5
Ngồi trên băng ghế dài giữa rừng cây, cậu ta đứng trước mặt tôi, ánh sáng xuyên qua kẽ lá tô vẽ gương mặt sắc nét như tác phẩm nghệ thuật.
“Sao đờ người ra thế, Lý Tịnh Hy?”
Cậu đưa tôi hộp sữa còn nóng hổi vừa mới mở, khóe môi cong cong mang chút vẻ lưu manh.
Cái giọng dịu dàng này là sao? Cái tên đẹp trai đủ tiêu chuẩn debut này rốt cuộc là ai?
Lý Tịnh Hy à, hóa ra mày còn giấu nhiều bất ngờ đến thế sao?
“Không có gì, sữa nóng vừa đủ ngon.”
Trời đất ơi, tôi vừa lảm nhảm cái quỷ gì thế không biết.
Cảm nhận ánh nhìn dò xét từ cậu trai đẹp, tôi cúi đầu vội vàng uống sữa.
“Sao? Kích động tới mất trí nhớ luôn rồi à?”
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, hương trà trắng nhàn nhạt hòa vào khí lạnh mùa đông len lỏi nơi chóp mũi.
Đừng nói mất trí nhớ, tôi là hồn cũng đổi luôn rồi đây bạn ơi.
Đang nghĩ xem nên ứng phó thế nào, di động của cậu ta vang lên, cậu ta “chậc” một tiếng, nhấn nghe máy, còn bật luôn loa ngoài.
“Nói đi.”
“M* kiếp, Lục Sơ Vi, mày đâu rồi? Không phải bảo về nước rồi sao?”
Tạ ơn trời đất và chế độ loa ngoài.
“Đang bận việc quan trọng, gặp người quan trọng, mày để sau đi.”
Lục Sơ Vi vừa nói vừa nghiêng vai tựa sát vào tôi, cười vẻ đắc ý.
“Này mày…”
Đầu dây bên kia còn chưa nói xong, đã bị Lục Sơ Vi lạnh lùng cúp máy.
“Đừng chơi trò mất trí nhớ với tôi, Lý Tịnh Hy, quà đâu?”
Bàn tay trắng trẻo thon dài chìa ra trước mặt tôi.
“Gì… quà gì cơ?”
Tôi thực sự mù mờ.
“Trong email đấy, đã nói về nước sẽ tặng quà rồi mà, hửm?”
Lục Sơ Vi kéo dài cuối câu, ngữ điệu như dụ dỗ.
“Tôi… tôi quên mất rồi, để lần sau bù cho cậu nhé. À, sắp hết tiết tan học rồi, tôi đi trước đây, cậu cứ từ từ bận việc đi.”
Nói xong chuẩn bị chuồn thẳng.
“Chạy gì chứ, tôi đâu có ăn thịt cô. Muốn ăn gì, chơi gì, tôi đưa đi.”
Lục Sơ Vi nắm lấy cổ tay tôi, tuy giữ chặt nhưng vẫn cẩn thận, không nỡ dùng sức.
“Chẳng muốn ăn gì cả, tôi còn phải về nhà làm bài nữa, tạm biệt.”
Tôi vùng ra, không đợi cậu ta đáp, cắm đầu chạy mất.
Đừng gặp thêm nữa, chứ gặp nữa tôi lộ tẩy mất thôi.
6
Tiết cuối cùng là thể dục, đúng là sảng khoái thật.
Vừa về tới lớp thì chuông tan học cũng vang lên.
Giáo viên chủ nhiệm giao xong bài tập, phất tay một cái: tan học!
Tôi thu dọn sách vở, lao ra khỏi lớp, lao ra khỏi cổng trường… Khoan đã! Nhà Lý Tịnh Hy ở đâu chứ?!Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Cái bug xuyên hồn này đúng là quá nhiều! Tôi nhớ đọc tiểu thuyết ngôn tình đâu có thế này, sao chẳng cho tôi tí ký ức nào cả!
“Hy Hy.”
Tôi ngẩng đầu theo tiếng gọi, thấy một người phụ nữ búi tóc đuôi ngựa thấp, ăn mặc giản dị, dịu dàng vẫy tay với tôi.
Ánh mắt đầy tình thương ấy, dáng vẻ hiền từ ấy, chắc chắn là mẹ của Lý Tịnh Hy rồi.
Ơn trời, người vẫn còn thương tôi.
“Hy Hy, con vào làm bài tập đi, mẹ nấu cơm, lát gọi con.”
Về tới nhà, mẹ Lý cất chìa khóa rồi xách túi rau vào bếp.
Tôi đứng giữa phòng khách, quan sát căn nhà nhỏ. Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ, hắt lên bộ ghế sofa đã bạc màu vì giặt quá nhiều.
Không gian nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ hai người đứng. Chiếc tivi cũ kỹ nổi bật hẳn giữa bức tường trắng toát, càng thêm hiu quạnh.
Bước vào phòng Lý Tịnh Hy, một chiếc giường, một cái tủ, một bàn học chật kín sách vở. Ga trải giường hoa văn cũ kỹ, phảng phất mùi bột giặt nhàn nhạt.
Đồ đạc trong nhà chỉ có hai phần: của Lý Tịnh Hy và mẹ cô ấy.
Tôi ngồi vào bàn học, thở dài một hơi, từ túi áo đồng phục móc ra tờ 5 tệ nhăn nhúm.
Khéo còn khó làm nên chuyện, thành tích tôi không lo, nhưng việc thay đổi bản thân, chuyện múa ấy, không có tiền biết làm sao?
Đang buồn rầu, điện thoại cũ chợt sáng lên vì tin tức mới.
【Theo tin mới nhất, thiên kim tập đoàn Tinh Huy, nữ minh tinh nổi tiếng Thẩm Tâm Ninh hiện đang nguy kịch, đã điều trị tại ICU suốt ba ngày…】【Người thừa kế tập đoàn Hoa Dược, Tô Ngôn, cũng lập tức bay từ nước ngoài về trong ngày xảy ra sự cố, đã tới bệnh viện ngay lập tức…】
Tô Ngôn về rồi? Cái tên đối đầu với tôi từ nhỏ đến lớn cũng đã về rồi?
Nhìn chằm chằm vào bản tin, tôi bỗng có linh cảm tốt lành… Đây chẳng phải cơ hội trời ban sao.
Tôi cầm chiếc điện thoại cũ, gọi vào số quen thuộc.
7
“Ai đấy?”
Giọng trầm quen thuộc truyền đến, tôi hít sâu mấy hơi: “Alo…”
???
Cúp máy rồi?
Đúng là cái tính xấu kia vẫn chẳng đổi.
Tôi lại bấm gọi.
“Tô Ngôn, đừng cúp, là tôi.”
…
Lại cúp.
Cũng đúng, hắn biết tôi là ai đâu.
【Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…】
Ôi giời, hắn chặn số tôi rồi.
“Mẹ, con mượn điện thoại mẹ chút được không?”
Tôi dựa vào cửa, cười gượng.
“Alo?”
“Tô Ngôn, tôi có tin nội bộ về Thẩm Tâm Ninh, nếu cậu còn dám cúp máy, thì cả đời này đừng hòng biết.”
Tôi nghiến răng nói nhanh.
Mấy giây sau, giọng nói lạnh lùng đầy nguy hiểm vang lên:
“Ra giá đi.”
“À thì… tôi muốn gặp trực tiếp nói. Cậu kéo lại số tôi vừa gọi đi.”
Tôi báo địa chỉ cụ thể, hắn lập tức cúp máy.
Kim đồng hồ trên bàn từng chút từng chút trôi qua, sắc trời cũng dần tối lại.
Tôi tiện tay cầm lên một cuốn vở bài tập, lật vài trang xem thử… Bài này… cách giải này… Tôi dần ngồi thẳng người lại.
“Ù… ù…”
Điện thoại rung lên bất ngờ, tôi cầm lên xem thì thấy Tô Ngôn nhắn vỏn vẹn hai chữ: “Tới rồi.”
Tôi vội vơ chìa khóa, chào qua mẹ Lý một tiếng rồi ra cửa.
Đến bên vệ đường, tôi nhìn về phía người đàn ông đang dựa xe, áo măng-tô xám càng tôn dáng người thẳng tắp, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lập lòe ánh đỏ mờ tối.
Ánh đèn đường vàng nhạt phủ lên gương mặt tuấn tú ấy, khiến nét mặt vốn đã lạnh lùng lại càng nhuốm thêm vẻ xa cách.
“Hi, Tô Ngôn.” Tôi bước tới vẫy tay chào.
Đến gần mới nhận ra gương mặt tinh tế kia dù muốn che giấu cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Những sợi râu lún phún xanh xanh nơi cằm càng khiến hắn thêm phần uể oải.
“Ba phút, thời gian trình bày của cô.”
Tô Ngôn dụi tắt thuốc, cau mày nhìn tôi.
“Ờm… Chuyện tiếp theo có thể hơi bất ngờ chút, mong cậu giữ bình tĩnh.”
Dù hơi mất kiên nhẫn, hắn vẫn cố nén lại:
“Nói đi.”
“Tôi… thật ra là Thẩm Tâm Ninh, hồn tôi nhập vào thân xác này rồi. Là hồn của Thẩm Tâm Ninh.”
“…”
“Tôi biết cậu không tin.”
“Tiếp tục.”
Hả? Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu tin à?”
“Cứ nói tiếp.”
“Hôm đó tôi bị đứt dây cáp ngã xuống bất tỉnh, tỉnh lại thì đã ở trong cơ thể này. Còn bị người ta đăng ký tiết mục múa đơn linh tinh gì đó, rồi gặp một người tên Lục Sơ Vi…”
Tôi nhún vai, kể lại rõ ràng mọi chuyện.
Sợ hắn không tin rồi bỏ đi, tôi vội bổ sung:
“Nhà cậu có một con chó lông vàng, tên Thẩm Đại Cường. Nhà tôi có một con Border Collie, tên Tô Tiểu Nhược, đúng chứ?”
“Năm tôi mười bảy tuổi, cậu từng dẫn tôi đi ngắm sao băng, bảo tôi ước nguyện. Tôi nói kiếp sau muốn lên núi Nga Mi làm khỉ, cướp đồ ăn người ta mỗi ngày, còn có thể vả mặt người khác cho vui. Cậu nói tôi cút xuống núi luôn đi.”
Khóe mắt Tô Ngôn khẽ co giật.
“Eo cậu có nốt ruồi nhỏ, mặt trong đùi có vết bớt hình trái tim…”
Chưa kịp nói hết, tôi đã bị hắn đột ngột ôm chặt vào lòng.
Ôm chặt đến nỗi tưởng chừng như muốn xuyên qua tôi, khiến tôi nghẹt thở phải vỗ lưng hắn mấy cái.
“Cậu muốn mưu sát hả.”
Tô Ngôn vỗ lưng giúp tôi thuận khí.
“Khi nào cậu mới quay lại được thân xác của mình?”
“Tôi cũng không biết, nhưng giờ tôi có chuyện quan trọng hơn cần nhờ cậu giúp.”
“Cho tôi mượn ít tiền đi, khi nào tôi về lại thân xác thì trả gấp đôi cho cậu.”
Lời vừa dứt, một tấm thẻ ngân hàng lấp lánh liền rơi gọn trong tay tôi.
“Không cần trả. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhờ tôi giúp, tôi cảm thấy rất vui.”
Nhìn xem cái giọng điệu đắc ý kia, cái bản mặt đắc ý kia nữa.
“Cảm ơn cậu nha, Tô Ngôn. Để thể hiện lòng biết ơn, sau này tôi sẽ cố gắng không chửi cậu nữa. Cậu có chửi tôi, tôi cũng ráng không cãi lại.”
Tôi cầm thẻ, nịnh nọt cười tươi.
“Hy vọng sau này cô nhớ kỹ cái lời thối hoắc hôm nay cô vừa hứa.”
Các bạn thân mến, từ đây có thể thấy, có một số người sinh ra chính là để bị chửi.
Nể cái thẻ này, tôi cũng lười so đo với hắn, huống chi mai là thứ bảy, tôi còn đang vội mua đồ chuẩn bị nữa.
Cẩn thận cất thẻ vào túi áo, chợt nhớ tới quyển bài tập trong phòng, tôi nhíu mày nói tiếp:
“Cái cơ thể này của Lý Tịnh Hy, cũng có nhiều điểm đáng nghi lắm.”
Tô Ngôn vừa nghe vừa mở cửa xe: “Lên xe nói đi, ngoài này lạnh, tôi chịu không nổi.”
Đang bình thường mà tự dưng làm nũng cái gì không biết.
“Tôi vừa xem sách bài tập ở nhà cô ấy, làm gần như đúng hết. Nhưng quyển để ở trường thì trình độ chỉ cỡ trung bình thôi.”
Tôi nghiêm túc nhìn về phía người đàn ông đẹp trai đang ngồi ghế lái.
“Xem ra là học quá giỏi nên rước ruồi bọ rồi.”
Tô Ngôn nghiêng đầu nhìn tôi, môi mỏng khẽ nhếch:
“Tôi cũng muốn xem thử, kẻ nào ở đây xưng bá xưng vương, ngoài tiết mục múa đơn ở hội diễn, danh hiệu đứng đầu khối, tôi cũng muốn lấy.”
Cái thứ hạng vốn nên thuộc về Lý Tịnh Hy này.
Tô Ngôn liếc tôi, bỗng bật cười khẽ.
“Cười gì? Không tin thực lực tôi chắc? Cậu nghĩ mấy lần tôi đứng đầu trước kia là hư danh à?”
“Không phải cười thực lực cô.”
Tô Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm:
“Chỉ là cảm thấy… cô vẫn còn ở đây, thật tốt.”
Điều hòa trong xe bật rất mạnh, khiến tôi đối diện ánh mắt hắn mà như bị ném vào lò lửa, từng đợt nóng hầm hập dâng lên, nói không rõ là cảm xúc gì.
“Tất nhiên tôi còn ở đây, họa hại sống dai, chắc chắn sống thọ hơn cậu. Tôi đi trước đây, bye bye.”
Tôi vội vàng mở cửa xuống xe, nhịp tim hỗn loạn không biết là do chạy vội, hay do điều hòa nóng quá nữa.