10
Từ Du Nhiên rời đi trên đôi giày cao gót nện từng bước lạnh lẽo.
Mấy túi bữa sáng còn bốc khói nghi ngút nằm lặng lẽ trên bàn.
Tôi nhìn chiếc túi giấy in logo thương hiệu lâu đời ấy một lúc lâu, rồi mặc quần áo tử tế, đi sang nhà bên cạnh.
Vừa đẩy cửa ra, mùi thuốc khử trùng đã xộc thẳng vào mũi.
Bà của Giang Vương đang tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt. Bà đã bệnh rất lâu, thân thể gầy yếu đến mức lật mình cũng cần có người đỡ.
Tôi rón rén bước đến cạnh giường, lấy từ túi ra mấy chiếc bánh bao hấp nhỏ, còn ấm. Tôi cẩn thận gắp một chiếc, đưa đến bên miệng bà.
Bà cười hiền từ, ăn được mấy cái, rồi vỗ nhẹ tay tôi:
“Bác sĩ Từ này, cô đừng chỉ lo đút cho tôi, cô cũng ăn chút gì đi chứ.”
Lúc ấy tôi mới giật mình – đôi mắt đục ngầu của bà gần như không còn nhìn rõ, đã nhầm tôi thành Từ Du Nhiên.
Một cơn nghẹn ngào dâng lên trong lòng, như có thứ gì đó đè chặt khiến tôi khó thở.
Tôi cố nén cảm xúc, nhẹ nhàng nói:
“Cháu không đói đâu bà, uống chút cháo nhé, còn nóng lắm, bà ăn từ từ thôi ạ.”
“Bà biết, cháu là sợ bà chưa ăn mà…”
Khóe mắt bà ầng ậc nước, đôi tay đầy đốm tuổi già run rẩy vươn ra, dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay tôi:
“Bà chỉ cần nghĩ đến việc vài ngày nữa cháu thành cháu dâu bà là bà đã vui lắm rồi.”
Trong giọng nói của bà là niềm vui không thể che giấu:
“Thằng bé đó từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy, giờ về quê chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Nhưng cháu là người chịu khó, biết nhẫn nhịn, có cháu bên cạnh, bà yên tâm.
“Bà sống không được bao lâu nữa đâu, các cháu nhất định phải sống thật tốt với nhau, biết không?”
Bà cứ thủ thỉ không dứt.
Một cảm giác ấm ức không sao diễn tả được trào lên, chèn đến tận lồng ngực khiến tôi nghẹt thở.
Bà cụ cố gắng ngồi dậy, đôi mắt mờ đục vẫn không rời khỏi tôi, kiên trì chờ đợi một câu trả lời.
Tôi nhìn vào đôi mắt ấy, khẽ khàng nói:
“Vâng… chúng cháu nhất định sẽ sống thật tốt.”
11
Bà ăn không ngon miệng, mới ăn được vài miếng đã buồn ngủ lơ mơ.
Tôi đắp chăn cho bà cẩn thận, rồi ngồi ngoài sân ăn nốt phần bữa sáng còn lại.
Để lại hai mươi triệu tệ tiền bán nhà, tôi xách túi xách và đồ trang sức, chuẩn bị rời đi.
Hai chiếc vali siêu to khổng lồ.
Lúc vào làng thì có Giang Vương xách giúp nên không thấy nặng.
Giờ tự mình kéo, mới đi được mấy bước mà cảm giác như muốn rụng rời tay chân.
Tôi thở dài một hơi — thôi bỏ đi, dù sao đống trang sức và túi hiệu kia cũng là Giang Vương mua cho tôi.
Tôi quay vào nhà tìm một chiếc bao tải lưới, chỉ mang theo quần áo và đồ trang điểm của mình.
Vừa ra đến đầu làng, một chiếc Mercedes đã dừng lại trước mặt tôi.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, người ngồi ghế lái quay lại, lộ ra gương mặt trẻ trung, điển trai.
“Lâm Hạc?”
Lâm Hạc chính là cậu hàng xóm từng nuôi cá đổi đời của tôi.
Cậu giúp tôi cho hành lý vào cốp, rồi khởi động xe. Cảnh sắc làng quê hai bên đường dần lùi lại phía sau.
Lâm Hạc khẽ nghiêng đầu, như vô tình nói:
“Nhà tôi vừa mở một xưởng chế biến hải sản gần đây, lần này tôi đến để kiểm tra thôi.”
Tôi liếc nhìn cậu ta một cái:
“Sao nào? Vẫn còn nhớ thương tôi hả?”
Năm đó, khi bị dì bắt phải bỏ học, tôi trốn ra cầu thang khóc.
Cậu nhóc sụt sịt nước mũi ấy chạy đến, nói với tôi:
“Trần Niệm Niệm, nếu cậu hôn tớ một cái rồi làm bạn gái tớ, tớ sẽ lo tiền cho cậu học tiếp.”
Thằng nhóc nhỏ hơn tôi những ba tuổi, thế mà dám nói mấy câu đó!
Tôi không nói không rằng, xông lên đấm cho hai cú, móc ra 13 tệ 2 xu trong túi nó, mỉa mai:
“Đến cả một bữa cơm cũng không mua nổi mà cũng đòi mơ mộng với bà đây?”
“Bớt ảo tưởng đi! Giờ phụ nữ thích tôi có thể xếp hàng dài đến tận sông Áp Lục, còn lâu mới tới lượt cậu!”
Lâm Hạc tức tối la lên:
“Cô đúng là—!”
Tôi định đáp trả, thì điện thoại đột nhiên đổ chuông — Giang Vương gọi.
“Anh mua bữa sáng về rồi, em đâu rồi?”
“Em đi rồi.”
“Khi nào về?”
“Không về nữa! Cả đời này cũng không về!”
Tôi cố kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn nghe ra chút nghẹn ngào trong giọng nói:
“Anh sắp cưới người khác rồi mà còn bảo em quay lại làm gì? Giang Vương, anh coi em là cái gì hả?”
Trước khi bật khóc, tôi cúp máy, xóa liên lạc – chặn số – dứt khoát một lần.
Tôi khóc suốt dọc đường đi.
Xe cuối cùng cũng dừng trước khu nhà bạn thân.
Tay Lâm Hạc đang nắm vô lăng siết chặt rồi lại thả ra.
“Cái đó… nếu như cậu…”
“Câm miệng! Dám có ý đồ gì với tôi là tôi đấm cậu thêm lần nữa đấy!”
12
“Cậu không phải là có ‘não yêu đương’ nữa đâu, mà là trên não yêu đương của cậu còn mọc thêm một người!” – Cô bạn thân tôi sau khi nghe toàn bộ câu chuyện thì tức đến hoa mắt chóng mặt.
“Hắn ta đã giấu cậu chuyện sắp kết hôn, vậy mà cậu còn để lại hết tiền và trang sức cho hắn?!”
Cô ấy lập tức giới thiệu cho tôi vài thiếu gia nhà giàu, sắp xếp mỗi ngày gặp một người.
Bề ngoài thì tôi gật đầu đồng ý, nhưng thật ra… tôi đang âm thầm tìm khách hàng cho mình.
Tôi dùng số tiền còn lại đăng ký thành lập một công ty.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mua túi hiệu, trang sức, tôi bắt đầu làm trung gian mua bán đá quý cho giới con nhà giàu, đồng thời mở thêm mảng thu mua hàng hiệu secondhand.
Cô bạn tôi là nhân viên bán hàng tại khu chung cư đắt đỏ nhất thành phố, mối quan hệ với người giàu không đếm xuể.
Chưa đầy ba tháng, công ty tôi đã bắt đầu có lãi.
Khi kiếm được khoản tiền đầu tiên, tôi thuê một mặt bằng tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, thuê thêm hơn chục nhân viên, việc làm ăn ngày càng phát đạt.
Ngay cả Lâm Hạc cũng đến làm trợ lý cho tôi.
“Tôi tưởng nhà cậu có xưởng chế biến hải sản cơ mà? Phá sản rồi hả?”
“Kiếp trước tôi đào mộ tổ tiên nhà cậu chắc?! Trần Niệm Niệm! Cậu không thể mong tôi có tương lai sáng sủa được à? Tôi muốn học thêm kiến thức về hàng hiệu không được chắc?”
“Được được, dĩ nhiên là được rồi~”
Trong khoảng thời gian đó, Giang Vương đã từng gọi cho tôi bằng số lạ.
Khi tôi vừa bắt máy, nghe ra là giọng anh, tôi sững lại.
Do không chú ý, chân giẫm phải vũng nước – Lâm Hạc kịp thời đỡ lấy tôi, miệng còn lẩm bẩm:
“Cẩn thận chút, sàn trơn đấy.”
Giang Vương bên kia điện thoại im lặng một hồi, rồi hỏi tôi:
“Người vừa nói là ai?”
Tôi ngập ngừng một chút rồi trả lời:
“À, anh ấy hả? Bạn trai mới của tôi.”
Sau một khoảng im lặng dài, anh cúp máy.
Ngày hôm sau, mẹ nuôi cũ của Giang Vương – bà Giang đột nhiên đến cửa hàng của tôi.
Vừa vào đã nói là đến thăm tôi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lâm Hạc.
Lâm Hạc mang cà phê đến, bà nếm thử một ngụm rồi nhăn mặt:
“Cái gì đây? Không có gu gì cả, ngay đến cà phê cũng không biết pha, đắng y như thuốc Bắc.”
Lâm Hạc phồng má lên, cố nhịn.
Bà Giang lại bĩu môi:
“Hừ, cử chỉ thì thô lỗ, chẳng có chút giáo dưỡng nào.”
Thấy Lâm Hạc sắp nổ tung, tôi vội chen lời:
“Dì à, nếu không có việc gì nữa thì mời về giúp cháu, cháu còn khách, đang bận lắm ạ.”
Sắc mặt bà Giang cứng lại, cuối cùng không giữ nổi dáng vẻ quý phái nữa, ấp úng mở miệng:
“Cháu có học thức, có năng lực, lại xinh đẹp… thằng đó… nó không xứng với cháu!”
“Ồ? Vậy ai mới xứng với cháu?”
“Giang Vương chứ còn ai! Nó ngoại hình, học thức đều hợp với cháu! Với lại… nó yêu cháu lắm! Bị đuổi về quê rồi mà vì không muốn chia tay, đến di vật bà nội để lại cũng mang đi bán…”
Tôi nhìn bà không chút biểu cảm.