành Dã ra tay khống chế tên đàn ông biến thái, nhưng lại nhận nhầm đó là Giang Khuế.
#GiangKhuếĐúngChuẩnĐànÔngĐíchThực# đang leo dần lên top tìm kiếm.
Thế là tối hôm đó, Giang Khuế phải lên tiếng đính chính:
Giang Khuế V:
【Tuy tiểu gia tôi đúng là đàn ông đích thực thật, nhưng lần này ra tay nghĩa hiệp là anh trai tôi.】
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh lại đăng thêm một bài:
Giang Khuế V:
【Hehe, tôi lại trở thành một phần trong màn “play” của hai người họ rồi.】
Kèm theo đó là một meme “cặp đôi cún đi spa” với đầu gấu trúc.
Khi video call với Giang Hành Dã, tôi hỏi anh chuyện Giang Khuế nói vậy là ý gì.
Giang Hành Dã cụp mắt xuống, tai lại hơi ửng đỏ:
“Bởi vì anh nói với cậu ấy là anh không phải cố tình ra tay nghĩa hiệp, mà là… vô thức bảo vệ vợ thôi.”
Tim tôi như bị đốt cháy — một người đàn ông tám múi mà lại đi chơi kiểu ngọt ngào trong sáng, kiểu phản ứng trái ngược thế này ai chịu nổi chứ?
Tôi liếc mắt qua màn hình, mắt sáng long lanh:
“Ồ~ Lúc nãy anh gọi em là vợ đấy à?”
Yết hầu anh khẽ chuyển động lên xuống, sau đó mới khẽ “ừ” một tiếng.
“Vậy thì… em duyệt.”
Anh ngẩng đầu cười với tôi.
Tôi đoán nếu anh có đuôi thì chắc giờ nó đã quẫy như cánh quạt trực thăng rồi.
Tôi thật sự… đổ gục mất rồi.
Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy gương mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh là lòng tôi lại rộn ràng.
Chỉ có điều… yêu nhau đến giờ, chúng tôi vẫn chưa từng hôn nhau.
Mà môi của Giang Hành Dã lại cực kỳ đẹp — hồng hồng mềm mềm, rất mời gọi.
Nghĩ đến là tim rung rinh, tôi muốn hôn anh ấy ngay lập tức.
Vậy là tôi nhắn thẳng luôn:
【Bảo bối, lần tới gặp nhau mình thử… hôn nhé?】
Trong khung chat của anh lại hiện “đang nhập…” suốt một lúc lâu, cuối cùng chỉ gửi đúng một chữ:
“Được.”
Tôi cười khẽ, thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ mặt đỏ rực sắp phát nổ của anh.
Giang Hành Dã hiện đang học cao học ở đại học A, gần đây bận làm luận văn, nên việc yêu đương giữa tôi và anh vẫn mang hơi hướng tình yêu qua mạng.
Tôi còn tưởng kế hoạch “hôn môi” của mình sẽ phải hoãn dài dài, ai ngờ cuối tuần, anh ấy lại đến căn hộ tìm tôi từ sớm.