Cô ấy nhìn về phía ông già nhà tôi:
“Trước tiên, đúng là bác nên xin lỗi tôi. Dù là trong học tập hay sự nghiệp, trước nay tôi vẫn luôn coi bác là bậc trưởng bối đáng kính, bác nói gì tôi cũng tin. Bác từng vỗ ngực bảo đảm con trai bác tốt đẹp thế nào, chính điều đó khiến tôi thêm phần tin tưởng. Giờ bộ mặt thật của anh ta lộ ra rồi, bác lại vừa nói không biết chuyện anh ta làm sau lưng, vừa nói bản chất anh ta không xấu, bác không thấy tự mâu thuẫn sao?”
“Hay là thực ra bác thừa biết con trai mình thế nào, từ đầu đã tiếp tay lừa gạt một đứa con gái còn non nớt như tôi?”
“Tiếp theo, con không đồng ý với những lời bố vừa nói. Tại sao người sai là anh ta mà người mất mặt lại là con? Theo lý lẽ của bố, đàn ông phạm sai lầm là chuyện hiển nhiên, còn phụ nữ phải nhẫn nhịn mới đúng khuôn phép? Nếu đúng như vậy thì cái khuôn phép ấy quá sai rồi.”
“Con gái bố bị tổn thương, bố không đứng về phía con để chỉ trích kẻ làm hại, ngược lại vì con dám bảo vệ lòng tự trọng và giới hạn của mình mà trách mắng, bố thấy mình làm cha như vậy có xứng không? Hay là vì bố cũng từng phản bội, nên dễ dàng đồng cảm, tự nhiên trở thành đồng minh với anh ta?”
“Cuối cùng, mẹ à, mẹ cũng từng trải qua hoàn cảnh giống hệt con bây giờ. Mẹ biết cảm giác bị phản bội đau đớn thế nào, mẹ cũng vì sự lựa chọn năm xưa mà từng đêm hối hận đến bật khóc. Đã biết là ngõ cụt, thì nên quay đầu kịp thời, vậy mà bây giờ mẹ lại khuyên con nhẫn nhịn, mẹ muốn con lặp lại vết xe đổ của mẹ sao?”
“Mấy lời nhẹ hẫng của mọi người lại muốn lấy cả đời con ra đánh đổi, miệng thì nói vì đứa bé chưa đầy ba tháng, so với nó, tương lai của con dường như chẳng đáng để bận tâm. Nhưng tại sao? Tử cung là của con, quyền sinh hay không sinh phải là do con quyết định.”
Cô ấy cứ thế đứng đó, vẻ ngoài dịu dàng nhưng lời nói lại sắc lạnh, cứng rắn đến rợn người.
Chu Ôn Từ của hôm nay, không còn là cô gái ngoan hiền trong mắt người khác, cũng chẳng còn là người vợ yếu mềm, không chủ kiến, quen sống bám vào tôi như trong ký ức của tôi nữa.
Cô ấy giống như một cành mai kiêu hãnh, ngày thường người ta chỉ nhìn thấy vẻ đẹp và hương thơm dịu dàng của cô. Nhưng khi mùa đông khắc nghiệt ập đến, đối mặt với gió tuyết dữ dội, cô lập tức lột bỏ lớp ngoài mềm yếu, để lộ bản chất kiên cường, cứng cỏi, quật cường nhất bên trong. Khi ấy, người ta mới chợt nhận ra, cô chưa bao giờ là thứ phụ thuộc yếu đuối, chỉ biết lay động trong gió, mà là một con người hoàn chỉnh, độc lập, có tư duy riêng.
Trước đây tôi cứ nghĩ cô ấy đã thay đổi.
Nhưng lúc này, mơ hồ tôi lại nhận ra, thực ra cô ấy vốn dĩ đã luôn như vậy, chỉ là tôi chưa từng nhận ra mà thôi.
Nói xong, cô không cho ai cơ hội lên tiếng, cũng chẳng quan tâm bọn họ có bao nhiêu phẫn nộ hay kinh ngạc.
Ánh mắt cô thẳng tắp nhìn về phía tôi.
“Trần Dụ Bác, có lẽ anh còn chưa biết đâu, tôi đang mang thai song thai, một trai một gái.”
Niềm vui sướng vừa kịp dâng lên.
Cô lại tiếp tục:
“Nhưng anh không tò mò vì sao đột nhiên tôi lại hết nghén à?”
Tôi theo phản xạ nhìn xuống bụng cô ấy.
Vẫn thon thả, phẳng lì, chẳng nhìn ra điều gì bất thường.
Gương mặt tôi lộ rõ vẻ hoang mang.
Ngay sau đó, cô đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ, khẽ mỉm cười nói:
“Thai ba tháng thôi, to cỡ quả cà chua là cùng. Đã thế mọi người đều yêu quý hai đứa trẻ này đến vậy, vậy thì… mang về mà giữ cho kỹ đi.”
Nghe cô ấy lần nữa nhắc tới ‘cỡ quả cà chua’,
Trong lòng tôi bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, da đầu tê rần.
Tay cầm chiếc hộp cũng bắt đầu run rẩy.
Bầu không khí lập tức nín thở.
Đến khi chiếc hộp mở ra, đồng tử tôi lập tức co rút kịch liệt.
Ông già nhà tôi ôm ngực, trợn trắng mắt, ngất lịm tại chỗ.
Mẹ Chu hét lên chói tai.
Cha Chu lùi mạnh mấy bước, đứng cũng không vững.
Khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Trong chiếc hộp, là một bức ảnh phôi thai vừa lấy ra, bê bết máu, rõ ràng là hai thai nhi đã thành hình.
Nhìn bức ảnh trong tay, tôi có cảm giác tim mình như bị lóc từng nhát, ngàn đao xé xác cũng không đủ tả.
Mãi cho tới giây phút này.
Tôi mới thật sự nhận ra: Chu Ôn Từ đã không còn yêu tôi nữa.
Tôi mất đi người phụ nữ tôi yêu nhất, cũng mất đi đôi con trai gái của chính mình.
“Em thật độc ác, Chu Ôn Từ.”
Sao em lại nỡ lòng xuống tay như vậy.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói:
“Hôm đó chính tôi là người lái xe đưa sư tỷ đến bệnh viện làm phẫu thuật đấy.”
Đến giờ tôi mới phát hiện, thì ra bọn họ vẫn chưa rời đi, mà vẫn ngồi trong góc đại sảnh lạnh lùng quan sát vở kịch này từ đầu đến cuối.
Thảo nào.
Thảo nào hôm đó Chu Ôn Từ lại trang điểm, chính là để che đi khuôn mặt tái nhợt không muốn cho tôi phát hiện.
Và cái người đưa cô ấy về hôm ấy, chính là Giang Hoài!
Tất cả là do hai anh em bọn họ, một người dung túng, một người khiêu khích, bằng không Chu Ôn Từ đâu thể tàn nhẫn với tôi đến vậy!
Chính bọn họ là hung thủ gián tiếp giết con tôi!
Tôi nghiến chặt răng, trong mắt bùng lên hai đốm lửa giận dữ, không hề báo trước mà tung một cú đấm thẳng vào mặt Giang Hoài, dồn hết mười phần sức lực.
Hắn không kịp đề phòng, ăn trọn cú đấm, khóe miệng lập tức rỉ máu.
Ngay sau đó hai anh em họ phản ứng lại, lập tức trả đòn.
Ba chúng tôi lao vào đánh nhau loạn xạ.
Còn Chu Ôn Từ chỉ lạnh lùng đứng nhìn tất cả, không chút do dự, xoay người rời đi.
9
Hôn lễ tan vỡ hôm ấy, cuối cùng đã khiến tôi và cả nhà họ Trần trở thành trò cười trong giới.
Đàn ông ngoại tình chẳng có gì ghê gớm, nếu có thể khiến vợ tha thứ và chấp nhận, thậm chí người ta còn nhìn anh bằng con mắt khác, có khi lại càng thêm nể phục.
Nhưng như tôi thế này, làm rùm beng lên lại không dẹp yên nổi, chẳng khác gì tự rước nhục vào thân.
Ngay cả cha tôi cũng trách tôi không biết xử lý cho gọn ghẽ.
Chưa nói tới, nhà họ Trần và nhà họ Giang từ đó cũng hoàn toàn trở mặt.
Nhưng tôi không hối hận.
Điều tôi hối hận duy nhất là hôm ấy sao không đánh cho bọn họ thêm mấy cú nữa.
Cha tôi dặn tôi mau chóng thu hồi lại cổ phần từng chuyển nhượng cho Chu Ôn Từ, nhà cửa thì coi như quà tặng cũng được rồi.
Tôi không nghe.
Dù chuyện đã đến nước này, tôi vẫn yêu cô ấy, vẫn ôm chút hy vọng viển vông rằng có thể quay lại.
Nếu tôi thu hồi lại cổ phần, vậy thì thật sự hết đường rồi.
Huống hồ cổ phần cũng chẳng bán được, để cô ấy giữ cũng không chạy đi đâu được.
Chu Ôn Từ khác với những người khác, cô ấy không để tâm tới tiền bạc.
Thậm chí chính cô ấy cũng có thể đem cổ phần trả lại tôi.
Tôi còn nhớ hồi theo đuổi cô ấy, tôi từng tặng không biết bao nhiêu quần áo, túi xách, trang sức đắt tiền, cô ấy đều từ chối, đến một chút phản ứng cũng không có.
Cho tới khi tôi hết cách, chợt nảy ra ý tưởng, tự tay đan cho cô ấy một chiếc khăn quàng cổ. Những mũi kim xiêu vẹo, chính tôi còn thấy chướng mắt, vậy mà lại chạm được vào lòng cô ấy, cô ấy cất giữ như báu vật.
Chỉ là, bây giờ e rằng một thời gian dài cô ấy sẽ không muốn gặp lại tôi nữa.
Có lẽ để cô ấy yên tĩnh một thời gian, thái độ cô ấy sẽ mềm đi.
Còn hiện tại, việc cấp bách nhất, chính là tính sổ với nhà họ Giang.
Tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho bọn họ.
Thế nhưng, trước khi tôi kịp ra tay, cô gái đó lại chủ động tìm tới tôi trước.
Cô ta không còn mặc bộ váy trắng thuần khiết, trên mặt cũng chẳng còn nét lấy lòng, mềm mỏng như trước.
Cô ta đứng thẳng lưng, thản nhiên nói:
“Trần Dụ Bác, Giang Thâm và Giang Hoài bảo tôi phối hợp cùng bọn họ đối phó anh. Chỉ cần anh đồng ý một trong ba điều kiện tôi đưa ra, tôi sẽ lập tức từ chối bọn họ.”
Tôi hỏi cô ta định đối phó tôi thế nào, cô ta không chịu nói.
Tôi đành nén cơn bực, hỏi lại:
“Điều kiện gì?”
“Điều kiện thứ nhất, anh nói ra tên tôi.”
“Điều kiện thứ hai, cho tôi ba mươi triệu.”
“Điều kiện thứ ba, cưới tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghi ngờ liệu có phải tai mình nghe nhầm.
Tôi cảm thấy hết sức nực cười.
“Cô có biết video khỏa thân của cô đã bị bao nhiêu người xem qua rồi không? Không biết tự tìm cái lỗ mà chui vào, lại còn dám ngồi đây mặc cả điều kiện với tôi ư?”
Ai ngờ cô ta thản nhiên hỏi ngược lại:
“Anh còn chẳng đi trốn, tôi việc gì phải trốn? Chẳng lẽ thân thể anh cao quý hơn sao? Hay thân thể anh là nghệ thuật, còn thân thể tôi là đồi bại? Cái chân thứ ba tầm thường của anh chẳng cao quý hơn bộ ngực đẹp đẽ và cặp mông căng tròn của tôi đâu.”
Tôi trố mắt nhìn cô ta, không hiểu nổi sao cô ta có thể tự tin nói ra những lời này.
Đành đổi cách mỉa mai cô ta:
“Loại như cô cũng xứng để tôi nhớ tên? Còn ba mươi triệu? Một đứa đi bán thân mà cũng dám mở miệng đòi, tôi có cho nổi, cô có giữ nổi không?”