Tháng sau là kỷ niệm 50 năm ngày cưới của tôi và ông nhà.
Con trai đặc biệt gửi tặng một thùng hải sản, nói là quà kỷ niệm lễ cưới vàng sớm cho hai vợ chồng tôi.
Tôi và ông nhà mừng rỡ khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng con trai cũng hiểu chuyện rồi.
Chẳng ngờ hai ngày sau, con dâu lại gọi điện đến.
“Thùng hải sản đó giá thị trường là 88.000 tệ, mẹ, con giảm giá cho mẹ, chỉ cần chuyển cho con 80.000 là được!”
Tôi và ông nhà sửng sốt đến chết lặng!
Chưa bàn đến chuyện sao hải sản lại đắt đến vậy, nhưng chẳng phải đây là quà con tặng tụi tôi sao?
Con dâu cười lạnh: “Mẹ, sao con lại nói là 88.000? Mẹ đừng giả ngốc nữa! Hơn nữa lương hưu của hai người đâu có ít, sao lại mặt dày ăn uống miễn phí thế được?”
Tôi chết lặng!
Sống đến bảy mươi tuổi, chuyện gì tôi chưa từng thấy qua?
Nhưng chuyện hôm nay, đúng là mở rộng tầm mắt rồi!
…
Tôi và ông nhà cưới nhau năm 20 tuổi, nương tựa nhau cả đời, chưa từng cãi vã to tiếng.
Tháng sau là kỷ niệm lễ cưới vàng – 50 năm bên nhau.
Ông ấy dự định đưa tôi ra biển đổi gió, tự tay câu cá làm bữa tối lãng mạn.
Tôi trêu ông: “Đồ tham ăn, là ông muốn ăn thì có!”
Không ngờ ngay tối hôm đó, con trai mang đến một thùng hải sản – tôm, cua, ốc đủ cả, con nào cũng tươi ngon béo mập.
“Ba, mẹ, đây là quà kỷ niệm lễ cưới vàng con chuẩn bị sớm cho hai người.”
Tôi mừng đến mức…
Lập tức lấy ra 1.000 tệ dúi cho nó.
“Vợ chồng tụi con còn trẻ, áp lực cuộc sống lớn, cháu gái sắp vào tiểu học rồi, chỗ cần tiêu tiền còn nhiều! Ba mẹ nhận tấm lòng này của con là đủ rồi!”
Con trai gãi đầu cười ngại ngùng: “Mẹ, vậy con nhận nhé.”
Nào ngờ, vừa vui được ba hôm, con dâu Tiểu Vy đã gọi đến.
“Ba mẹ, hải sản hai người ăn chưa?”
Tôi kéo ông nhà ngồi xuống ghế sofa, bật loa ngoài để cùng nghe điện thoại.
Tôi vui vẻ trả lời: “Ăn rồi, vẫn còn đủ cho hai ba bữa nữa đó. Kêu tụi con về ăn chung mà không chịu về.”
“Ăn là tốt rồi, con sợ hai người biết giá lại tiếc, rồi làm ầm ĩ đòi trả hàng thì phiền.”
Tôi và ông nhà đưa mắt nhìn nhau – có ý gì vậy?
Tiểu Vy nói: “Thùng hải sản đó giá thị trường 88.000 tệ, con giảm giá cho hai người, chỉ cần chuyển cho con 80.000 là được.”
“Tám mươi ngàn?!”
“Phải đó. Hai người sống tiết kiệm cả đời, chưa được ăn đồ ngon, có tiền cũng không nỡ tiêu. Nghĩ lễ cưới vàng là dịp nên ăn sang một chút. Tổng cộng là 88.000, con bỏ 8.000, coi như là tấm lòng hiếu thảo của con!”
Ông nhà chỉ vào điện thoại, tay run run: “Bà nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa!”
Tôi nắm lấy tay ông, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất ổn.
“Tiểu Vy, đưa máy cho Vũ Tuấn, mẹ muốn hỏi rõ ràng chuyện này là sao!”
Tiểu Vy mất kiên nhẫn: “Anh ấy không có ở đây, mẹ muốn hỏi gì?”
“Thứ nhất, thùng hải sản là do nó mang đến, nó nói rõ ràng là quà tặng! Tặng quà mà còn đòi tiền à?”
“Thứ hai, mẹ không nghi ngờ lòng hiếu thảo của con, mẹ nghi ngờ con bị lừa – hải sản này chất lượng cũng thường thôi! Con mua ở đâu? Nói đi, mẹ đến tính sổ với người bán!”
“Thứ ba, con trai mẹ có biết con gọi cuộc điện thoại này không?”
Tiểu Vy rõ ràng bắt đầu mất bình tĩnh.
“Con gọi cuộc điện thoại mà cũng phải xin phép chồng à? Hai người già rồi, sắp xuống lỗ đến nơi, con nghĩ mua ít đồ ngon cho hai người nếm thử, vậy mà còn bị tra hỏi này nọ? Không biết điều! Mau chuyển tiền đi! Cháu gái con sắp phải đóng học phí lớp múa, không chuyển thì nghỉ học đấy!”
Ông nhà nghẹn lời, vẫn là câu đó: “Bà nghe chưa? Nghe chưa!”
Ông có bệnh tim, tôi sợ ông tức quá mà ngã bệnh.
Tôi lập tức tắt loa ngoài, cầm điện thoại lên nghe một mình.
“Tiểu Vy, đừng giở trò. Đem cháu gái ra uy hiếp tụi tôi? Nói cho con biết – hoặc con gửi hóa đơn mua hải sản sang đây, hoặc bảo Vũ Tuấn gọi điện – không, bảo nó đến tận nhà nói chuyện cho rõ. Không thì mỗi tháng 5.000 tiền phụ cấp của tụi con đừng hòng lấy được đồng nào!”
Tiểu Vy nổi giận gào lên:
“Đồ già không biết điều! Tôi đã dọn sẵn bậc thang cho bà bước xuống, bà lại không chịu! Bà muốn lật mặt thì tôi chiều!”
Tôi sững sờ: “Cô vừa nói gì?”
“Được! Bà chờ đi! Chờ chồng tôi về, tôi sẽ ép nó đến gặp bà! Đến lúc đó xem ai phải giải thích với ai!”
Tút… tút… tút…
Điện thoại bị cúp ngang.
Tôi sững sờ chết lặng!
Sống đến bảy mươi tuổi, chuyện gì tôi chưa từng thấy?
Thế mà chuyện hôm nay, đúng là mở mang tầm mắt! Con dâu tôi cũng không để tôi phải chờ lâu.
Sáng sớm hôm sau, tôi và ông nhà đang tập Thái Cực quyền trong vườn khu dân cư.
Vừa mới đánh được vài chiêu, đã thấy con trai và con dâu từ xa lôi lôi kéo kéo đi tới.
Nhìn từ xa, hình như đang cãi nhau.
Cãi tới cãi lui, Tiểu Vy giơ túi xách đập thẳng vào người con trai tôi.
Tôi thở dài.
Thật ra hồi trước hai đứa yêu nhau, tôi đã không ưng Tiểu Vy rồi.
Thứ nhất, Tiểu Vy xuất thân nông thôn.
Cái đó thì không sao.
Nhưng cô ta là chị cả, dưới còn có mấy đứa em trai.
Cái đó cũng không sao.
Nhưng phía dưới của cô ta có tới năm đứa em trai, nghe nói thằng thứ ba vì cướp bóc mà vào tù, thằng thứ tư thì chuyên lừa đảo, bị truy nã, đến giờ vẫn còn đang bỏ trốn.
Cái này thì không thể không phản đối!
Ấy thế mà con trai lại mê muội, yêu vào thì tai mờ mắt mù, thằng nhóc học lên thạc sĩ rồi tiến sĩ, bao nhiêu trí thông minh coi như đổ sông đổ bể.
Đã vậy còn làm cô ta có bầu!
Tôi với ông nhà tức đến nhập viện, vậy mà nó vẫn chưa tỉnh ngộ.
Thôi thì thôi.
Con cháu có phúc con cháu hưởng, mình không xen vào thì mới sống yên ổn.
Thế là tôi với ông nhà gật đầu chấp thuận cuộc hôn nhân này.
Tiếp theo là một năm tiêu tiền như nước.
Trước tiên là mua nhà cưới.
Ba mẹ của tôi và ba mẹ chồng đều đã mất, để lại cho mỗi người một căn nhà, hai nhà bán hết được 2,3 triệu tệ.
Hai triệu ba là đủ để mua đứt một căn hộ 100 mét vuông!
Thế mà Tiểu Vy không chịu!
Cô ta phân tích rành mạch nào là sinh con thứ hai thứ ba, em trai lên ở, ba mẹ lên chơi, rồi còn phải tiếp bạn bè qua đêm các kiểu.
Tóm lại là – nhà phải to! Không dưới 180 mét vuông!
Con trai tôi nghe theo, lại quay về đòi thêm 500 nghìn nữa, mua đứt một căn nhà lớn đúng kiểu Tiểu Vy thích.
Giữa chừng còn một tình tiết nhỏ.
Nhà đó Tiểu Vy không góp một đồng, nên tôi nhất quyết yêu cầu viết tên con trai và tôi, không thì miễn bàn!
Vì chuyện này Tiểu Vy khóc lóc ăn vạ, nhưng tôi cắn răng giữ vững lập trường, không nhượng bộ.
Rồi đến mua xe.
Con trai tự bỏ tiền.
Tiếp theo là lo đám cưới, chuyện lắt nhắt đủ kiểu.
Phải tổ chức một đám ở quê Tiểu Vy, rồi một đám ở thành phố chúng tôi.
Cảnh lao lực khi đó, thật không muốn nhắc lại nữa.
Sau đó cháu gái chào đời.
Cả nhà cũng coi như vui vẻ hòa thuận, dẫu có va chạm chút chút, nhưng không gì nghiêm trọng.
Cho đến khi chuyện thùng hải sản xảy ra.
Tôi vỗ nhẹ lên ông nhà đang tò mò hóng hớt: “Thôi, đừng đánh nữa.”
Ông nhà ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Về nhà, con dâu sắp làm loạn rồi.”
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, con trai và Tiểu Vy đã vào nhà.
“Ba, mẹ.”
Con trai còn biết chào hỏi, Tiểu Vy thì liếc mắt một cái coi như đã xong lễ nghĩa.
Tôi chẳng buồn chấp.
Một bên sai ông nhà đi nấu cơm, một bên chỉ tay ra ghế sofa bảo hai đứa ngồi xuống.
Con trai xoay người định vào bếp: “Để con phụ ba.”
“Quay lại!”
Tôi nghiêm mặt trừng nó.
“Giữa mẹ chồng và con dâu có mâu thuẫn, chín mươi chín phần trăm là do con trai không làm tròn bổn phận. Con quay lại ngồi xuống, vợ con đòi mẹ giải thích, con cũng phải ngồi đó nghe cho rõ! Không đứng ra phân xử thì còn ra gì?”
Tiểu Vy vỗ vỗ ghế sofa: “Lời mẹ nói đúng đấy, đừng như thằng nhóc rúc váy mẹ vậy!”
Vũ Tuấn (con trai tôi) muốn cãi lại, nhưng chỉ mấp máy môi, chẳng bật ra nổi một chữ, ngoan ngoãn ngồi xuống bên Tiểu Vy.
Tôi giơ tay nhìn đồng hồ.
“Bây giờ sáu rưỡi, nửa tiếng đủ nói rõ ràng chứ? Không làm trễ giờ đi làm đâu.”
Tiểu Vy gật đầu: “Ý tôi cũng vậy.”
Thế là tôi chìa tay: “Đưa chứng từ mua hàng.”
Tôi không tin cái thùng hải sản đó có thể lên tới 88.000 tệ – đắt lắm thì cũng chỉ tám trăm tám thôi.
Con trai mím môi: “Mẹ, thật ra không đắt đến vậy đâu.”
Tôi thu tay lại, khoanh tay nhìn Tiểu Vy.
“Đã không đắt, vậy cô mở miệng đòi tám chục ngàn là ý gì? Còn bảo tôi không biết điều, rằng cô đã cho tôi cái bậc thang để bước xuống? Rốt cuộc cô đang tính giở trò gì vậy?”
Tiểu Vy cười lạnh một tiếng.
“Mẹ à, mẹ đừng giả vờ hồ đồ nữa. Con đòi tám vạn là còn ít đấy!”
Tôi sững người: “Ồ?”
Tiểu Vy trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy dữ tợn!
Tôi lại càng tò mò, quay sang nhìn con trai: “Con phiên dịch lại cho mẹ nghe xem nào.”
Con trai tôi to cao lực lưỡng, vậy mà không hiểu sao lại bị Tiểu Vy quản chặt như chim cút.
Sợ vợ là chuyện tốt, đúng.
Nhưng không thể nào sợ đến mức như vậy!
Tôi cau mày nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của nó, quát lên: “Ngồi thẳng lưng! Nói đi!”
Con trai lập tức ngồi thẳng dậy.
“Mẹ, chuyện là thế này… Hôm trước không phải sinh nhật của Tiểu Bảo sao? Mẹ bảo mẹ mua nhiều quà, dặn bọn con lúc lên ăn cơm thì tiện thể ghé trạm giao hàng lấy giùm.”
“Trong đống hàng mang về, có lẫn một gói khác, trong đó… nói chung là có một bức thư.”
“Thư là của một người tên là Tri Tri gửi.”
Tôi hiểu rồi.