Trong lúc họp, bạn trai quen qua mạng gửi cho tôi ảnh cơ bụng, tôi kích động quá liền gửi nhầm tin nhắn cho sếp.
【Chồng yêu, tháng này lương chưa nhận, em thật sự cạn tiền rồi.】
Sếp mặt đen lại, “Cút ra ngoài, ở đây không có chồng em nào hết.”
Mọi người đều tưởng sếp ghét tôi, thi nhau châm chọc mỉa mai.
Không ai biết sau khi tôi chia tay bạn trai quen qua mạng, sếp lại ôm tôi ngồi trên bàn làm việc của anh ấy, cả người run rẩy.
“Baby, anh không phải là sếp đâu, anh là chồng em mà.”
“Đừng ghét anh, baby, anh yêu em lắm, đừng chia tay anh, anh xin em đấy.”
1
Họp chán quá, tôi liền nghịch với bạn trai quen qua mạng.
【Dạo này áp lực lớn quá, may mà chồng em hiểu chuyện, đã chạy theo người khác rồi, con cái cũng ngoan, không phải con anh ấy.】
Bạn trai mạng gửi ngay một sticker “ngoan nào, xoa đầu”: 【Bảo bối vất vả quá, muốn để bảo bối không cần làm gì mà vẫn có lương cơ.】
【Anh có thể mua luôn công ty em được không?】
【Rất muốn đi làm chung với bảo bối.】
Bạn trai đáng yêu quá, tôi cố ý trêu anh ấy: 【Cho xem cơ bụng đi, anh yêu!】
【Đang họp mà, bảo bối, để lát nữa được không?】
Tôi định nhắn đùa tiếp thì anh ấy nhanh chóng đổi ý: 【Bảo bối chờ anh, anh chụp ngay bây giờ đây.】
Ý là định lén lút ra ngoài lúc đang họp sao?
Không sợ bị phát hiện rồi trừ lương à.
Tôi nhíu mày định nhắn nhủ anh đừng làm liều, thì đồng nghiệp bên cạnh khều khều tôi: “Cậu mau nhìn sếp kìa, đỏ mặt rồi! Lần này không phải vì tức giận đâu.”
Vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Mạnh Hoài Chu đứng dậy, mặt mày phấn khởi: “Mọi người đợi chút.”
Nói xong sải vài bước đã ra khỏi phòng họp.
Sếp vừa đi, Linh Linh liền ghé tai tôi buôn chuyện: “Tớ nghe mấy bạn bên phòng Marketing nói tháng trước công ty đổi người đại diện thương hiệu, hình như là bạn gái của sếp đấy, cô minh tinh Giang Mãn ấy. Cậu nói xem, lúc nãy có phải cô ấy nhắn làm sếp mình thẹn thùng không?”
Linh Linh thở dài: “Nhưng Giang Mãn nổi tiếng lắm, đang lúc sự nghiệp lên cao, không tiện công khai yêu đương. Sếp mình cũng đáng thương ghê.”
Tôi chẳng hứng thú lắm với đời tư của sếp, đang tính trả lời qua loa thì bạn trai mạng gửi qua mấy tấm ảnh cơ bụng.
Tuyệt vời, trai trẻ 6 múi chuẩn bị gặp ngoài đời rồi!
Câu cá kiểu này thành công đến nơi rồi.
Vừa phóng to ảnh vừa đáp Linh Linh: “Ngành nào cũng có khó khăn riêng, chúc sếp thành công thôi.”
Nhìn cơ bụng đẹp thế, tôi không nhịn được cười bật tiếng ra.
Chưa kịp khen ngợi thêm thì Linh Linh thò đầu qua:
“Xem video hài à?”
Sợ bị phát hiện đang yêu qua mạng, tôi vội chuyển sang trang video, cười hì hì nói: “Ừ, điện thoại thông minh vui thật ấy.”
2
Khi Mạnh Hoài Chu đẩy cửa bước vào, sắc mặt u ám, cả phòng họp lập tức yên lặng như tờ.
Mọi người cúi gằm mặt, không ai dám nhìn thẳng sếp.
Anh ấy ngồi lại ghế xoay, màn hình máy chiếu hiện lên số liệu quảng cáo tháng trước — doanh thu rõ ràng tăng mấy lần, vậy mà anh vẫn cau mày, im lặng.
Thật ra cũng hiểu, làm sếp ai mà chẳng tham vọng.
Mặc kệ sếp vui hay không, tôi thì đang rất phấn khích.
Nhắn tin trêu bạn trai mạng: 【Chồng ơi, nói thật đấy, tháng này chưa có lương, em thật sự hết tiền rồi.】
Không dám tưởng tượng bạn trai mạng sẽ bị trêu đến mức nào nữa.
Nhắn xong tôi không nhận ra mình gửi nhầm người, còn đang gõ tiếp: Chồng siêu đẹp trai siêu quyến rũ, em muốn trượt cầu trên cơ bụng của anh.
Định bấm gửi thì đột nhiên giọng Mạnh Hoài Chu vang lên, đầy giận dữ: “Ra ngoài! Ở đây không có chồng em nào hết!”
Tôi khinh bỉ “chậc” một tiếng, thì thầm với Linh Linh: “Lại làm sao nữa đây? Mãn kinh à? Già rồi tính khí cũng thất thường.”
Linh Linh cứng người, nghiến răng nói nhỏ: “Tớ khuyên cậu ngất luôn tại chỗ đi.”
Tôi ngớ người, liếc sang màn hình chiếu.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên.
Ngoảnh đầu nhìn — quả nhiên, sập trời rồi!
Các đồng nghiệp đều trợn mắt nhìn tôi.
Cú sụp đổ của dân công sở chỉ trong khoảnh khắc.
Tôi quên mất đổi tài khoản!
Nhắn trộm dưới gầm bàn dễ xảy ra chuyện thế đấy!
Tôi cũng không hiểu sao avatar của sếp lại giống hệt bạn trai mạng của tôi.
Người khi xấu hổ thường bận rộn tay chân, tôi giả vờ sắp xếp lại tài liệu, cuối cùng đành đứng lên xin lỗi, giọng nghèn nghẹn: “Xin lỗi chồng ơi, em gửi nhầm người rồi.”
Khôngggg! Cái miệng chết tiệt, đừng có nói linh tinh nữa chứ!
Quá xấu hổ rồi, hay là bỏ chạy thôi.
Chân tôi còn chưa kịp bước ra thì liếc thấy Mạnh Hoài Chu lạnh lùng nhìn tôi: “Không thể chấp nhận được!”
3
Sau vụ “chết xã hội” lần này, tôi nổi như cồn trong công ty.
Nhóm chat của nhân viên bàn tán chuyện của tôi suốt cả chiều.
【Mọi người đã hóng drama của Hứa Ý Từ bên phòng Chiến lược chưa?】
【Cười ngất, hoá ra tổng giám đốc Mạnh cũng có mộng tưởng yêu đương cơ đấy, hahaha!】
【Không phải sếp đang quen Giang Mãn sao? Hứa Ý Từ muốn làm tiểu tam phát điên rồi à?】
【Có tí sắc đẹp mà tưởng mình có thể đi đường tắt, giờ thì lật thuyền rồi!】
【Hay là nhắn cho bạn trai, lỡ gửi nhầm?】
【Không phải gửi nhầm đâu, tôi làm cùng phòng với cô ấy mà, chưa nghe nói cô ấy có bạn trai đâu, cũng chẳng thấy ai tặng hoa hay đón về bao giờ. Mà dù có nhắn cho bạn trai thì nhìn nhầm avatar được chắc? Mắt có mù đâu! Phân tích kiểu gì cũng thấy vô lý!】
【Hahaha, ghê thật! Con gái xinh đẹp đúng là có thủ đoạn có tâm cơ, chắc nằm mơ cũng muốn làm bà chủ công ty ấy chứ!】
Tôi nhìn trộm màn hình một lúc lâu, đang định tức tủi ôm cục tức thì Linh Linh bỗng hừng hực mở mic:
【Các vị ở trên chăn nuôi giỏi ghê, không bò ngựa thì cũng cóc nhái, cái mồm thì đúng kiểu heo nái mặc áo ngực, hết bộ này đến bộ khác. Nếu rảnh vậy thì đi liếm bồn cầu đi, đừng ngồi đây bịa chuyện! CÚT!!!】
Ngay lập tức có “quan tòa chính nghĩa” lên tiếng:
【Cậu nói vậy thô quá rồi, văn hoá công ty là lấy hòa làm quý, cần gì gay gắt thế? Nếu có tin không thích nghe thì bỏ qua không được sao?】
Linh Linh: 【Cậu cũng cút!】
【Mọi người là đồng nghiệp, đâu cần nói chuyện móc máy nhau thế, có thể lịch sự chút không?】
Linh Linh rất biết nghe lời: 【OK, mời cậu cút!】
Nhóm tám chuyện yên ắng một lúc, rồi lại bắt đầu đồn tôi thầm yêu Mạnh Hoài Chu.
Tôi tức đến bật cười, gõ mạnh mấy chữ: 【Đúng thế, lúc “tình yêu thuần khiết” nhất tôi có thể thầm yêu 80 người mỗi học kỳ cơ.】
【Với cả tôi bị trầm cảm, nhạy cảm lắm, mấy tin đồn để tôi tự truyền cho, các cậu truyền hộ tôi không yên tâm đâu.】
4
Buổi tối buồn bực không ngủ được, tôi kể chuyện ban ngày cho cô bạn thân nghe, cô ấy cười đến đập giường:
“Cậu cẩn thận cái miệng đấy nhé, tớ thật sự sợ anh ta lại thích cậu mất, trong lòng sếp nghĩ: ‘Cô ấy gọi mình là chồng, mình phải thương cô ấy’, đến lúc đó xem cậu xử lý thế nào!”
“Tớ thấy anh ấy có bạn gái rồi mà, với lại cậu không biết đâu, lúc anh ấy mắng tớ ‘cút ra ngoài’ thì giọng hung dữ cỡ nào luôn!”
Trong đầu tôi cứ tua đi tua lại câu “cút ra ngoài” của sếp, càng nghĩ càng thấy chắc chắn anh ấy ghét tôi chết rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định phải nghiêm túc xin lỗi sếp.
【Sếp ơi, em muốn nói chuyện với anh】
【??? Tôi có bạn gái rồi, tôi yêu cô ấy chết đi được, cô tìm người khác mà nói, cút, đừng làm phiền tôi.】
【Không phải vậy, sếp nghe em giải thích đã, lúc nãy em gõ vội quá, thiếu mất chữ ‘xin lỗi’.】
Ngay sau tin nhắn đó hiện lên dấu chấm than đỏ chót — đối phương không còn là bạn bè của bạn.
Anh ấy chặn tôi rồi!
Xong rồi, thế này là đắc tội với sếp luôn rồi!
Cả đêm tôi dằn vặt mất ngủ, hôm sau lại còn đi trễ bị sếp bắt tại trận.
Tất cả cũng tại tôi lười, đã muộn rồi còn cố đứng đợi thang máy. Kết quả cửa thang máy chuyên dụng bên cạnh mở ra, tôi và sếp bốn mắt nhìn nhau.
Đã thế còn “may mắn” bắt gặp ngay cảnh Giang Mãn đang khoác tay anh ấy làm nũng.
Nụ cười trên mặt Mạnh Hoài Chu lập tức biến mất, anh liếc đồng hồ: “Chín phút năm mươi giây.”
Đúng là xui xẻo, muộn gần mười phút còn phá đám chuyện yêu đương của sếp, không giận mới lạ.
Tôi vội vàng nhận lỗi: “Tổng giám đốc Mạnh, em lỡ mạo phạm anh, em sẽ không dám nhìn lung tung nữa, lần sau mà tái phạm anh cứ móc mắt em cũng được.”
Mạnh Hoài Chu nhíu mày, rõ ràng là không vui.
Tôi ngoan ngoãn nhận lỗi tiếp: “Cũng sẽ không dám đi muộn nữa đâu ạ, nếu em tái phạm anh cứ trừ hết tiền chuyên cần của em đi.”
“Không cần.”
“Anh sếp thật là rộng lượng…”
“Ý tôi là không cần chờ lần sau.” Nói xong anh quay sang dặn trợ lý: “Bảo phòng tài vụ trừ cô ấy ba trăm tiền thưởng.”
“Nhưng công ty cho phép mỗi tháng được đi muộn một hai lần mà? Trước giờ em toàn đi sớm, chưa từng đi muộn đâu.”
“Ừ, trước kia thì nhắm một mắt làm ngơ, nhưng hôm nay cô đi muộn tôi thấy rõ hai mắt rồi.”
“…”
Có cần vì tôi tình cờ thấy anh thân mật với bạn gái mà nhắm vào tôi thế không!
Thật không ngờ Mạnh Hoài Chu lại nhỏ nhen như vậy!
Buổi chiều khi các phòng ban báo cáo tình hình dự án, anh ấy nhận xét từng người, đến lượt tôi thì không nói một lời, thậm chí không liếc nhìn lấy một cái, trực tiếp nghe người tiếp theo trình bày, thái độ thờ ơ quá rõ ràng.
Gần hết giờ làm, tổ trưởng ném bản kế hoạch mấy hôm trước tôi nộp lên lên bàn tôi.
“Hứa Ý Từ, tổng giám đốc Mạnh trả kế hoạch của cô rồi.”
Tôi thở dài: “Anh ấy có nói chỗ nào cần sửa không ạ? Để em chỉnh lại.”
“Anh ấy nói rác quá, không dùng được. Cô tăng ca, làm lại từ đầu đi.”
Trong cuộc họp nhiều người như vậy mà anh ấy thẳng thừng chê kế hoạch của tôi là rác?
Quá đáng thật!!!
Tôi mím môi, trong lòng chua xót vô cùng.
Trừ tiền thì thôi đi, còn phủ nhận năng lực của tôi nữa!
Đúng là bọn tư bản tàn ác!