9

Hai bà cụ chụp cho tôi rất nhiều ảnh, còn tận tình dạy tôi tạo dáng, tìm bối cảnh đẹp.
Nhìn những bức ảnh trong điện thoại, tôi thực lòng cảm thán — thì ra mình cũng có thể lên hình đẹp như vậy.

Mỗi tấm ảnh các bà chụp cho tôi đều như poster phim điện ảnh, thậm chí không cần chỉnh sửa gì cả.

Nghĩ lại mỗi lần đi chơi với Liễu Ngọc Nhan, ảnh cô ấy chụp cho tôi thì tấm nào cũng phải chỉnh sửa — lúc thì P mặt, lúc thì P dáng, thậm chí P luôn cả hậu cảnh.

Tối đến ăn cơm, chúng tôi không ăn theo đoàn mà được hai bà dẫn riêng đi tìm món ngon.

Liễu Ngọc Nhan lại muốn ngăn cản tôi:

“Giang Diệu Hoan, cậu đi riêng với họ à? Cậu không sợ họ là bọn buôn người hả?
Cậu nghĩ lại đi, mấy vụ buôn người ấy, cẩn thận không mai tỉnh dậy thấy mình bị bán lên núi làm vợ già cho lão già độc thân thì đời coi như xong rồi!
Mà lên núi còn đỡ, lỡ bị bán qua tận Myanmar thì…”

Tôi thật sự không hiểu nổi, sao cô ta lại lúc nào cũng thích nghĩ xấu cho người khác như vậy.

Thật ra lúc đầu tôi cũng từng có chút nghi ngờ, nhưng sau một ngày tiếp xúc, tôi hoàn toàn tin hai bà không phải loại người đó.

Tuy các bà bình dị, không kiểu cách, trông chẳng khác gì những bà cụ bình thường, nhưng từng cử chỉ, khí chất của các bà lại toát lên vẻ quý phái của tầng lớp thượng lưu, giống hệt mấy nhân vật trong phim truyền hình.

Mà khí chất này, không phải là diễn ra được, mà là từ lối sống sung túc, nhung lụa lâu năm mà thành.

Chiều nay khi đi theo các bà đến tiệm ngọc, đám nhân viên trong tiệm đều vây quanh nịnh bợ các bà, ánh mắt hầu như dán chặt vào mấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay các bà.

Thậm chí ông chủ tiệm cũng phải đích thân ra tiếp.

Cuối cùng hai bà còn mỗi người tặng tôi một chiếc vòng ngọc — màu tím, trong suốt, sáng long lanh.
Tôi lén nhìn bảng giá — tổng giá trị hơn một triệu tệ…

Món quà đắt như vậy, các bà tặng mà chẳng hề chớp mắt.

Chưa kể hôm nay, bốn vạn tệ tiền giá trị tinh thần cũng đã chuyển khoản cho tôi rồi.

Nếu mà là bọn buôn người thật, thì màn diễn này có phải hơi quá công phu không?
Tôi tự nghĩ, có đem tôi bán cũng chẳng được giá tới 1 triệu 110 ngàn tệ đâu.

“Liễu Ngọc Nhan, tôi thấy cậu nên đi rửa mắt lại, à không, rửa não luôn ấy.”

Cô ta còn muốn nói tiếp, tôi chẳng buồn để ý, lẳng lặng theo hai bà ra ngoài tìm đồ ăn.

Ban đầu hai bà bảo tôi tìm quán ngon, nhưng cuối cùng vẫn là các bà rành đường nên dẫn thẳng tới một quán ăn địa phương nổi tiếng.

Tôi lên mạng tra thử, mới biết quán này có đánh giá cực cao, là tiệm lâu năm có tiếng trong vùng.

Bình thường muốn ăn ở đây còn phải xếp hàng dài, nhiều khi xếp cũng chưa chắc có chỗ.

Ngồi trong quán ăn mang phong cách cổ kính, có phần cũ kỹ này, tôi rất ngạc nhiên.

“Bà Lục, bà Diệp, hai bà làm sao biết chỗ này vậy ạ?
Chỗ này hình như phải đặt chỗ trước mà? Sao tụi mình vừa tới đã có bàn luôn, mà chỗ này còn là…”

Tôi đứng dậy nhìn xuống, phát hiện chỗ này có thể nhìn bao quát cả nhà hàng.

Thiết kế của quán này rất thú vị, chia làm bốn tầng, giống mấy tửu lâu cổ ngày xưa.

Tầng một là đại sảnh, tầng hai có hai phòng tiệc lớn, tầng ba có chín phòng riêng, tầng bốn chỉ có ba phòng, mặt hướng ra đại sảnh có ban công riêng, cửa phòng thì nằm phía sau.

Mà phòng của chúng tôi hiện tại nằm ngay chính giữa tầng ba.

Lúc vào tôi có liếc bảng tên — ghi rõ:
“Thiên Tự Nhất Hiệu Phòng” (Phòng số một hạng thiên).

10

Bà Lục lật thực đơn xem, nhân viên phục vụ bên cạnh thì đứng cực kỳ cung kính.
Bà Diệp tiện tay đưa cho tôi một cuốn thực đơn:
“Tiểu Hoan, con xem thử thích ăn gì nhé.
Quán này là của nhà tụi bà, con cứ gọi thoải mái.”

Tôi ngơ ngác nhận lấy — cả một tửu lâu to thế này, lại là nhà các bà sao?
Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, dù sao hai bà này phất tay tặng tôi đồ mấy trăm vạn cũng không chớp mắt.

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm dịch vụ tốt như vậy, và cũng được ăn những món ngon như thế này.

Suốt bảy ngày du lịch, hai bà dẫn tôi đi trải nghiệm một kiểu du lịch hoàn toàn khác biệt.

Ở bên các bà bảy ngày, tôi cũng biết vì sao họ giàu thế mà còn đi theo tour.

Hóa ra công ty du lịch này là họ chuẩn bị mua lại, làm quà sinh nhật 18 tuổi cho cháu gái.

May mà hướng dẫn viên tuy có chút kiểu “trông mặt mà bắt hình dong”, nhưng đào tạo vẫn bài bản, không có tâm địa xấu xa như dẫn khách vào mấy tiệm chặt chém.

Nói chung dịch vụ của công ty du lịch này khá ổn, sau khi mua lại chỉnh sửa một chút là có thể dùng được.

Tôi tò mò hỏi sao hai bà không dẫn cháu gái đi cùng. Hai bà nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.

Bà Lục nói:
“Bà cũng muốn dẫn nó đi lắm chứ, nhưng thi đại học xong thì ba nó đã đưa nó ra nước ngoài đi… ‘đào mỏ’ rồi, phải đến khi nhập học mới về.”

Bà Diệp tiếp lời:
“Tiểu Hoan, hôm trước con nói con đậu vào khoa Văn học của Đại học Kinh, trùng hợp ghê, cháu gái tụi bà cũng đậu khoa Văn học Đại học Kinh đấy. Biết đâu sau này hai đứa còn gặp nhau ở trường.”

Tôi cười gượng.
Thiếu tiểu thư nhà hào môn thế này, có gặp tôi cũng chẳng dám trèo cao đâu.

Lúc từ Vân Châu về, hai bà còn mời tôi ăn thêm một bữa nữa.
Lúc chia tay, chuyển cho tôi thêm ba trăm ngàn, nói là “bảy mươi vạn nghe không hay, làm tròn thành một trăm vạn cho đẹp.”

Các bà còn nói sau này rảnh rỗi nhất định phải ghé thăm họ, còn gửi tôi định vị nhà các bà.

Tôi vừa mở ra xem, suýt nữa thì ngã ngửa.

Khu biệt thự lớn nhất ở Thượng Hải, lại còn là biệt thự số một trong khu!

Chỗ đó chắc tôi có tới cũng chưa chắc vào được…

Đi chuyến này là tôi đi cùng với Liễu Ngọc Nhan, lúc về tất nhiên cũng không thể bỏ mặc cô ta.

Một chuyến đi này, tôi bình an vô sự, lại còn kiếm bộn tiền — cô ta tức đến nghiến răng ken két.

Trên đường về, cô ta liên tục dò hỏi tôi kiếm được bao nhiêu.

Tôi cũng không giấu, giơ một ngón tay lên.

Cô ta hít ngược một hơi, giọng cao vút:
“Một triệu?!”

Cũng đoán trúng đấy, nhưng tôi chẳng nói có hay không.

Một triệu chỉ là tiền chuyển khoản thôi, còn mấy cái vòng ngọc các bà tặng tôi, giá trị còn hơn một triệu nữa kìa.

Về quê, khoảng thời gian trước khi nhập học, Liễu Ngọc Nhan không tìm tôi lần nào.

Nhưng tôi nghe mẹ cô ta lúc sang nhà tôi chơi có nhắc đến:
“Con bé nhà cô, sau chuyến đi đó thay đổi hẳn, trước kia đến cái chai nước mắm đổ cũng chẳng buồn nhặt, giờ ở nhà việc gì cũng tranh làm.
Mà còn lạ hơn là suốt ngày lẩm bẩm ‘kiếm tiền’, ‘tiểu thư nhà giàu’, ‘lên đại học’ các kiểu, nghe cứ kỳ kỳ.”

Không có chiến lược, lại ngân sách eo hẹp, hai đứa tôi mới chọn tour du lịch cho người già để tiết kiệm chi phí.
Ai mà ngờ lại gặp phải… vận may thế này!

Không lạ khi dạo gần đây tôi cứ thấy trên một nền tảng truyện toàn nhận được thông báo cô ta “thả tim” mấy truyện.
Mà toàn là mấy thể loại truyện làm giàu, truyện gặp tiểu thư nhà giàu.

Cô ta còn gửi cho tôi mấy truyện, háo hức hỏi:
“Liệu sau này lên đại học tụi mình có gặp được mấy tiểu thư nhà giàu như vậy không?”

Tôi chẳng thèm trả lời.

Chuyện may mắn kiểu này, gặp được một lần trong đời đã là bánh từ trên trời rơi xuống rồi.
Làm gì có chuyện lần nào cũng gặp được chứ?

Nhưng đến khi khai giảng rồi… tôi mới biết — thì ra tôi đã quá nông cạn rồi.

Mệnh mang tài khí, vận may rơi trúng đầu, phú quý đến là từng đợt từng đợt ập tới…

Khai giảng.

Tôi xách vali bước vào cổng trường Đại học Kinh, lòng vẫn còn lâng lâng cảm giác như đang nằm mơ.

Một mùa hè ngắn ngủi thôi, tôi từ một cô bé luôn bị bạn thân lợi dụng, dè dặt khép nép, bỗng nhiên có một tài khoản ngân hàng với bảy con số, còn được hai bà ngoại nhà giàu thương yêu như cháu ruột.

Trước cổng trường, xe cộ tấp nập, sinh viên mới tay xách nách mang.
Tôi cũng vậy, chỉ khác là… chiếc vòng ngọc trên tay tôi lấp lánh dưới nắng — món quà triệu tệ hai bà ngoại tặng.

Đang kéo vali vào ký túc xá thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ bà Lục:

【Tiểu Hoan, hôm nào rảnh ghé nhà chơi nhé, bà có làm bánh ngọt con thích ăn đó. À, tháng sau con bé nhà bà cũng về nước rồi, hai đứa gặp nhau ở trường nhớ chăm sóc nhau nha.】

Tôi cong môi cười, lòng ấm áp.

Lúc này lại có một tin nhắn khác hiện lên.
Là Liễu Ngọc Nhan.

【Hoan Hoan~ Cậu nhập học chưa? Tôi thấy trường mình có hội con nhà giàu đó! Mai rủ nhau đi hóng thử nha? Biết đâu lại gặp đại gia~】

Tôi nhìn dòng tin nhắn, không kìm được khẽ thở dài.

Trải qua chuyến đi đó, tôi đã khác rồi.
Không còn là cô gái chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn nữa.
Không còn là cô bạn thân ai nói gì cũng gật đầu đồng ý nữa.

Có những người, có những mối quan hệ — nên buông thì phải biết buông.

Tôi cất điện thoại đi, bước nhanh về phía ký túc xá.
Tương lai đang ở phía trước.
Người mang mệnh phú quý — phú quý chưa hết đâu, câu chuyện của tôi…
mới chỉ vừa bắt đầu thôi.

[Hoàn]