Tôi nhàn nhã cầm giẻ lau trên quầy lên chậm rãi lau tay:
“Đó là đồ của tôi, cô muốn xem là xem chắc?”
Tôi liếc qua Trần Dược Tiến:
“Anh nghĩ ai cũng là ba cô sao? Muốn làm gì thì làm à?”
Trần Gia Trân còn định nói thêm, nhưng Trần Dược Tiến kéo cô ta lại:
“Thôi đi Trân Trân, mấy con số vớ vẩn của quầy bán rong có gì đáng xem chứ, về đi, tối nay ba làm món thịt kho cho con.”
Dứt lời, ông ta kéo mạnh Trần Gia Bảo, khiến cô suýt ngã, vậy mà ông ta chẳng thèm để tâm.
“Mày cũng về cho tao! Ở nhà chẳng biết lo làm thêm việc, lại đi làm cho người ta, đúng là thứ mất mặt!”
Trần Gia Trân mắt đỏ hoe, lúc quay đầu còn lặng lẽ mấp máy môi với tôi: 【Xin lỗi】
7.
Lãng phí cả một nồi nước sốt, tôi đành về nhà nấu lại từ đầu.
Khói dầu làm cay xè mắt, khó chịu vô cùng.
Bình luận nổi lại bay ra.
【Trần Dược Tiến và Trần Gia Trân đúng là độc ác, bắt Bé Cưng mặc mỗi cái váy mỏng ngủ trong chuồng heo!】
【Nửa đêm trời còn mưa lớn, lại vừa đến kỳ, nghe nói sau này bị viêm não cũng vì lần sốt do dầm mưa lần này.】
【Cầu mong chị Kiều tới cứu Bé Cưng, mang cho cô ấy cái quần sạch, váy của cô ấy giờ đã dính đầy máu rồi.】
…
Bình luận nói, khóa cửa nhà họ Trần hỏng rồi, chỉ cần đẩy nhẹ là mở.
Tôi cầm theo cái quần, lén lút chui vào sân sau nhà họ.
Nhìn vào chuồng heo, quả nhiên Trần Gia Bảo thật sự đang ở trong đó!
“Này, mau dậy, theo tôi đi!”
Tôi nhỏ giọng gọi, cô ấy mãi mới mở mắt, thấy là tôi liền lập tức rơi nước mắt, vùng dậy lao thẳng về phía tôi.
【Chị Kiều tới thật rồi! Điều tôi cầu nguyện thành sự thật rồi!】
【Cầu xin chị Kiều bôi đầy phân heo lên cửa sổ nhà họ Trần đi, cho hai cha con nhà ấy chết vì ghê tởm.】
Sau khi Trần Gia Bảo thay quần xong, tôi chẳng hề do dự, trực tiếp lấy váy cô ấy vừa thay xuống, vốc ngay một mớ phân heo bôi đầy lên cửa sổ và cổng sau nhà họ.
Tôi nhường giường cho cô ấy ngủ, cô ấy không chịu, nhất quyết ngủ ghế sofa.
“Đã gây phiền phức cho chị nhiều rồi, mai tôi sẽ lên nhà máy xin ký túc xá, mấy hôm nay chịu khó ngủ tạm sofa cũng được.”
Tôi không từ chối. Nhà tôi thế này, quả thật cũng chẳng để cô ấy ở lâu được.
Trước khi đi ngủ, bình luận nổi lại vang lên u ám:
【Có ai cảm thấy hình như Giang Kiều Kiều đọc được lời của bọn mình không?】
Có chứ, tôi thấy rõ.
Tôi muốn đáp lại, nhưng chẳng thốt nổi thành lời.
【Đồng ý đồng ý, lần trước có người khuyên cô ấy ném tờ giấy vào thùng sốt, cô ấy thật sự làm theo. Còn đêm nay, nếu biết mang quần là vì hiểu rõ kỳ kinh của Bé Cưng thì thôi không nói, nhưng bôi phân heo cũng quá trùng hợp rồi.】
【Nếu thật sự đọc được, mong chị Kiều dẫn Bé Cưng phát tài đi! Tôi giờ cho chị luôn dãy số trúng thưởng ngày mai!】
Phía sau thật sự hiện ra một dãy số.
Tôi bật dậy, lập tức xé một mảnh giấy ghi chép lại.
Bình luận nổ tung:
【Vãi chưởng, thật sự đọc được luôn kìa!】
【Đây là kiểu tiểu thuyết tương tác hả?】
【Trời ơi phong cách mới lạ quá, tôi chưa từng thấy kiểu này, có phải nghĩa là Bé Cưng có thể thoát khỏi kịch bản gốc rồi không!】
…
Tôi trằn trọc cả đêm, gần như không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, tôi kéo Trần Gia Bảo đi thẳng tới quầy xổ số.
“Kiều Kiều, tôi biết chị muốn chọc tôi vui thôi, nhưng đừng tiêu tiền bừa nữa, lòng chị tôi hiểu rồi.”
Trần Gia Bảo mắt thâm quầng, chẳng có chút hứng thú.
“Không không không! Chúng ta sắp có tiền rồi, thật đấy!”
Tôi móc từ túi ra dãy số, đưa cho chủ quầy:
“Chỗ này mua hết số này đi, ông chủ, chúng tôi mỗi người đều mua số này!”
Chờ trúng số rồi, chúng tôi sẽ cùng nhau đi Nam tiến làm ăn, từ nay về sau không còn phải chịu bất kỳ ai trói buộc nữa.
Một cuộc sống tự do, há chẳng phải chỉ còn trong tầm tay sao!
8.
Có mục tiêu rồi quả thật khác hẳn, bận rộn mấy ngày liền mà tôi chẳng thấy mệt chút nào.
Hôm nay buôn bán đặc biệt thuận lợi, lúc dọn hàng thì xổ số cũng vừa công ba kết quả.
Tôi hớn hở kéo Trần Gia Bảo chạy tới quầy vé số, đầy tự tin hỏi:
“Chú ơi, kết quả trúng thưởng hôm qua là gì vậy ạ?”
Ông chủ quầy chỉ sang tường, nơi dán một dãy số.
Ông ấy thong thả nhấp ngụm trà:
“Quầy này hôm qua có người trúng giải ba đấy, cô đối kỹ lại số xem có phải mình không.”
Tôi nhìn dãy số kia, không tin nổi, đối đi đối lại mấy lần.
Chẳng trùng cái số nào hết.
【Ơ? Hôm nay trong lịch sử kết quả xổ số là dãy số này mà?】
【A a a a sao lại thế này! Tôi còn đợi Bé Cưng trúng số rồi đập mặt lão ba tiện nhân với con chị ghê tởm kia nữa mà!】
【Chắc do xổ số mang tính ngẫu nhiên quá, thế giới truyện không thể đảm bảo sự kiện ngẫu nhiên nào cũng giống ngoài đời.】
【Các người ngây thơ quá rồi, xổ số mà nói trúng là trúng thì còn gì để viết nữa, kết truyện luôn cho rồi.】Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi đứng ngây ra tại chỗ, tờ vé số cũng rơi xuống đất.
Trần Gia Bảo nhặt lên, cẩn thận vuốt phẳng nhét vào túi, nghiêm túc nói:
“Kiều Kiều, tôi sẽ giữ kỹ hai tờ vé số này. Đây là lần đầu tiên trong đời có người bỏ công bỏ sức chỉ để làm tôi vui lòng, cảm ơn chị.”
Cô ấy nhìn tôi, mắt lấp lánh, nhưng lời nói lại khiến lòng người lạnh đi mấy phần.
“Không trúng cũng chẳng sao, mừng hụt thì cũng vẫn là mừng mà.”
Mảng hài chua chát này, Trần Gia Bảo quả thật có thiên phú.
Tôi gượng ra nụ cười méo mó.
Không gì hụt hẫng hơn việc vừa cho hy vọng lại lập tức rơi vào thất vọng.
Xem ra trông cậy vào bình luận nổi để phất lên là không thực tế rồi, chỉ có thể dựa vào những hướng dẫn đó, từng bước chậm rãi tự mình kiếm tiền thôi.
Trần Gia Bảo vừa đi làm, vừa cùng tôi quản lý quầy hàng nhỏ, chờ phòng ký túc xá nhà máy xét duyệt xong, cũng không về nhà nữa.
Nhờ bình luận nổi, tôi biết Trần Dược Tiến và Trần Gia Trân vẫn đang chờ cô ấy tự mò về.
“Nhà cũng chẳng có gì khiến tôi lưu luyến. Từ nhỏ tới giờ, điều đáng quý duy nhất tôi có chỉ là cái tên.”
Đối với sự lạnh nhạt của ba và chị gái, Trần Gia Bảo giờ đã hoàn toàn nhìn thấu.
“Tên tôi là mẹ đặt. Năm đó, bác sĩ đỡ đẻ cũng là hàng xóm nhà tôi. Bác nói, mẹ tôi bảo tôi mãi mãi là bảo bai của bà, tôi và chị đều là châu báu của mẹ.”
Cô ấy vừa nhanh tay xiên thịt, khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
“Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo. Đáng tiếc, nhà họ Trần chẳng ai coi tôi là bảo bai cả.”
“Mẹ tôi họ Lư, sau này tôi muốn đổi tên, theo họ mẹ.”
Tôi gật đầu tán thành.
Ba không thương, thì mang họ mẹ, chẳng có gì to tát.
Hai tuần sau, ký túc xá được duyệt, Trần Gia Bảo chuyển vào ở.
Tới lúc này, hai cha con nhà họ Trần mới phát hiện, đứa con gái từ trước đến nay luôn đặt gia đình lên hàng đầu, nay thật sự bắt đầu phản kháng rồi.
Một cô bảo mẫu biết nghe lời và cái ví tiền đã bỏ đi, sao họ có thể chấp nhận được?
Hai người họ tới nhà máy làm ầm lên, bịa chuyện Trần Gia Bảo dạo gần đây ra ngoài sống chung với đàn ông lạ, bị người ta tẩy não nên không chịu về nhà.
Lãnh đạo nhà máy lập tức gọi Trần Gia Bảo lên nói chuyện liên tục.
Người dựng chuyện chỉ cần cái miệng, người thanh minh cũng chỉ có cái miệng.
Có lẽ vì sợ làm phiền tôi, khi đi bán hàng, cô ấy chẳng hé một lời.
Những chuyện đó đều là tôi biết được nhờ bình luận nổi.
【Thương Bé Cưng quá đi mất, cái thời này mà dính tin đồn nhơ nhuốc như thế, phải chịu bao nhiêu lời ra tiếng vào chứ.】
【Có lẽ Bé Cưng nghĩ sắp rời khỏi nơi này rồi, cũng chẳng buồn giải thích.】
【Đúng vậy, đợi tới lúc Bé Cưng Nam tiến rồi, sẽ hoàn toàn thoát khỏi cặp cha con ghê tởm đó thôi.】
Tôi lôi sổ tiết kiệm ra xem.
Bấy lâu nay cũng không uổng công, tiền tiết kiệm coi như kha khá rồi, thêm vài tháng nữa là đủ vốn để đi Nam tiến.
Phải tranh thủ hơn, vì họ sắp quay lại rồi.