Với quyết tâm phải thắng, anh ở lại trường tập luyện ngày đêm, và cuối cùng đoạt giải nhất.

Phần thưởng 3.000 tệ, còn chưa kịp ấm trong túi áo thì bị băng cướp giật xe máy cướp sạch cùng cả cặp sách.

Lúc đó trời đã tối, chuyến xe cuối cũng đã rời bến.
Giang Hành Dã ngồi sụp bên bồn hoa, toàn thân bị thương, tay chân đầy vết trầy xước, rát như lửa đốt, muốn khóc mà không dám.

Ở bãi cỏ cách đó không xa, ánh đèn rực rỡ, bóng bay và hoa tươi phủ đầy không gian, trên màn hình LED khổng lồ hiện rõ dòng chữ:

“Chào mừng đến với tiệc sinh nhật của công chúa Hạ Hạ.”

Khi Giang Hành Dã kể đến đây — tôi cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

Lần đó, buổi tiệc sinh nhật tổ chức ở khu vườn bãi cỏ là chủ đề do chính tôi chọn.

Tiệc bắt đầu từ nửa đêm, lúc tôi mặc váy công chúa đến nơi thì lại thấy một cậu con trai đang ngồi bên vệ đường — dù đen đúa và tròn trịa, nhưng ngồi ở bồn hoa lại giống như một chú gấu nâu to lớn bị thương lạc trong rừng.

Tôi bỗng thấy cậu ấy rất giống nhân vật hoạt hình.

Cậu cúi đầu, đang khóc. Tôi bước lại gần, đưa tay đón lấy giọt nước mắt của cậu.

“Cậu sao vậy?”

Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng đến lạ.

Nghe cậu kể xong, tôi đã cho cậu một công việc tạm thời — đóng vai nhân vật hoạt hình trong tiệc sinh nhật của tôi.

Trang phục mascot do quản lý sự kiện chuẩn bị đều quá nhỏ, cuối cùng chỉ có bộ gấu đen là vừa với vóc dáng của cậu ấy.

Tiệc diễn ra suốt đêm, nhưng khách mời nếu mệt thì có phòng nghỉ riêng.
Sinh nhật tôi rơi vào mùa hè, dù là ban đêm thời tiết vẫn rất nóng, nên tôi chỉ để những người mặc mascot đứng chụp hình lưu niệm cùng khách là được.

Tiệc kết thúc, tôi trả mỗi nhân viên mascot 3.000 tệ, trong đó có Giang Hành Dã.

Trước khi cậu rời đi, tôi còn nhét thêm cho cậu một hộp quà nhỏ.

Cậu lúng túng ôm hộp quà, hỏi:
“Cái này… cũng là cho tôi sao?”

“Tất nhiên rồi, cậu cũng là khách mời đặc biệt mà tôi mời mà.”

Hộp quà là tự tay tôi chọn: một chiếc tai nghe Bluetooth in hình hoạt hình của tôi, một con mèo chiêu tài bằng vàng nặng 10g, chocolate và kẹo tôi thích, cùng với sữa vải — loại tôi hay mua nhất.

Trước khi đi, Giang Hành Dã nói:
“Cảm ơn công chúa Hạ Hạ.”

Chưa từng ai gọi tôi là “Công chúa Hạ Hạ” một cách trịnh trọng như vậy.

Lúc đó tôi đang trong giai đoạn tuổi dậy thì mộng mơ, tinh thần thì ngút trời, liền vênh mặt đáp lại:
“Không có gì. Nếu ông trời đã ban cho tôi thân phận công chúa, thì giúp đỡ người khác chính là trách nhiệm mà tôi không thể làm qua loa!”

Giờ nghĩ lại… đúng là ngượng chín mặt.

Nhưng không ngờ, Giang Hành Dã lại giữ chiếc hộp quà đó suốt bao nhiêu năm, thậm chí cái tai nghe trong đó vẫn còn dùng được.

Tôi nhìn anh, nghiêm túc hỏi:
“Giang Hành Dã, có phải từ lúc đó anh đã thích em rồi đúng không?”

Hai má Giang Hành Dã lại bắt đầu ửng hồng:
“Không kìm được thôi.”

11
Biết được Giang Hành Dã đã thích tôi từ năm 15 tuổi, tôi hoàn toàn không thể giấu nổi, tối đó lập tức gọi điện kể cho Tống Lăng.

Ai ngờ Tống Lăng lại bắt trúng một điểm kỳ quặc:
“Ý mày là… hồi dậy thì nó béo lắm hả?”

“Ừ, đúng rồi.” Tôi hơi khó hiểu, “Nhưng… cái đó quan trọng lắm hả?”

Tống Lăng:
“Sao lại không? Tao nghe nói mấy đứa con trai bị béo phì lúc dậy thì ấy, cái đó… không phát triển tốt đâu. Lỡ đâu… cây to mà treo ớt thì sao?”

Tôi: “Không thể nào…”

Thế là tối đó tôi rục rịch muốn xác minh.

Trong lúc vừa suy nghĩ vẩn vơ, vừa đặt mua mấy món đồ cao su, tôi còn chọn thêm vài món “vũ khí hạng nặng” cho mình.
Tôi nghĩ: Dù anh ấy là ớt, tôi vẫn yêu.
Trời ơi, tôi đúng là chiến thần yêu đương chân chính.

Ai mà ngờ, đến lúc thực chiến, mấy cái “vũ khí” kia… không dùng đến cái nào.

Ban đầu Giang Hành Dã còn dịu dàng lắm, sau đó thì mắt đỏ hoe, miệng thì lẩm bẩm “Công chúa, anh xin lỗi”, còn phần eo thì tăng tốc như xe đua.

Sáng hôm sau, tôi vừa xoa lưng vừa gọi điện mắng Tống Lăng một trận:
“Nói linh tinh! Đấy đâu phải ớt! Rõ ràng là chai nước khoáng!”

Ngoại truyện 1: Góc nhìn của Giang Hành Dã

Từ sau khi béo phì lúc tuổi dậy thì, Giang Hành Dã đã có thói quen tập gym.

Anh rất kỷ luật, nên vóc dáng càng ngày càng giống nam chính trong otome game, chỉ là… ngực có hơi to.

Huấn luyện viên gợi ý anh nên chụp ảnh lại quá trình tập luyện, sau này tiện so sánh thành quả.

Thế là anh lưu hết vào một tài khoản video riêng tư.
Nhưng hôm đó không hiểu sao, sau khi phần mềm cập nhật, tài khoản bỗng nhiên công khai.

Rồi có một người dùng lặp đi lặp lại xem ảnh và video của anh.

Anh lập tức chuyển lại về chế độ riêng tư.

Nhưng khi thấy ID người đó tên là “Hạ Hạ”, tay anh khựng lại.

Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ mình gặp may thật rồi sao?

Khi vào trang cá nhân đối phương, anh thấy một video quay bàn tay — ngón tay thon dài, ngón cái có một vết bớt màu đỏ sẫm.

Giang Hành Dã gần như nín thở — đúng là công chúa Hạ Hạ!

Chưa kể Hạ Hạ lại chủ động gửi yêu cầu theo dõi.

Anh cảm thấy như được sao may mắn đập trúng, vui sướng đến nỗi đầu óc mụ mị.

Tuy vậy, anh vẫn giữ vẻ kiềm chế, chỉ trả lời một dấu “?” duy nhất.

Sau đó, anh phát hiện Hạ Hạ của hiện tại hình như… có hơi “mlem”.

Nhưng anh luôn cầu gì được nấy.

Hơn nữa, việc cơ thể mình có thể khiến cô vui, khiến anh… hạnh phúc lạ thường.

Lúc bị chủ tiệm sửa điện thoại nhìn thấy mấy bức ảnh cơ bụng, anh xấu hổ muốn độn thổ.

Nhưng nghĩ lại — biết đâu đây lại là cơ hội giành danh phận cho mình.

Thế là mọi ngượng ngùng… bay biến sạch.

Hạ Hạ quả nhiên là một cô gái rất có trách nhiệm.
Cô ấy đồng ý quá nhanh.
Cô ấy thật sự rất yêu anh!

Khi đi ngang một ngôi chùa linh thiêng, Giang Hành Dã bị một thầy bói giỏi vây lại xin xem tướng, anh bèn nhờ ông ta xem đường tình duyên giữa mình và Hạ Hạ.

Thầy bói nhìn tay hai người xong, kết luận:
“Trời sinh một cặp.”

Sau đó đòi 200 tệ.
Giang Hành Dã đưa thêm 100, vô cùng chân thành nói:
“Cảm ơn ngài đã chúc phúc.”

Thế nhưng sau một thời gian yêu nhau, Giang Hành Dã bỗng phát hiện:
Hạ Hạ hình như chỉ yêu gương mặt anh, chẳng quan tâm gì đến con người bên trong cả.

Cô thậm chí chưa bao giờ hỏi tên đầy đủ của anh.

Đúng lúc đó, sư huynh trong phòng thí nghiệm chia tay, than rằng:
“Tình yêu chỉ vì thể xác thì không bền lâu, con gái không thích kiểu trầm tính như bọn mình đâu.”

Giang Hành Dã nghĩ:
Phải thay đổi thôi. Phải trở nên thú vị hơn.

Thế là anh copy mấy câu quote “Thứ Năm điên cuồng” của sư đệ đào hoa trong nhóm, gửi cho Hạ Hạ.

Anh nghĩ:
Nếu Hạ Hạ mua hamburger cho mình, thì mình sẽ rất vui.
Nếu không mua, mình vẫn sẽ rất vui, vì hôm nay vẫn là một ngày được yêu Hạ Hạ!

Nhưng anh không ngờ — mình bị block, lại còn bị nói là “đàn ông thực dụng”.

Trời sụp luôn.

May thay, đó chỉ là hiểu lầm.

Hóa ra, trong cái rủi có cái may — nhờ vậy mới có cơ hội gặp mặt Hạ Hạ, thậm chí còn được dẫn đi gặp phụ huynh.

Cả đêm đó anh không ngủ được vì quá phấn khích, trong lòng chỉ thầm nghĩ:
“Hạ Hạ thật sự rất yêu mình!”

Ngoại truyện 2: Về cô bạn thân xui xẻo

Lúc tôi và Giang Hành Dã tổ chức đám cưới, Giang Khuế – với phong thái xã giao trời sinh – vừa hát vừa nhảy như lên sân khấu.

Tôi dành riêng một bàn cho Tống Lăng, để cô ấy thoải mái “quẩy”.

Giang Khuế lên đồng:
“Anh tôi và chị dâu cùng nhau vượt muôn trùng gian khổ…
Để tôi nâng ly vì chữ ‘gian khổ’ này!”

Tống Lăng nhìn ly rượu bị dí sát mặt, trầm mặc không nói nên lời.
Cô ấy chỉ tay về phía mình:
“Tôi? Tôi chính là ‘gian khổ’ à?”

Sau khi kết hôn, tôi và Giang Hành Dã sống vô cùng ngọt ngào, mọi thứ cũng dần ổn định.
Cho đến một ngày — Tống Lăng gọi điện cho tôi, nói bị lừa tiền.

Tôi lập tức phóng như bay đến “căn cứ địa”.

Chỉ thấy Tống Lăng khóe mắt đọng lệ, tay cầm micro hát:
“Ai có thể vượt qua cửa ải tình yêu…”

Trong đôi mắt ấy, có ba phần tan vỡ, bốn phần tuyệt vọng, và năm phần điên cuồng đau đớn đến thấu tim gan…

[Hoàn]