Ngoài ý muốn lại mang thai con của kẻ thù không đội trời chung, lúc đó tôi mềm lòng, quyết định giữ lại đứa bé.

Trong tiệc đầy tháng của con, các vị khách tấm tắc kinh ngạc:
— “Tiểu thiên kim có đôi mắt xanh kia nhìn cũng giống cậu chủ nhà họ Phó quá nhỉ?”

Trong lòng tôi hoảng loạn cực độ, buột miệng nói dối:
— “Ha ha ha, ba của con bé là con lai.”

Không ngờ, ba của con bé lại đúng lúc có mặt tại hiện trường, đang nguy hiểm nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ… và tôi.

1

Hôm nay là tiệc đầy tháng của con gái tôi.

Hơn nửa các gia tộc hào môn trong thành Giang đều đến nhà họ Chu chúc mừng.

Tôi đứng trong phòng ngủ, cúi nhìn con gái bé bỏng trong vòng tay, lòng mềm nhũn không nói nên lời.

Gương mặt hồng hào, làn da trắng mịn, dung mạo quả thực hoàn toàn thừa hưởng từ tôi.

Chỉ tiếc lại giống ba con bé, sinh ra một đôi mắt xanh.

May mà trẻ sơ sinh còn hay ngủ, cũng không thích mở mắt.
Xác định con bé ngủ say sẽ không mở mắt lung tung, tôi mới ôm con vui vẻ đi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, ánh mắt của các vị khách đến chúc mừng lập tức dồn cả về phía tôi.
Vài người thân quen với nhà họ Chu tiến lại gần, dán mắt nhìn đứa bé trong vòng tay tôi.

— “Nhìn đôi mắt to, lông mày rậm, mũi miệng thế kia, đúng là giống hệt đại tiểu thư nhà họ Chu.”

— “Quả nhiên hội tụ đầy đủ ưu điểm của nhà họ Chu.”

— “Tiểu thiên kim vừa chào đời đã có khí cốt nhà họ Chu, lão gia nhà họ Chu cuối cùng cũng có người nối dõi rồi.”

Ông ngoại tôi vô cùng đắc ý:
— “Tất nhiên rồi, cháu gái tôi sinh ra cơ mà, làm sao mà không xuất sắc được?”

— “Đâu có giống cái nhà họ Phó, đời này kéo dài tới bây giờ còn chẳng có nổi cái bóng con cháu, đáng kiếp đơn đinh độc đinh.”

Nghe đến hai chữ “nhà họ Phó”, tôi bỗng chột dạ, ôm con chặt hơn, thầm kêu khổ.

Ông ngoại ơi, người đang nói chính là… ba ruột của chắt ngoại người đó.

Nhưng mà chuyện này tôi tuyệt đối không dám để ông biết.

Dẫu sao thì, nhà họ Chu và nhà họ Phó là kẻ thù truyền kiếp.

Tính ra thì, con gái tôi bây giờ chính là huyết mạch duy nhất còn lại của đời này nhà họ Phó.

Mà còn là độc đinh duy nhất.

2

Vì ân oán từ đời cụ tổ, mối thù giữa nhà họ Chu và nhà họ Phó kéo dài cho đến tận bây giờ.

Mối quan hệ giữa hai nhà còn căng thẳng như nước với lửa.

Nếu để ông tôi biết đứa bé tôi sinh ra lại là con cháu nhà họ Phó, thì hậu quả sao mà tưởng tượng nổi?

Để tránh bại lộ, tôi vội vàng đổi chủ đề:

— “Ông ngoại, trẻ con sức đề kháng còn yếu, con nghĩ vẫn nên bế Nhị Nhị về phòng nghỉ ngơi trước ạ.”

Dù sao ở ngoài lâu thêm chút nữa thì nguy cơ lộ tẩy càng cao.
Tôi cũng chẳng dám chắc nếu ông ngoại biết được sự thật, ông sẽ xử lý đứa cháu bất hiếu này thế nào.

Ai ngờ cái miệng tôi đúng là họa từ miệng mà ra.
Ông ngoại tôi vừa “ừ” xong, thì một tiếng khóc long trời lở đất vang lên:

— “Oa ——”

Con bé tỉnh rồi!

Phi.
Cái mồm xui xẻo của tôi, nói chuyện tốt thì không linh, chuyện xấu lại linh ngay tức thì.

Tôi cuống cuồng dỗ con, nhưng càng dỗ, con bé càng khóc hăng, khóc đến mức ai trong bữa tiệc cũng nghe rõ mồn một.

Khung cảnh lập tức rơi vào hỗn loạn.

Ngay lúc đó, trong đám đông vang lên tiếng xôn xao:
— “Ơ kìa, tiểu thiên kim này lại có đôi mắt xanh à?”

— “Thật đấy.”

— “Không biết có phải tôi hoa mắt không, chứ nhìn đôi mắt xanh ấy cũng giống giống cậu chủ nhà họ Phó đấy.”

Xung quanh bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán đầy nghi hoặc.

Ngay cả ông tôi cũng lộ vẻ ngạc nhiên nhìn qua.

Xong đời rồi!
Ông ngoại tôi trước giờ chưa từng thấy bộ dạng lúc con bé mở mắt, nên ông cũng không biết Nhị Nhị có đôi mắt xanh.

Tôi hoảng hốt che lấy mắt con, đầu óc không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên buột miệng nói bừa:

— “Ha ha ha, ba con bé là… con lai ạ.”

3

Hê hê, may mà tôi lanh trí.

Nếu để lộ ra tôi mang thai con của kẻ thù truyền kiếp, e là cụ tổ nhà tôi cũng phải tức đến bật nắp quan tài chui ra.
Cái mạng nhỏ này coi như xong rồi!

— “Hừ, Chu Lăng, cô cũng bản lĩnh đấy.”
— “Khi nào đổi khẩu vị thế? Sao tôi không biết?”

Đúng lúc tôi đang thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng từ xa truyền đến một giọng nói, nghiến răng nghiến lợi.Đọc full tại page vân hạ tương tư

Tim tôi khẽ chùng xuống, vô thức lùi lại mấy bước.

Phó Hà Cảnh?!
Tên này sao lại tới đây?

Chẳng lẽ hắn biết đứa nhỏ là của hắn rồi?
Không thể nào, hôm đó tôi rõ ràng lén chuồn đi, hắn chắc chắn không thể phát hiện ra.

Đám đông bỗng tản ra, Phó Hà Cảnh đứng giữa vòng người, sát khí lẫm liệt, ánh mắt nguy hiểm khóa chặt lên đứa nhỏ trong lòng tôi.

… và cả tôi.

Đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy giống hệt con gái tôi.

Tôi nuốt nước bọt, ôm con đứng im như tượng.

Trong đầu lại bất giác hiện lên đêm đó, một năm trước.

Hôm đó hắn cũng sắc bén, nguy hiểm như thế.
Nhưng cuối cùng lại để mặc tôi ăn sạch sẽ không chừa mẩu nào.

Khi đó hắn tuyệt đối không phải dáng vẻ lạnh lùng thế này.

Đúng lúc tôi còn đang hoảng hốt nghĩ lung tung, Phó Hà Cảnh đã sải bước đến trước mặt.

Bộ âu phục đen trên người càng tôn lên vẻ lãnh đạm vô tình, khuôn mặt không mang chút cảm xúc.

Đôi mắt phượng mảnh dài hạ thấp, gắt gao nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng tôi.

Bị ánh mắt ấy khóa chặt, lòng tôi càng thêm hoảng loạn.

Làm sao bây giờ, ba đứa nhỏ tự tìm đến cửa rồi!

May mà ông ngoại chắn trước mặt tôi, chống gậy gõ mạnh một cái, giọng đầy bất mãn:
— “Thằng nhóc họ Phó kia, mày tới đây làm gì? Nhà họ Chu chúng tao đâu có mời mày!”

Đối với nhà họ Phó, ông tôi luôn thừa kế nguyên vẹn tinh thần “giáo huấn” từ cụ tổ, xưa nay chưa từng có sắc mặt tốt.

Nhân cơ hội đó, tôi hoảng hốt ôm con toan chạy lên lầu.

Nào ngờ, Phó Hà Cảnh lại nhanh hơn tôi một bước.
Hắn chặn trước mặt tôi, đôi mắt xanh càng thêm lạnh lẽo.

— “Chu Lăng, ba đứa nhỏ…”

Chưa kịp để hắn nói hết câu, con bé lại òa khóc toáng lên.

Lần này còn gào thảm hơn lúc nãy.

Không kịp trả lời, tôi vội vàng dỗ con.

Nhưng không hiểu sao, dỗ mãi con bé vẫn khóc không ngừng, thậm chí còn giãy giụa.

Cho đến khi trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói:

— “Đưa đây, để tôi bế cho.”

Là Phó Hà Cảnh.

Không biết có phải vì máu mủ thân tình hay không, nhưng vừa rơi vào vòng tay Phó Hà Cảnh, con bé lập tức nín bặt.

Thậm chí còn chớp đôi mắt xanh giống hệt hắn, tò mò nhìn lên hắn.

Tôi: [ … Xong rồi. ]

Con bé thích ba nó mất rồi!

Phó Hà Cảnh ôm Nhị Nhị đứng yên tại chỗ, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Bầu không khí có gì đó bất thường.

Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, vừa định đưa tay đón lại con, Phó Hà Cảnh đã lùi về sau một bước.
Hắn nheo đôi mắt xanh, ánh nhìn dừng lại nơi đôi mắt con gái, rồi từ từ ngẩng đầu.

Giọng nói chậm rãi, lạnh lùng như dao:
— “Chu Lăng, cô nói xem… đứa nhỏ này là của ai?”

4

Da đầu tôi tê dại cả lên.

Tôi chột dạ né tránh ánh mắt dò xét của hắn.

Trong lòng không nhịn được lẩm bẩm:
Ánh mắt hắn cũng lợi hại quá đi, liếc cái đã nhận ra Nhị Nhị là con gái hắn sao?

Trong tiểu thuyết đâu có viết như vậy.

Người ta nữ chính mang thai bỏ trốn, con cũng bốn năm tuổi rồi, nam chính còn chưa nhận ra nổi đứa bé là con mình.

Hắn nhìn cái đã nhận ra rồi?

Ánh mắt giỏi thế, hôm đó còn cùng tôi lăn giường làm gì.

Nếu không phải hai nhà chúng tôi là tử địch, người ngoài nhìn vào chẳng biết còn tưởng hắn thầm mến tôi đấy.

— “Phó Hà Cảnh, anh đến đây làm gì? Hôm nay là tiệc đầy tháng của con gái tôi.”
— “Trả Nhị Nhị lại cho tôi.”

Tôi đưa tay muốn ôm lại con, Phó Hà Cảnh hơi nhướng mày, đột nhiên cúi xuống nhìn tôi chằm chằm.

Khoảng cách gần trong gang tấc.

Tôi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ tùng lạnh nhạt trên người hắn.

Giống hệt đêm hôm đó, từ phía sau bao trùm lấy tôi, nhấn chìm, thong thả cọ sát vuốt ve gáy tôi, lượn lờ không rời.

Xương cụt tôi bất giác tê dại.

Tôi nghẹn lời.

Chu Lăng ơi Chu Lăng, mày đúng là vô dụng! Giờ là lúc để nghĩ mấy cái này sao hả?!
Nhị Nhị còn đang trong tay hắn đấy!

Ánh mắt Phó Hà Cảnh càng trở nên khó lường, khiến tôi bất an.

Nhưng khiến tôi bất ngờ là, hắn thực sự trả con lại cho tôi.

Còn ghé sát nói bằng giọng chỉ đủ để hai người nghe được:

— “Chu Lăng, đứa nhỏ này… là của tôi phải không?”

— “Đêm đó, tôi biết là cô.”