11

Sau khi gửi mail xin nghỉ việc cho phòng Nhân sự, tôi bàn bạc với Linh Linh về việc bàn giao công việc.
Hôm sau tôi đến công ty để dọn đồ.

Anh trai tôi sợ tôi một mình không xoay sở nổi nên đi cùng lên lầu.
Đúng giờ này là lúc họp thường kỳ của phòng, đồng nghiệp đều đang họp trong phòng họp.

Anh trai tôi gọi cà phê cho cả phòng giúp tôi, tôi dán lời nhắn lên từng ly cà phê để tạm biệt mọi người, còn anh ấy giúp tôi dọn hết đồ trang trí trên bàn cho vào thùng.

Dọn xong, khi hai anh em đang đi ngoài hành lang thì gặp ngay Mạnh Hoài Chu.

Giọng anh ta có chút lạnh lùng:
“Em định đi à?”

“Vâng, tối qua em đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi.”

“Tôi không đồng ý.”

“Sếp à, em chỉ là một nhân viên nhỏ của phòng Chiến lược thôi, không phải nhân sự chủ chốt, quy trình nghỉ việc của em không cần sếp phê duyệt đâu ạ.”

Dù anh ta có đồng ý hay không, thủ tục nghỉ việc của tôi đã hoàn tất.

Ánh mắt anh ta như kìm chặt lấy tôi:
“Tại sao lại đi? Tôi đâu có làm phiền em nữa.
Hôm qua… trong thang máy… em ôm anh ta… tôi nhìn thấy hết, nhưng tôi nhịn rồi, tôi không lao tới cũng không làm em khó xử.
Tôi đã nghe lời em rồi, đừng đi có được không?”

Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ta, kiên quyết lắc đầu.

Anh trai tôi đứng chắn trước tôi:
“Anh quản cô ấy đi hay không chắc? Công ty này dời ra ngoài đường rồi à? Quản cái gì lắm thế!”

Nhưng lời của anh trai tôi dường như anh ta không hề nghe lọt, chỉ là sau khi thấy tôi lắc đầu thì ánh mắt càng thêm tổn thương.

“Nhất định phải rời xa tôi vậy sao? Đến cả nhìn em từ xa tôi cũng không có tư cách nữa à?”

Anh ta càng nói càng tủi thân:
“Tại sao… tại sao em đột nhiên lại không yêu tôi nữa…”

Nhìn thấy rõ những tia máu trong mắt anh ta, tôi bỗng có chút cảm giác như mình có lỗi với anh ta vậy.

Cúi đầu, tôi cắn môi nhỏ giọng:
“Xin lỗi, làm ơn tránh đường.”

Anh trai tôi ôm thùng đồ bằng một tay, tay còn lại choàng vai tôi:
“Đi nào, về nhà thôi.”

Vừa dứt lời, Mạnh Hoài Chu bỗng lao tới, giật phắt tay anh tôi ra.

Giọng anh ta trầm khàn, xen lẫn chút tức giận:
“Cô ấy là vợ tôi! Cậu là tiểu tam thì có tư cách gì đưa cô ấy về nhà!
Có phải cậu dụ dỗ cô ấy không? Tại sao cô ấy lại thích cậu chứ?!”

Anh tôi từ tốn đặt thùng đồ xuống, sau đó túm lấy cà vạt của Mạnh Hoài Chu:
“Anh không giữ nổi người ta thì đừng đổ cho người khác! Với lại hai người đã chia tay rồi, cô ấy không thích anh nữa, sao không thể buông tay cho tử tế chút?”

“Tôi là bạn trai cô ấy! Tôi mới là chính thất! Cậu có biết liêm sỉ không? Sao lại đi làm tiểu tam?!”

“Chúng tôi sẽ quay lại với nhau! Ai cho cậu thừa nước đục thả câu?!”

“Cô ấy là của tôi! Cậu đừng hòng cướp đi!”

12

Chớp mắt một cái, hai người bọn họ đã lao vào nhau đánh túi bụi.
Trong lòng tôi chỉ muốn thoát khỏi Mạnh Hoài Chu, nên lúc trước cũng chưa kịp giải thích rằng căn bản không có tiểu tam nào hết, anh ấy là anh ruột của tôi.

Giờ hai người đánh nhau rồi, tôi vội vàng chạy tới can ngăn.
Nhưng không kéo nổi, Mạnh Hoài Chu như con bò điên mất kiểm soát, tung một cú đấm vào mặt anh tôi.

Tôi sốt ruột đến phát khóc:
“Đó là anh ruột tôi! Mạnh Hoài Chu, anh dám đánh nữa thử xem!”

Vừa nói xong đã nghe tiếng giày cao gót “cộc cộc”, Giang Mãn vội chạy tới, ôm chầm lấy anh tôi, vừa khóc vừa vuốt lên gò má bầm tím của anh ấy:
“Có đau không anh?”

Anh tôi như bị Nam Cung Vấn Nhã (ý nói kiểu được người ta xoa đầu dỗ dành), ngây ngốc cười, còn giúp cô ấy lau nước mắt:
“Đừng khóc nữa, anh không đau đâu.”

Hả?
Anh tôi cướp bạn gái của Mạnh Hoài Chu rồi à?
Hay là anh tôi làm nam phụ dự bị?

Nhưng trái với suy đoán của tôi, Giang Mãn dỗ xong anh tôi, lại nghẹn ngào quay sang mắng Mạnh Hoài Chu:
“Anh à! Anh làm gì thế! Đây là bạn trai em! Sao lại đánh anh ấy? Anh ấy chọc giận anh chỗ nào?”

Lúc này tôi mới phản ứng lại — Giang Mãn và anh tôi mới là một đôi.
Tôi nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Chu, mặt đầy kinh ngạc:
“Anh không phải là bạn trai cô ấy à?”

Anh tôi nhẹ nhàng vỗ vào sau đầu tôi:
“Nói năng cho cẩn thận!”

Đánh nhau xong, tóc tai của Mạnh Hoài Chu và anh tôi vẫn còn bù xù.
Đuôi mắt của anh ta đỏ ửng, giọng khàn khàn:
“Anh chỉ muốn làm bạn trai của em, anh chỉ thích mình em.”

Tôi thấp giọng thì thầm với anh tôi:
“Sao em thấy anh ấy có hơi “lụy tình” ấy nhỉ? Trước giờ anh ấy thế này à?”

Anh tôi cũng nhỏ giọng đáp:
“Không rõ lắm, chắc là mối tình đầu, bị tổn thương mạnh quá.”

Hai người họ nói thầm cũng không nhỏ chút nào.

Mạnh Hoài Chu ngẩng đầu nhìn anh tôi, từ tốn nói:
“Xin lỗi anh vợ, lúc nãy tôi nóng quá, cú đấm đó anh cứ trả lại lên mặt tôi cũng được.”

Gì cơ!
Ai là anh vợ của anh ta chứ!

Mặt tôi đỏ bừng, định kéo anh tôi đi, ai dè anh tôi lập tức đổi thái độ 180 độ, khách khí trả lời:
“Không sao đâu anh rể, người một nhà cả mà, đánh là thương.”

Nghe xem, cái gì vậy trời!
Anh tôi muốn gả luôn cho người ta rồi chắc?!

“Anh! Anh đang nói linh tinh gì thế! Ai mà người một nhà chứ?!”

“Anh của vợ anh, chẳng phải người một nhà à.”

“Anh…”

Đầu óc anh tôi đúng là “não yêu” không cứu nổi rồi!
Nếu họ là người một nhà thì tôi đi đây!

Tôi vừa cúi xuống định lấy cái thùng đựng đồ ở góc tường, Mạnh Hoài Chu đã nhanh hơn một bước ôm lấy thùng đồ.
Sau đó còn nắm tay tôi:
“Anh vợ, tôi còn chút chuyện muốn nói riêng với Tiểu Từ.”

13

Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, tôi đã bị anh ta ấn ngồi xuống ghế xoay, còn anh ta thì quỳ một chân trước mặt tôi.

“Tối qua khi thấy em ôm anh ta, anh thật sự rất sợ. Anh sợ em đã thích người khác rồi, anh cũng có chút giận — chúng ta mới chia tay mà em đã có người mới. Nhưng sau đó anh suy nghĩ cả đêm, anh thấy không sao cả, anh thật sự rất yêu em. Dù em có cắm sừng anh, anh cũng sẽ coi như không thấy.”

“Nhưng bây giờ, anh thật sự rất vui.”

“Vì em không thích người khác.”

“Hôm đó em nói ghét anh, anh đã tự kiểm điểm rất lâu. Lúc trong phòng họp anh nói mấy lời khốn nạn đó là do anh vô văn hóa, trừ tiền thưởng của em cũng là anh nhỏ nhen. Nhưng xin em tin anh, anh chưa từng phủ nhận bản kế hoạch của em. Bản kế hoạch em nói bị trả lại để làm lại thực ra chưa hề tới tay anh. Tối qua khi biết ai đứng sau chuyện đó, anh đã lập tức xử lý người đó bằng chính sách n+1 rồi.”

“Còn nữa, em nói không thích anh gọi ‘bảo bối’, anh cũng đang cố sửa, không gọi nữa.”

“Thật ra anh cũng không đến nỗi ghét lắm đúng không?”

Bảo sao tối qua Linh Linh nói người bị ghét nhất phòng đã nghỉ việc.

Tôi sốt ruột muốn giải thích, theo thói quen đứng bật dậy:
“Không phải đâu, sếp à, em ghét anh không phải vì…”

Còn chưa nói hết câu, Mạnh Hoài Chu đã ôm tôi đặt ngồi lên bàn làm việc của anh ta.
Anh ta cúi người, ôm chặt lấy tôi.

“Bảo bối, anh không phải là sếp đâu, anh là chồng em mà.”
“Đừng ghét anh nữa, bảo bối, anh yêu em lắm, đừng chia tay, anh xin em.”
“Nếu em không muốn gặp anh, mình có thể tiếp tục yêu qua mạng.”
“Chỉ cần không chia tay, cách nào anh cũng chấp nhận.”

Khi anh ta nói, tôi cảm nhận được cả người anh ấy đang run lên.
Cảm giác bên cổ hơi ướt, tim tôi như bị đâm thủng một lỗ.

Mạnh Hoài Chu… đang khóc sao?

Tôi vội vàng an ủi anh ta:
“Anh đừng buồn nữa, chúng ta làm lành nhé.”

Anh ta đứng dậy lắc đầu, đôi mắt ướt nhòe:
“Chưa đủ, anh muốn em thực sự làm lành với anh cơ.”

Tôi bị anh chọc cười:
“Nhắm mắt lại đi.”

“Em định chạy à?”
Dù miệng thì nói vậy, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tôi ghé sát, quàng tay qua cổ anh ta, hôn nhẹ lên má phải của anh.

Anh ta cười mắt cong cong, chỉ vào má trái:
“Còn bên này nữa.”

Tôi không đi theo bài bản, nhìn chằm chằm vào môi anh ta, do dự vài giây, rồi cúi xuống hôn lên môi anh.

Vừa chạm vào tôi đã rụt về.
Nhưng anh ta mở mắt, vòng tay ôm chặt eo tôi, nâng cằm tôi lên rồi hôn sâu hơn.
Anh hôn rất sâu, tôi có chút thiếu dưỡng khí, choáng váng, lưng ngửa ra sau đau mỏi.

Nhận ra điều đó, anh lập tức buông tôi ra, lúc tôi còn đang thở dốc thì anh lại bế tôi lên, đặt xuống ghế sofa mềm.

Tôi nhắm chặt mắt, tưởng anh sẽ tiếp tục hôn.
Kết quả, anh lại dừng lại, giúp tôi xoa lưng.

Tôi lúng túng quay mặt sang chỗ khác.

“Bảo bối, quay lại đây nào.”

Tôi giả vờ không nghe thấy, không chịu phối hợp.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười trầm khàn bên tai, tôi mới mở mắt.

Không biết từ lúc nào anh ta đã xoay người nửa quỳ trước mặt tôi, vừa hôn nhẹ, vừa xoa cổ cho tôi:
“Còn mỏi không?”