Tô Nhẫn Nhiễm sao có thể chết?
Sao cô ấy có thể cắn lưỡi tự sát?
Rõ ràng đám người kia đều là do cô ta tự tìm đến, chẳng phải sao?
Sao có thể chết thật được?
Chữ “chết” ấy, từ trước đến nay trong lòng Tần Hạng Dư chưa bao giờ gắn liền với Tô Nhẫn Nhiễm.
Anh ta chỉ cảm thấy cô ta quá đáng, quá mức làm càn.
Rõ ràng anh ta đã cho cô ta cơ hội.
Chỉ là một lần thử thách, vậy mà cô ta đã vội vàng lộ ra bản chất thật.
Rõ ràng anh ta đã nhắc nhở bao nhiêu lần, vậy mà Tô Nhẫn Nhiễm vẫn tìm người ra tay với Lâm Bạch Tình.
Nghĩ tới chuyện có lẽ Tô Nhẫn Nhiễm hối hận vì ly hôn với anh ta, trong lòng Tần Hạng Dư lại mơ hồ nảy lên một chút vui mừng kỳ lạ.
Chính anh ta cũng chẳng hiểu nổi bản thân.
Rõ ràng ngay từ đầu, anh ta chỉ coi Tô Nhẫn Nhiễm như em gái mà thôi.
Nhưng theo thời gian, Tô Nhẫn Nhiễm cứ lặng lẽ chờ đợi sau lưng anh ta.
Tần Hạng Dư không cách nào tránh khỏi mà động lòng.
Khi nhận ra điều đó, anh ta lại giống như muốn chứng minh bản thân chưa từng rung động.
Nên mới đưa Lâm Bạch Tình trở về, cố ý dùng cô ta để kích thích Tô Nhẫn Nhiễm.
Để rồi nhìn thấy bộ dạng vì anh ta mà ghen tuông, đau lòng của cô ấy.
Tần Hạng Dư thậm chí còn cảm thấy vô cùng hả hê.
Anh ta ngày càng đi quá giới hạn.
Cho đến khi Tô Nhẫn Nhiễm không thể chịu đựng nổi nữa mà hạ thuốc anh ta.
Khi cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng dâng trào trong cơ thể, nhìn thấy dáng vẻ cam chịu, sẵn sàng liều chết của Tô Nhẫn Nhiễm trước mắt,
Tần Hạng Dư lại đê tiện mà cảm thấy vui mừng.
Anh ta cố đè nén dục vọng trong lòng, mặt lạnh nói ra những lời chính mình cũng chẳng tin nổi.
Khi Tô Nhẫn Nhiễm âm thầm rơi lệ, Tần Hạng Dư không ngừng tự tẩy não bản thân:
Tất cả đều là do Tô Nhẫn Nhiễm tự nguyện,
Không phải anh ta vượt qua ranh giới thời gian của bọn họ,
Là cô ta chủ động làm ra chuyện đó trước, anh ta chỉ thuận theo thôi.
Anh ta cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng khi đặt nụ hôn lên gương mặt Tô Nhẫn Nhiễm, Tần Hạng Dư đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh ta như phát điên, miệng vẫn không ngừng nói ra những lời ác độc,
Nhưng trong lòng lại không thể ngăn nổi sự si mê đôi môi đỏ mọng của Tô Nhẫn Nhiễm.
Anh ta nghĩ, đời này cứ như vậy đi.
Chỉ cần ngày mai tỉnh dậy, anh ta sẽ đưa Lâm Bạch Tình rời khỏi.
Từ nay về sau, sẽ chỉ sống bên Tô Nhẫn Nhiễm mà thôi.
Nghĩ đến đó, trong lòng Tần Hạng Dư bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Nhưng rất nhanh, Tô Nhẫn Nhiễm lại như biến thành một con người khác,
Cô mạnh mẽ đẩy anh ta ra, bỏ chạy khỏi căn phòng đó.
Cô nói cô biết sai rồi, còn tự tay đưa Lâm Bạch Tình về lại bên anh ta.
Rõ ràng tất cả đều là những gì anh ta từng mong muốn.
Thế nhưng kết cục lại khiến anh ta nổi giận chưa từng có.
Tô Nhẫn Nhiễm, rốt cuộc cô coi anh ta là cái gì?
Muốn thì giữ, không muốn nữa thì vứt cho người khác?
Anh ta là món đồ chơi của cô sao?!
Mang theo ý nghĩ đó,
Tần Hạng Dư điên cuồng dày vò Lâm Bạch Tình.
Anh ta biết Tô Nhẫn Nhiễm đang đứng ngoài kia, anh ta có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô.
Anh ta chính là muốn khiến Tô Nhẫn Nhiễm đau khổ vì anh ta.
Muốn cô phải hối hận vì những gì cô vừa làm.
Khi Tô Nhẫn Nhiễm đưa đơn ly hôn ra, Tần Hạng Dư lại càng tức giận hơn.
Cũng vì vậy mà anh ta mới làm ra những chuyện đó.
Anh ta nghĩ Tô Nhẫn Nhiễm còn để tâm tới anh ta, nên mới dẫn đám người kia tới.
Vì thế, anh ta càng thuận nước đẩy thuyền, để mặc những kẻ đó hành hạ cô.
Tô Nhẫn Nhiễm sao có thể chết trong tay người của chính mình được?
Tin mà trợ lý báo chắc chắn là giả!
Tô Nhẫn Nhiễm nhất định đang trốn đâu đó để xem trò cười của anh ta!
Đúng lúc này, từ trong phòng bệnh vang lên giọng của Lâm Bạch Tình.
Tần Hạng Dư như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, run rẩy nhặt lại chiếc điện thoại dưới đất, vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Trong phòng, Lâm Bạch Tình cẩn thận dò hỏi:
“Hạng Dư, vừa rồi bên ngoài ồn ào quá vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Hạng Dư khẽ cong môi cười nhạt:
“Không có gì đâu, Tô Nhẫn Nhiễm lại đang thử thách anh thôi.”
Nói xong, anh ta ngồi xuống mép giường, bắt đầu gọt táo cho Lâm Bạch Tình.
Chờ đến khi gọt xong cả quả táo, anh ta cũng không đưa cho cô ta.
Chỉ ngơ ngẩn nhìn quả táo đó, hồi lâu mới khẽ nói:
“Lâm Bạch Tình, đợi em sinh xong đứa bé, anh sẽ cho em một triệu tệ. Đừng xuất hiện trước mặt Tô Nhẫn Nhiễm nữa.”
Nghe xong, đôi mắt Lâm Bạch Tình lập tức đỏ hoe.
Cô ta vừa bò vừa lết đến bên cạnh Tần Hạng Dư, nước mắt ròng ròng kéo lấy tay áo anh ta:
“Tại sao chứ? Hạng Dư, chúng ta rõ ràng vẫn đang rất tốt cơ mà?”
“Tại sao đột nhiên lại muốn em rời đi? Chẳng lẽ là… chẳng lẽ Tô Nhẫn Nhiễm đã nói gì với anh sao?”
“Hay là có ai ở bên ngoài ép anh sao?”
Lâm Bạch Tình không tin Tần Hạng Dư lại nhẫn tâm như vậy, vẫn cố gắng tìm lý do cho anh ta.
Tần Hạng Dư tàn nhẫn gỡ tay cô ta ra, lạnh nhạt nói:
“Đợi em xuất viện thì đừng quay về trang viên nữa. Tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị chỗ ở mới cho em, em cứ ở đó an tâm dưỡng thai.”
“Sinh xong đứa bé, em cầm tiền rồi rời đi.”
Lời của Tần Hạng Dư vô cùng dứt khoát.
Lâm Bạch Tình lại hoàn toàn không thể chấp nhận.
Cô ta như phát điên.
Lâm Bạch Tình từng nghĩ chỉ cần đuổi được Tô Nhẫn Nhiễm đi, mình có thể đường đường chính chính thay thế vị trí đó.
Nào ngờ vào đúng lúc này, Tần Hạng Dư lại tuyệt tình muốn đuổi cô ta đi.
Nghĩ vậy, nước mắt Lâm Bạch Tình tuôn như suối.
Cô ta quỳ xuống ôm chặt lấy chân Tần Hạng Dư, khóc lóc:
“Hạng Dư, em không muốn! Em không muốn rời xa anh và con. Chỉ cần được ở bên anh, cho dù phải sống trong nhà kho của trang viên em cũng cam lòng!”
“Em chỉ muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh…”
“Tô Nhẫn Nhiễm còn dám thuê người bắt cóc em, Hạng Dư, anh thực sự nhẫn tâm giao con của chúng ta cho cô ta nuôi sao?”
“Loại người như cô ta, chưa biết chừng sẽ bóp chết đứa bé mất!”
Lâm Bạch Tình điên cuồng bịa đặt, đổ hết tội lên người Tô Nhẫn Nhiễm.
Cuối cùng Tần Hạng Dư cũng không chịu nổi nữa.
Trong lòng anh ta biết rõ, dù Tô Nhẫn Nhiễm có làm gì, cũng là vì yêu anh ta.
Dù có sai, thì cũng chỉ là chuyện giữa hai người họ, chẳng liên quan gì đến Lâm Bạch Tình.
Anh ta hung hăng hất Lâm Bạch Tình ra, giận dữ quát:
“Đủ rồi!”
“Ai cho phép cô nói về Tô Nhẫn Nhiễm như thế?”
“Cô ấy căn bản không phải loại người đó!”
“Nếu cô sợ cô ấy làm hại đứa bé, vậy thì khỏi cần sinh!”
Tần Hạng Dư đứng cao cao tại thượng, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Lâm Bạch Tình hoàn toàn không ngờ, anh ta lại tuyệt tình đến mức này.
Đột nhiên đuổi cô ta đi thì thôi, giờ còn vì cô ta nói vài câu mà đến cả đứa bé cũng không cần.
Nghĩ vậy, trong mắt Lâm Bạch Tình lóe lên tia độc ác, tay càng kéo chặt lấy Tần Hạng Dư hơn.
“Anh đã từng nói, Hạng Dư, anh từng nói sẽ yêu em cả đời, sao giờ lại bỏ rơi em?”
“Anh quên rồi sao? Chính anh nói, đứa bé trong bụng em là đứa con đầu tiên của anh, anh sẽ trân trọng nó.”
Lâm Bạch Tình kéo tay Tần Hạng Dư đặt lên bụng mình.
Nhưng Tần Hạng Dư chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Một lúc sau, Lâm Bạch Tình cuối cùng cũng chịu không nổi sự thờ ơ ấy, buột miệng mắng:
“Tần Hạng Dư, anh nghĩ anh là cái thứ tốt đẹp gì sao? Giờ còn bày ra bộ dạng thâm tình ấy để làm gì?”
“Anh đuổi em đi bây giờ, chẳng phải vì muốn diễn trò si tình trước mặt Tô Nhẫn Nhiễm, muốn níu kéo cô ta sao?”
“Em nói cho anh biết, muộn rồi!”
“Mấy người đó căn bản không phải Tô Nhẫn Nhiễm thuê đến! Anh còn nhớ lúc anh ôm em bỏ đi, anh đã nói gì với bọn họ không?”
Lâm Bạch Tình nhìn anh ta đầy châm chọc:
“Anh bảo bọn họ cứ thoải mái xử lý Tô Nhẫn Nhiễm.”
“Lúc anh rời đi, chính mắt em thấy tên cầm đầu đã xé áo cô ta.”
“Thân thể trắng nõn ấy, thứ mà Tổng giám đốc Tần anh còn chưa được hưởng, vậy mà kẻ khác đã hưởng rồi.”
“Tần Hạng Dư anh thật biết rộng lượng, tự đội sừng cho mình còn không biết!”
“Nếu em là Tô Nhẫn Nhiễm, em nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh đã làm cô ấy đau thấu tim gan, thậm chí còn dâng cô ấy cho kẻ khác. Tô Nhẫn Nhiễm sẽ không bao giờ quay về đâu, ha ha ha…”
Lâm Bạch Tình cười điên cuồng.
Nhưng đang cười, cô ta bỗng khựng lại.
Ánh mắt Tần Hạng Dư càng lúc càng lạnh lẽo.
Cuối cùng Lâm Bạch Tình cũng nhớ ra, năm xưa Tần Hạng Dư đối xử thế nào với những kẻ dám chống đối anh ta.
Cô ta sợ hãi run lên, sau đó vội vàng nở nụ cười lấy lòng anh ta:
“Hạng Dư, lúc nãy em chỉ nói bậy thôi, chỉ vì em tức giận quá, anh sẽ không để bụng đâu đúng không?”
Thấy Tần Hạng Dư không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, nỗi sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ trái tim Lâm Bạch Tình.
Cô ta run rẩy đứng dậy, dè dặt nói:
“Hạng Dư, em không để tâm chuyện anh muốn đuổi em đi nữa.”
“Giờ em sẽ xuất viện ngay, anh sắp xếp em ở đâu cũng được, em sẽ ngoan ngoãn sinh con cho anh.”
“Chỉ cần anh nhớ rằng, em mãi mãi yêu anh.”
Nói xong, Lâm Bạch Tình ra vẻ nhẫn nhịn, bước chân lại càng lúc càng vội vàng muốn rời đi.
Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng bệnh, đã bị Tần Hạng Dư kéo mạnh lại.
Ánh mắt anh ta như băng, lạnh thấu xương nhìn cô ta.
Chậm rãi cất tiếng:
“Sao cô biết mấy người đó không phải Tô Nhẫn Nhiễm thuê đến?”
Giọng nói của Tần Hạng Dư rất bình thản, nhưng lại lạnh buốt thấu tận xương tủy Lâm Bạch Tình.