Tôi chào rồi định lên nhà, thì anh ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi.

 

“Em cũng đón Giáng sinh à?”

 

Câu hỏi của anh làm tôi bối rối, chỉ biết gật đầu.

 

“Đây cũng là một dịp, đi ăn cho vui thôi. Tí nữa còn ăn lẩu nữa.”

 

Giang Tư Yến buông tay tôi, khuôn mặt anh trắng bệch.

 

Anh vẫn như trước, lúc nào cũng mặc đẹp, chẳng quan tâm đến thời tiết.

 

Tôi định nhắc nhở vài câu, nhưng điện thoại đã reo lên, rõ ràng là em trai tôi đang giục.

 

Thôi, đã chia tay rồi, quan tâm làm gì.

 

Tôi bắt máy rồi đi lên nhà.

 

Gia đình tôi quây quần bên nồi lẩu, ăn uống vui vẻ. Đang ăn dở thì phát hiện hết dầu hào.

 

Tôi là một tín đồ của dầu hào, nên không thể chấp nhận nổi việc thiếu nó, liền xỏ giày và chạy ra ngoài mua ngay.

 

Bên ngoài trang trí rực đỏ, không khí tưng bừng khắp nơi.

 

Tôi xách chai dầu hào, miệng ngân nga, rồi vô tình nhìn lên căn hộ của Giang Tư Yến, thấy tối om.

 

Chắc là anh ấy ra ngoài rồi.

 

Tôi khẽ thở dài, rồi lên lầu. Vừa bước ra khỏi thang máy, chưa kịp lấy chìa khóa, thì đột nhiên một bàn tay lớn kéo mạnh tôi vào cầu thang tối.

 

Người phía sau rất mạnh, tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào góc tối của cầu thang.

 

Vừa định giơ chai dầu hào lên thì tay kia đã giữ chặt tôi.

 

“Là anh.”

 

Nghe thấy giọng quen thuộc, tôi mới bừng tỉnh.

 

“Giang Tư Yến, anh làm gì vậy!”

 

Suýt nữa thì chết vì sợ!

 

Xung quanh tối đen, Giang Tư Yến kéo tôi lại, ép tôi vào góc tường.

 

Trong không khí có chút mùi cồn nhè nhẹ.

 

“Anh uống rượu à?”

 

“Giáng sinh vui vẻ.”

 

Anh ấy nói những lời chẳng ăn nhập gì, một tay khẽ chạm vào má tôi.

 

Những ngón tay lạnh buốt khiến tôi rùng mình.

 

“Không phải em đi đón Giáng sinh à, sao lại về rồi?”

 

“Buông ra, em về ăn cùng gia đình thì không được à!”

 

Giang Tư Yến mạnh đến nỗi tôi không thể nhúc nhích được chút nào.

 

“Tại sao em lại xóa WeChat của anh?”

 

Bây giờ anh ấy mới phát hiện ra à.

 

Tôi chỉ biết trợn mắt.

 

“Anh chẳng thèm trả lời tin nhắn của em, nên em xóa anh thôi. Dù sao Tống Hưng Dương có chuyện thì anh vẫn có thể liên hệ với mẹ em mà.”

 

“Vậy tại sao ba năm trước em lại xóa WeChat của anh? Anh đã gửi biết bao nhiêu tin nhắn, em không trả lời cái nào, cuối cùng lại còn xóa anh!”

 

Tôi lập tức im lặng.

 

“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, nhắc lại làm gì nữa?”

 

“Vậy nên em có thể quên hết, quên cả những lời hứa với anh, quên hết những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua sao?”

 

Giang Tư Yến bất ngờ giơ tay nắm lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.

 

“Làm sao em có thể yêu anh nồng nhiệt như vậy, rồi khi không yêu nữa thì phũ phàng vứt bỏ không thương tiếc, Tống Tinh Nguyệt?

 

Đôi lúc anh thực sự nghi ngờ, liệu em có từng yêu anh không?

 

Ba năm đó đối với em là gì?

 

Em thực sự yêu anh, hay anh chỉ là một trò tiêu khiển trong cuộc sống đại học của em?”

 

Tôi chưa bao giờ nghe Giang Tư Yến nói chuyện với giọng nghẹn ngào như vậy.

 

Người đàn ông kiêu hãnh ấy, luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, chỉ cần đứng đó cũng đã khiến người khác cảm thấy khó mà tiếp cận.

 

“Sao em không nói gì? Bây giờ ngay cả một câu với anh em cũng không thể nói được à?”

 

Anh ấy ôm chặt lấy tôi, vòng tay quen thuộc, mùi hương quen thuộc ấy.

 

Đầu óc tôi trống rỗng, vô thức ôm lấy eo anh ấy.

 

“Tinh Nguyệt, tại sao lại đối xử với anh như thế?

 

Ba năm rồi, mỗi ngày anh đều tự hỏi mình đã làm gì sai mà em lại phán cho anh một bản án tử hình mà không một lời giải thích.”

 

Trong không gian vắng lặng của cầu thang, giọng anh ấy vang lên, nghe cô đơn và buồn bã.

 

“Anh đã bao lần đến nhà thờ, cầu nguyện trước Chúa, mong rằng em có thể tha thứ cho sai lầm của anh. Đôi khi anh nghĩ, giá mà thế giới này thực sự có quỷ, anh sẽ sẵn sàng giao kèo với nó, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, chỉ để có thể ở bên em một lần nữa.”

 

Ba năm, không ngắn cũng không dài, nhưng nghe những lời của Giang Tư Yến, nước mắt tôi tuôn trào.

 

Chẳng phải tôi cũng đã chịu nhiều dằn vặt sao.

 

“Em nói cho anh biết đi, anh đã làm sai điều gì? Anh sẵn sàng thay đổi, anh không thể chấp nhận việc em ở bên người khác.”

 

Anh ấy siết chặt lấy tôi, một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi.

 

“Xin lỗi anh.”

 

Sau một lúc im lặng, tôi chỉ thốt lên được ba chữ đó.

 

“Anh không muốn nghe lời xin lỗi, anh chỉ muốn chúng ta bắt đầu lại.”

 

Giang Tư Yến cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ tôi, tôi cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể anh ấy, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng anh ấy.

 

“Được thôi.”

 

Câu nói vừa ra khỏi miệng, tôi cảm thấy như một tảng đá nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.

 

Giang Tư Yến bất ngờ ngẩng đầu lên, ngây người nhìn tôi rất lâu.

 

“Thật chứ? Lần này em sẽ không bỏ anh lại nữa, đúng không?”

 

“Sẽ không đâu.”

 

Mắt tôi đỏ hoe, nhìn người đàn ông trước mặt.

 

“Từ khi anh trở về, em đã muốn ở bên anh rồi.”

 

Nhưng tôi sợ anh không tha thứ cho tôi, sợ rằng mình sẽ bị từ chối.

 

Giống như ngày xưa tôi đã từ chối anh vậy.

 

 

Khi tôi cầm chai dầu hào về nhà, bụng em trai tôi đã tròn căng vì no.

 

“Chị à, sao chị về muộn thế? Nhanh lên, em có để phần tôm cho chị này.”

 

Tôi ngồi xuống bàn, ăn tì tì, em trai đột nhiên nhìn tôi chằm chằm.

 

“Chị ơi, sao môi chị sưng thế?”

 

Tôi giật mình, nhớ lại lúc ở cầu thang quá xúc động, hôn đến mức không kiểm soát được.

 

“Không có gì đâu, chắc là lẩu hơi cay thôi.”

 

Tôi vội vàng đáp cho qua chuyện.

 

Tối đó, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì em trai đột nhiên xông vào phòng.

 

“Chị ơi, chị với thầy Giang yêu nhau rồi!”

 

10

 

Tôi giật mình, vội ngồi bật dậy, hỏi nó sao biết được.

 

“Vừa nãy em xuống dưới tìm thằng Cương chơi, gặp thầy Giang, thầy còn mua đồ ăn cho em nữa. Thầy nói từ giờ ngoài trường học ra, em có thể gọi thầy là anh.”

 

Không ngờ Giang Tư Yến lại “nhiều chuyện” đến thế.

 

Tôi vất vả lắm mới dỗ được em trai đi ngủ, nhưng không ngờ sáng hôm sau cả nhà đã biết chuyện.

 

Mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm trong lúc tôi ăn sáng.

 

“Con có phải đang yêu thầy Giang đối diện không?”

 

“Phụt.”

 

Tôi phun hết ngụm sữa trong miệng.

 

“Sao mẹ biết?”

 

“Em con nói chứ ai, mẹ biết ngay mà, con với thầy Giang chắc chắn có chuyện!”

 

Mẹ tôi nhướn mày đầy ẩn ý.

 

“Thầy Giang nhìn là biết không thiếu tiền, thế mà còn ở khu chung cư cũ kỹ này, thỉnh thoảng lại qua nhà mình mượn đồ, chắc chắn là vì con rồi.”

 

Tôi vùi đầu vào bát, không dám nói gì.

 

Chỉ có mẹ tôi là tỏ ra đắc ý, vui vẻ một mình.

 

Tối đó, tôi đi đón em trai về, Giang Tư Yến nhất quyết đòi theo về cùng.

 

Ba người chúng tôi vừa lên đến nơi thì đụng ngay mẹ tôi.

 

“Về rồi hả? Tiểu Giang, tối nay ở lại nhà ăn cơm nhé.”

 

Đúng là mẹ tôi, mới có một ngày mà cách xưng hô đã đổi hẳn!

 

“Dạ vâng, thưa cô.”

 

Giang Tư Yến tỏ ra ngoan ngoãn, lập tức đồng ý.

 

Tối đó, trên bàn ăn, em trai tôi mặt mày đau khổ.

 

“Biết thế em chẳng ghép đôi cho hai người, ngồi ăn với thầy giáo cảm giác khó chịu lắm.”

 

Không ngờ câu nói đó lại bị Giang Tư Yến, vừa rửa bát xong, nghe thấy.

 

Nhìn nụ cười nửa miệng của anh ấy, tôi biết em trai tôi xong đời rồi.

 

Dưới sự “giám sát” của Giang Tư Yến, em trai tôi đã đạt kết quả khá trong kỳ thi cuối kỳ, nhưng niềm vui không kéo dài được mấy ngày thì lại sầu.

 

Giang Tư Yến ba ngày hai bận đến tìm tôi.

 

Còn em trai tôi thì kiểu gì cũng để đến ngày cuối cùng mới làm bài tập, giờ thì cuối cùng nó cũng cảm nhận được áp lực rồi.

 

Qua năm mới, nó bắt đầu nằm lăn ra đất gào khóc.

 

“Chị ơi, chị dọn ra ngoài đi, đừng để thầy Giang đến nữa. Em không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa!”

 

Chỉ tiếc là, đã quá muộn.

 

Không ngoài dự đoán, bốn năm học tiểu học sắp tới, em trai tôi sẽ phải sống dưới sự kìm kẹp của Giang Tư Yến.

 

 

Thời gian trôi qua, trời bắt đầu nóng dần lên. Tôi ôm que kem mới mua, chạy về nhà, nhưng khi đến cổng khu chung cư, tôi lại thấy một người phụ nữ quen thuộc.

 

Bà ấy tháo kính râm, mỉm cười với tôi.

 

“Cháu có thời gian không, nói chuyện một lát nhé.”

 

Người phụ nữ này chính là mẹ của Giang Tư Yến.

 

Nghe nói bà là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.

 

Lần trước gặp nhau, đó là trước khi tôi tốt nghiệp, khi bà ấy đến trường tìm tôi.

 

“Cháu và Giang Tư Yến không hợp nhau đâu. Vì cháu mà nó không muốn đi du học nữa. Nếu cháu thực sự yêu nó, hãy buông tay, đừng cản đường tương lai của nó.”

 

Tôi đã từng nghĩ rằng mình và Giang Tư Yến sẽ là cặp đôi chính trong câu chuyện, vượt qua mọi khó khăn để đến với nhau.

 

Nhưng thực tế là, anh ấy có thể có một tương lai tươi sáng hơn, nhưng lại vì tôi mà dừng bước.

 

Tôi sợ rằng sau hai mươi năm, tình cảm của chúng tôi sẽ bị mài mòn bởi những lo toan đời thường, và cuối cùng anh ấy sẽ hận tôi vì đã ràng buộc anh.

 

Vì vậy, chúng tôi đã chia tay.

 

Sau khi làm lành, tôi biết chắc rằng mình sẽ lại gặp bà ấy lần nữa.

 

 

Bà Giang dẫn tôi đến một quán cà phê và đưa cho tôi một tấm séc.

 

“Cháu hiểu ý của bác rồi chứ?”

 

Tôi cười tươi và nhận lấy tấm séc.

 

“Cảm ơn bác đã tặng quà gặp mặt. Bác yên tâm, cháu sẽ ở bên A Yến thật tốt.”

 

Sắc mặt bà ấy thay đổi đôi chút.

 

“Ý của tôi là muốn hai đứa chia tay, cháu và A Yến không hợp nhau, đừng cản trở nó.”