5

Bữa tối tôi chỉ ăn qua loa vài miếng rồi nằm dài trên sofa.

Nửa đêm, tôi lấy laptop ra tra danh tính Phương Tri Tự.

Xem xong tôi như vỡ vụn.

Nhà cậu ấy có công ty trải rộng nhiều lĩnh vực như hàng không, bất động sản…

Mẹ là viện trưởng một bệnh viện tư nhân.

Còn nói không học đại học cơ à, người ta mười chín tuổi đã tốt nghiệp trường top 10 QS rồi.

Những năm sau đó còn đi đua xe, đoạt mấy cái cúp vô địch.

Tự lập cả đội đua riêng nữa.

Làm gì có chuyện không có tiền.

Càng xem tôi càng tức, không nhịn được mở cửa phòng cậu ấy.

Phương Tri Tự ngồi dậy nhìn tôi.

“Sao vậy?”

Tôi không nói, lật chăn chui vào giường.

Đây là nhà tôi, giường tôi.

Việc gì tôi phải nhường giường cho cậu ấy, còn mình thì nằm sofa suốt nửa tháng chứ?

Giờ nghĩ lại, chỉ muốn tự vả cho tỉnh.

Phương Tri Tự đắp chăn cho tôi.

“Chị gặp ác mộng à?”

Tôi đột nhiên mở to mắt, trừng mắt nhìn cậu ấy.

“Em có biết bao dưỡng là gì không?”

Phương Tri Tự gật đầu.

“Vậy giờ chị muốn hôn em.”

Nghĩ nghĩ, tôi bổ sung thêm:

“Không có tiền boa đâu.”

Khóe miệng Phương Tri Tự hình như hơi nhếch lên, rồi lại bị cậu ấy kìm xuống.

Dám cười nhạo nhà đầu tư, chết chắc rồi.

Tôi kéo cổ cậu ấy xuống.

Cắn một phát lên môi cậu ấy.

Nụ hôn này càng lúc càng dữ dội, cuối cùng chẳng rõ ai mới là người không nỡ buông.

Tôi nằm thở dốc trên giường.

Phương Tri Tự vẫn nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.

Tôi hừ lạnh một tiếng.

“Kỹ thuật hôn cũng chỉ tầm đó thôi.”

6

Tôi ngồi tính lại số tiền đã tiêu cho Phương Tri Tự dạo gần đây.

Không hay không biết mà tôi đã tiêu hơn 3.000 tệ cho cậu ta rồi.

Với gia cảnh vốn chẳng dư dả, giờ lại càng thêm khó khăn.

Tôi đang nghĩ xem làm sao “đòi” lại chút ít từ cậu ta.

Thì Phương Tri Tự từ trong phòng bước ra.

Tôi cố tình không nhìn cậu ta, ai ngờ cậu ta trực tiếp quỳ lên sofa, đè tôi xuống.

“Em…”

Vừa thốt ra một chữ đã bị cậu ta dùng môi chặn lại.

“Chị nói đúng, kỹ thuật hôn của em đúng là hơi kém.”

Nói xong lại cúi xuống hôn tiếp.

“Cho nên lại phải làm phiền chị dạy em luyện thêm rồi.”

Tôi bị cậu ta hôn đến đầu óc choáng váng.

Mơ mơ màng màng bị cậu ta bế vào phòng ngủ.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy đã không thấy ai bên cạnh.

Ra phòng khách, thấy Phương Tri Tự cao gần mét chín đang cuộn mình trên sofa.

Giàu quá cũng khổ, như cậu ta chẳng hạn — không biết cái này thực ra là sofa giường.

Đúng là đáng đời.

Tôi nhất định không nói cho cậu ta biết, ai bảo cậu ta đóng giả nghèo lừa tôi.

Còn đang cười thầm thì Phương Tri Tự mở mắt.

Ánh mắt tỉnh táo, chẳng giống người vừa tỉnh ngủ chút nào.

“Chị nhìn em mãi như vậy, có phải muốn hôn em không?”

Chưa kịp đáp lời, cậu ta đã cúi xuống hôn luôn.

“Nếu chị ngại, để em chủ động vậy.”

Khóe miệng tôi giật giật.

Không cần người diễn cùng, một mình cậu ta tự đạo tự diễn được rồi.

Tôi muốn nổi giận, nhưng nhìn cái gương mặt đẹp trai kia lại chẳng giận nổi.

Thôi vậy, cậu ta thích giả vờ, tôi cũng coi như không biết.

Ăn thì ăn, ngủ thì ngủ.

Biết đâu sau này còn vớ được khoản phí chia tay.

Nghĩ vậy, tính ra tôi chẳng thiệt chút nào!

7

Tan làm về nhà, tôi thấy trước cổng khu có một chiếc siêu xe đậu.

Trực giác mách bảo tôi, chắc chắn có liên quan đến Phương Tri Tự.

Quả nhiên, ở khúc quanh tôi thấy cậu ta đang nói chuyện với mẹ.

Hai người hình như đang cãi nhau, tôi nghe không rõ lắm.

Chỉ lờ mờ nghe được vài câu:

“Con không phải món đồ chơi trong tay mẹ, con có chuyện mình muốn làm.”

Mẹ cậu ta quát lên một câu:

“Vậy tôi sẽ khóa hết thẻ ngân hàng của cậu, xem cậu sống kiểu gì.”

Phương Tri Tự chẳng hề bận tâm, còn châm chọc lại:

“Vậy thì phải cảm ơn ba mẹ đã sinh cho con gương mặt đẹp, còn có thể được bà chủ bao dưỡng.”

Mẹ cậu ta tức đến run cả người, nói mấy tiếng “mày…” liền.

Cuối cùng tát cậu ta một cái rồi bỏ đi.

Tôi loanh quanh ngoài thêm nửa tiếng.

Không hiểu cậu ta nói “được bà chủ bao dưỡng” là ý gì.

Chẳng lẽ cậu ta còn có người chống lưng khác à?

Cậu ta chắc đã sớm biết tôi là giả giàu.

Nhưng tối nào cũng ngủ với tôi cơ mà.

Chẳng lẽ ban ngày lại ra ngoài phục vụ người khác?

Mang đầy nghi hoặc, tôi quay về nhà.

Thấy Phương Tri Tự đang ngồi ôm chân trên sofa.

Da cậu ta trắng, dấu tay trên mặt rõ mồn một, không nhìn cũng khó.

“Em bị sao thế này?”

Thật ra tôi chỉ buột miệng hỏi.

Không ngờ Phương Tri Tự như thể chờ sẵn câu này từ lâu.

“Chị ơi, em không còn nhà nữa rồi.”

“Chị có thể nuôi em cả đời không?”

Cái câu “cả đời” bây giờ cậu ta nói nghe nhẹ như không.

Chẳng qua là con một nên mới dám ỷ lại vậy thôi.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tôi?

Người lương tháng bốn con số như tôi tốt nhất đừng lo chuyện của đám người thu nhập theo giờ bốn con số.

Việc tôi cần làm bây giờ là chờ, chờ bị phát hiện.

Đến lúc đó lấy tiền rồi rút lui.

Phương Tri Tự có vẻ không hài lòng khi tôi thất thần, tay ấn lên eo tôi.

“Chị không nói gì, là có con chó khác rồi à?”

Còn con chó khác cái gì, nuôi mình cậu đã mệt lắm rồi.

“Đừng nói khó nghe thế.”

Phương Tri Tự hừ lạnh:

“Lúc này thì chê em nói khó nghe, lúc hôn thì sao không chê?”

Mắt Phương Tri Tự ngấn nước, ánh mắt lay động.

Đuôi hàng mi còn như có móc câu nhỏ, làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

Thấy ánh mắt tôi dần trở nên mê ly, Phương Tri Tự dường như rất đắc ý.

“Chị à~”

Đẹp thế này rồi, có chuyện gì cũng không tự chủ được nữa.

8

Phương Tri Tự không có nhà.

Trong nhà bỗng chốc trở nên trống vắng, tôi còn hơi không quen.

Kim đồng hồ sắp chỉ tới chín giờ thì Phương Tri Tự mới vội vàng về tới.

Khi cậu ấy đẩy cửa bước vào, suýt chút nữa tôi không nhận ra.

Cậu công tử kiêu sa ngày nào giờ hóa thành một cậu nhóc lấm lem.

Bảo cậu ta vừa đi đánh trận về chắc tôi cũng tin.

Nhìn vẻ mặt Phương Tri Tự thì có vẻ rất vui, không giống như bị người ta đánh.

Tôi không nhịn được tò mò, hỏi:

“Em đi đâu về thế?”

“Sửa xe.”

“Tuy chị nói sẽ nuôi em, nhưng dù gì em cũng là đàn ông, cũng phải nuôi gia đình chứ.”

Giọng Phương Tri Tự đầy tự hào.

Nhưng tôi lại cau mày.

Cậu ta nghiêm túc thật sao?

Hay là thấy trải nghiệm cuộc sống thú vị?

Bỗng có cái gì đó được đặt vào tay tôi.

Là tiền.

Ước chừng hơn chục tờ.

“Sao em kiếm được nhiều tiền vậy?”

Sửa xe mà kiếm được từng này sao?

Lại còn tính theo ngày.

Phương Tri Tự giải thích: “Kỹ thuật sửa xe của em tốt, không phải sửa xe thường đâu.”

Cậu ta vừa nói, tôi đã đoán ra được phần nào.

Chắc là sửa xe đua chuyên nghiệp.

Thế thì mức thù lao này cũng không lạ.

Nhưng thật sự có người tự nguyện từ bỏ môi trường sung túc để chịu khổ sao?

Chẳng lẽ đây là kiểu “em không cần nhiều tiền, em cần thật nhiều tình yêu” trong truyền thuyết?

Phương Tri Tự định nhào sang làm nũng với tôi.

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước.

Phương Tri Tự nhìn lại bộ dạng mình.

“Chị, để em đi tắm trước đã.”

Từ sau lần “thân mật” kia, mỗi lần tắm xong Phương Tri Tự chẳng buồn mặc áo nữa.

Tôi lập tức chú ý thấy vết bầm đỏ trên vai cậu ấy.

“Sao thế này?”

Phương Tri Tự lập tức hóa thân thành cún con tội nghiệp.

“Bị đập trúng, chị bôi thuốc cho em nha~”

Vừa bôi thuốc cho cậu ta, tôi vừa dò hỏi:

“Làm vậy không thấy mệt, thấy khổ sao?”

Phương Tri Tự cười tươi:

“Người thì mệt đấy, nhưng lòng vui lắm.”

Là vì chưa từng chịu khổ nên mới vô tư nói được câu này sao?

Hay thật sự nghĩ vậy?

Tôi cũng lười đoán nữa, mới ngày đầu mà.

Để xem sau này cậu ta nếm trải đủ rồi có còn nghĩ như vậy không.

Vừa đặt lọ thuốc xuống, Phương Tri Tự đã xoay người đè tôi xuống.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta: “Em không mệt sao?”

Cậu ta cong khóe môi, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Với em, thế này chính là nạp điện.”

Nửa tháng liền, ngày nào Phương Tri Tự cũng về muộn hơn tôi.

Lần nào cũng đưa tiền lương cho tôi giữ.

Nhiều thì hơn ngàn, ít thì vài trăm.

Cộng thêm lương của tôi, hình như chúng tôi thật sự có thể sống cuộc sống của riêng mình.

Mà còn là sống dư dả nữa cơ.

Nhưng tôi lại lắc đầu, mới nửa tháng thôi mà.

Chỉ là cảm giác mới mẻ chưa qua thôi.

Một hai năm nữa chắc gì đã thế.