4

Phó Nghiên sững người, đồng tử lạc thần, trên mặt không có chút biểu cảm nào, cả người toát lên một cảm giác vỡ vụn nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau, khóe miệng anh ta giật giật.
Ánh mắt nhìn tôi đầy chán ghét.

“Ôn Lê, em đang trả thù anh à?”
“Nhà họ Ôn phá sản rồi, em tưởng mình vẫn là tiểu thư cao cao tại thượng sao?”
“Loại con gái thô lỗ, vô vị như em, anh không thích, anh sẽ không cưới em, cút đi, càng xa càng tốt!”

Cái giá của sự thành thật chính là — tôi bị đuổi ra ngoài.

Thật không ngờ, đã hơn mười năm trôi qua, Phó Nghiên vẫn không thể nghe nổi lời nói thật.

Về đến nhà, tôi kể lại cho ba mẹ chuyện Phó Nghiên từ chối liên hôn với tôi.
Không ngờ hai người chỉ “ừ” một tiếng nhẹ bẫng.

Tôi gãi đầu: “Ba mẹ không muốn con liên hôn với nhà họ Phó sao?”

Mẹ ôm tôi vào lòng, dịu dàng vô cùng:
“Đứa ngốc này, ba mẹ không mù đâu, tuy quan hệ nhà mình với nhà họ Phó không tệ, nhưng thằng nhóc nhà họ Phó không phải người tốt với con.”

Đến lúc này tôi mới chậm rãi cảm động.
So với chuyện liên hôn, ba mẹ tôi vẫn quan tâm đến hạnh phúc của tôi hơn.

Tôi vỗ ngực cam đoan: “Ba mẹ yên tâm, trong giới thượng lưu người giàu nhiều như vậy, con chắc chắn sẽ câu được một anh chàng đẹp trai, giàu có, cao ráo!”

Ba tôi lắc đầu: “Con gái, con đơn thuần lắm, ba mẹ cũng không mong con phải đi liên hôn.”
“Tiểu thư nhà họ Cố thích anh con, có anh con là đủ cho ba mẹ yên tâm rồi, nào, tiếp tục ca hát nhảy múa thôi!”

Tôi bỗng có chút hụt hẫng, thì ra trong lòng ba mẹ, tôi chỉ là một con nhóc ăn chơi chờ chết thôi sao?
Không được, anh tôi có thể liên hôn, tôi cũng có thể!

Bừng bừng khí thế, tôi lập tức chạy lên lầu, lục ra chiếc váy đẹp nhất.
Tôi nhớ tuần sau có một buổi yến tiệc, những người trẻ tuổi có địa vị trong giới đều sẽ tham dự.

Tôi phải mặc chiến bào, đi câu cá lớn!

Buổi tối, dòng bình luận lại nhảy ra.

【Phó Nghiên cái đồ tính khí thối nát, trách sao bé cưng nhà chúng ta ghét anh ta, miệng thì nói cứng, rõ ràng quan tâm muốn chết mà cứ nói lời tổn thương người khác, bỏ, bỏ, bỏ!】

【Woa, bé cưng mặc váy rồi, xinh quá đi, bé cưng chính là chiếc bánh ngọt thơm thơm mềm mềm, thơm thơm thơm thơm thơm!】

【Ba mẹ dưới lầu ca hát nhảy múa, bé cưng trên lầu mặc váy đẹp. Còn anh trai nhà họ Ôn của chúng ta, ở nhà họ Cố khóc thút thít, mỗi ngày bị Cố An An sờ 18 lần cơ bụng, hê hê hê.】

【Nói mới nhớ, cuối cùng bé cưng sẽ gả cho ai nhỉ? Mong chờ quá, tác giả mau cập nhật đi!】

【Ngàn vạn lần đừng là Phó Nghiên, Phó Nghiên ôm người khác rồi, anh ta bẩn rồi, tôi không muốn xem truyện truy thê hỏa táng tràng đâu, bé cưng của chúng ta nhất định đừng làm cô vợ nhỏ đáng thương nha!】

5

Khi tôi bước vào yến tiệc, lập tức cảm nhận được vài ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào mình.
Trong đó có cả Phó Nghiên.

Anh ta lắc lắc ly rượu, dáng người cao ráo, mặc bộ vest thẳng thớm tinh tế, nhưng vẫn không thể che đi vẻ hoang dã trời sinh.

Anh chen ra khỏi vòng vây của vài tiểu thư nhà giàu, khóe miệng nở nụ cười như có như không, đầy vẻ giễu cợt.
“Hừ, ăn mặc thế này là định quyến rũ ai hả?”
“Trong giới ai chẳng biết nhà họ Ôn đã phá sản, ngoài Cố An An ngốc nghếch ra, chắc chẳng ai dám liên hôn với nhà cô đâu.”
“Nhưng tâm trạng tôi hôm nay khá tốt, nếu cô chịu nói thêm vài câu dễ nghe, có khi tôi sẽ cân nhắc chuyện liên hôn đấy.”

Dòng bình luận điên cuồng tràn lên:
【A a a, trai hư đẹp trai, Phó Nghiên thật sự rất biết cách làm tim người ta rung rinh, nụ cười đó mê chết tôi rồi!】
【Ôn Lê mau nói vài câu ngọt ngào dỗ dành anh ấy đi, anh ấy sắp xiêu lòng rồi!】
【Ơ, có người vợ nhỏ chui vào kịch bản rồi kìa? Đuổi ra ngoài ngay! Phó Nghiên này đúng là điển hình của công tử nhà giàu hư hỏng, không xứng với bé cưng nhà chúng ta!】

Thật kỳ lạ, tại sao tôi phải dỗ anh ta chứ?
Anh ta đâu phải con nít.

“Lại đây xem ai đây? Hoá ra là tiểu thư nhà họ Ôn – gia đình đã phá sản, bấy lâu nay vẫn chưa tìm được ai để liên hôn à?”

“Nghe nói anh cô ở nhà họ Cố sắp héo queo luôn rồi, Cố An An hung dữ lắm, hai người họ ngày ngày quấn quýt không rời, biết đâu sắp cho cô có một đứa cháu rồi đấy, hahaha.”

Người lên tiếng là Vương Duệ, tiểu thư của tập đoàn Vương thị, cô ta có một nhóm bạn chuyên đi buôn chuyện khắp nơi.

Tôi cũng không hiểu sao đột nhiên lại nhắc tới cháu, nhưng chắc chắn cô ta đang mắng tôi.
Tôi vừa định mở miệng phản bác thì có người ra tay trước.

Thượng Quan Nhã trong chiếc váy dài màu xanh lam vung tay tát thẳng vào mặt Vương Duệ.

“Mỗi lần gây chuyện đều thấy mặt cô, Vương Duệ cô rảnh lắm nhỉ!”
“Cô không biết đi làm à? Tôi chịu thua cô luôn đấy! Nhà họ Vương các người lén lút vay tiền ngân hàng, bộ đồ trên người cô mặc cũng là hàng cũ của mấy năm trước rồi.”
“Ôn Lê muốn liên hôn là thể hiện cô ấy có chí tiến thủ, cái thứ như cô, mãi mãi không ngóc đầu lên được, lấy tư cách gì mà cười nhạo người khác!”

Dòng bình luận:
【Chị Thượng Quan mắng hay lắm, nghe mà hả lòng hả dạ.】
【Gió nổi rồi, nhà họ Vương sắp phá sản rồi.】
【Nói thật chứ chị Thượng Quan đừng yêu thương quá, cái gì mà “có chí tiến thủ”, nói thế làm bé cưng nhà ta đỏ mặt rồi kìa.】

Tôi quả thật đỏ mặt, vì tôi vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp tuyệt trần đang bước tới.

“Mọi người mau nhìn, thái tử gia nhà họ Chu xuất hiện rồi, anh ấy thật sự tới!”
“A a a, là Chu Dục Xuyên!”

Người đàn ông được vây quanh kia, gương mặt sắc nét, làn da trắng như tuyết, toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt sâu thẳm, đeo kính gọng vàng.
Trên chóp mũi có một nốt ruồi đỏ, vừa rực rỡ vừa yêu mị.

“Tiểu thư Ôn, có thể mời cô nhảy một điệu không?”

6

Giọng nói của anh ấy trong trẻo, lạnh nhạt, không quá gần gũi cũng không hề xa cách, vừa đẹp trai lại vừa lịch thiệp.
Tôi có chút ngẩn người.

Thượng Quan Nhã bĩu môi: “Thái tử gia của giới Bắc Kinh mời cậu khiêu vũ, Ôn Lê, khá lắm.”
Tôi chọc chọc vào tay cô ấy: “Đừng khen tớ, tớ sẽ kiêu đó.”
Cô ấy co giật khóe miệng: “Cậu… Thôi bỏ đi.”

Dòng bình luận:
【Bé cưng nhà chúng ta đúng là đầu óc đơn giản, chị Thượng Quan đâu có khen cưng đâu, chị ấy sắp tức chết rồi đấy haha.】
【Chị Thượng Quan không thể chịu được khi bé cưng bị bắt nạt, nhưng cũng không chịu nổi khi bé cưng tỏa sáng quá mức. Đúng là kiểu vừa sợ anh em khổ, vừa sợ anh em lái xe xịn.】
【Vừa yêu vừa ghét, đúng là cực phẩm! Tôi mê tôi mê tôi mê mê mê!】
【Mê cái gì mà mê, mấy kiểu anh em thế này chỉ hại người thôi.】
【……】

Bình luận lướt qua ào ào, tôi còn chưa hiểu tại sao Thượng Quan Nhã lại sắp tức chết thì cô ấy đã đưa tay ra.
“Cậu xem chiếc nhẫn kim cương mới mua của tớ này, lấp lánh chưa, mấy trăm vạn đấy.”

Cô ấy tháo nhẫn ra, lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi chợt nhớ đến lời của mấy dòng bình luận — “vừa yêu vừa ghét”, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.

Chẳng lẽ Thượng Quan Nhã thích tôi?
Cô ấy lấy nhẫn ra, là đang tỏ tình với tôi sao?

Không được, không được, không được, tôi là con gái thẳng mà!

Vì vậy tôi nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi là thẳng nữ.”

Lời vừa dứt, miệng cô ấy há to ngạc nhiên.
“Ôn Lê, cậu có phải đầu óc có vấn đề không đấy?!”

“Sao cậu biết? Ba mẹ tớ thường nói hồi bé tớ bị sốt cao, làm cháy hỏng não.”

Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ và anh trai luôn nói đêm đó đã làm lỡ dở cả cuộc đời tôi.
Nếu hôm đó xe chạy nhanh hơn chút, tôi có lẽ đã không trở nên ngốc nghếch như vậy.

Nhưng tôi không nghĩ mình ngốc, thực ra tôi rất khôn đấy, tôi biết phải tìm chồng đẹp trai.

Thượng Quan Nhã bỗng dưng trợn trắng mắt, bóp huyệt nhân trung.
Tôi càng mơ hồ hơn.

“Ờ… còn nhảy được nữa không?”
“À, được chứ.”