11

Sau khi xác định được tình cảm của mình, tôi lại càng muốn hiểu rõ Trình Diễn hơn.

Nghe nói Tập đoàn Trình thị rất nổi tiếng ở Cảnh Thành, nên tôi muốn đến nơi anh làm việc một chuyến.

Vừa hay, anh cũng có thể xử lý đống tài liệu chất đầy trên bàn.

Vậy là tôi có cơ hội tiếp cận một khía cạnh khác của anh.

Chính là con người trong lời Dung Dung kể — một Trình Diễn nghiêm khắc với cấp dưới, đối mặt với mọi vấn đề đều giải quyết gọn gàng, dứt khoát.

Anh, mạnh mẽ nhưng vẫn rất lý trí.

Nhưng điều khiến tôi thấy lạ là — hôm tôi đến công ty anh chơi, lại có vô số nhân vật đình đám trong giới kinh doanh đến Trình thị.

Cứ mỗi khung giờ lại có một nhóm đến.

Ai cũng có chuyện cần bàn với Trình Diễn.

Còn tôi, thì ngồi ngoan ngoãn một bên, ăn chiếc bánh ngọt mà Trình Diễn mua sẵn cho.

Họ nhìn qua có vẻ rất thân thiết với Trình Diễn.

Nhưng không hiểu sao, rõ ràng đang bàn chuyện kinh tế trong nước, tôi lại cảm thấy ánh mắt của họ cứ vô tình mà có ý, không ngừng lén nhìn về phía tôi.

Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, họ lập tức quay đi như bị bắt quả tang.

Đến lúc ra về, từng người một đều bước lại, vẻ mặt từ ái, giả bộ tự nhiên bắt chuyện với tôi:

“Đây chắc là bạn thân của Dung Dung nhỉ? Cô bé dễ thương quá.”

Rồi… ai cũng dúi cho tôi một phong bao lì xì thật dày.

Tôi từ chối không dám nhận, nhưng họ vẫn nhét vào tay tôi:

“Cầm lấy, mua gì đó chơi nhé.”

Chẳng lẽ đây là phong tục đặc biệt của Cảnh Thành sao?

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tôi đã nhận gần chạm ngưỡng… bảy chữ số.

Nhưng cũng trong ngày hôm đó, tôi gặp được người được đồn là “đối thủ” của mình.

Một cô gái… vô cùng xinh đẹp.

12

Tôi nên gọi cô ấy là “chị”.

Cô ấy là bạn học đại học của Trình Diễn, cũng là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh anh.

Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ—ngay từ lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết: cô ấy thích Trình Diễn.

Cô ấy rất xuất sắc, cùng anh sát cánh bao năm, hai người họ lại có nhiều quan điểm giống nhau.

Nhìn ở bất kỳ phương diện nào, tôi đều chẳng thể sánh bằng.

Nhưng tôi không ngờ… cô ấy lại tìm tôi nói chuyện riêng.

Cô mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, đứng đợi tôi ngoài cửa nhà vệ sinh.

“Cô Giang Điềm, có thể nói chuyện một lát không?”

Tôi rửa tay xong, đi theo cô ấy đến một góc khuất:

“Chị nói đi.”

Cô ấy lịch sự mỉm cười:

“Đã nghe nói tổng giám đốc Trình dạo này có thêm một cô gái trẻ bên cạnh. Hôm nay gặp rồi, quả nhiên còn rất trẻ, rất xinh đẹp.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

“Cảm ơn lời khen. Nhưng chị có gì thì cứ nói thẳng.”

Cô hơi dừng một nhịp, rồi đi thẳng vào vấn đề:

“Cô Giang, chắc cô cũng thấy rồi. Tổng giám đốc Trình rất bận, không thể lúc nào cũng dành thời gian chơi với cô. Tuy cô là bạn thân của Trình Nhung, nhưng dù gì đi nữa, cô với tổng giám đốc Trình cũng cách nhau cả một thế hệ. Anh ấy còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.”

Tôi lặng lẽ nghe, dù trên mặt cô vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt đã lạnh đi vài phần:

“Nếu cô cứ viện cớ du lịch để dây dưa bên cạnh tổng giám đốc Trình, chắc chắn sẽ khiến anh ấy cảm thấy phiền phức.”

Cô ấy toát ra khí chất điềm tĩnh, trưởng thành, đầy khí thế — thứ mà tôi chưa từng có.

Cuối cùng, cô gần như tuyên bố kết cục của tôi:

“Cô Giang, cô không phù hợp với tổng giám đốc Trình.”

Cô ta nhìn thấu tâm tư của tôi, tìm đến đây để khuyên tôi nên biết thân biết phận, tự rút lui.

Tôi nhìn cô ta, nghiêng đầu cười nửa miệng, trêu chọc:

“Sao vậy? Chị bắt đầu thấy bất an vì tôi trẻ trung, xinh đẹp rồi phải không? Thấy Trình Diễn đối xử tốt với tôi, sắp phát điên rồi nhỉ? Nhìn thấy anh ấy cả ngày ở bên tôi, chị thấy lo lắng rồi đúng không?”

13

Có lẽ không ngờ tôi sẽ đáp lại như thế, biểu cảm trên gương mặt cô ấy suýt chút nữa không giữ nổi.

Trong mắt cô ấy, tôi chẳng qua chỉ là một đứa con gái trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện.

Gặp cô ấy, lẽ ra tôi phải ngay lập tức nhận ra khoảng cách giữa tôi và cô ấy, rồi tự ti, rồi bị vài câu nói làm lung lay, cuối cùng biết điều mà rút lui khỏi Trình Diễn.

Hừ, không đời nào!

Ngoài xinh đẹp ra, tôi còn rất giỏi.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn xuất sắc.

Tôi – Giang Điềm – không phải là người dễ tự ti!

Tôi thu lại nụ cười, nhìn cô ấy bằng ánh mắt bình tĩnh:

“Trợ lý Lâm, chị nói đúng. Tôi đúng là chưa từng thấy được thế giới rộng lớn như các người. Tôi cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa tôi và Trình Diễn — từ trải nghiệm cho đến địa vị.”

“Nhưng, đó không phải lý do để tôi phải tự ti. Ở độ tuổi của tôi, tham vọng nên to hơn cả bầu trời.”

“Thích là thích. Tôi với Trình Diễn có hợp hay không, không cần chị phán. Chị không đủ tư cách, càng không có quyền. Trình Diễn, anh ấy có miệng, tự biết nói.”Đọc full tại page vân hạ tương tư

Nói xong, tôi vờ như không nhìn thấy sắc mặt cô ấy đã đen sì lại, nở một nụ cười duyên:

“Nếu chị Lâm không còn gì nữa, vậy tôi đi trước nhé.”

Tôi ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu bước đi.

Vừa rẽ qua góc hành lang, tôi lập tức nép vào tường, đập ngực liên hồi, thở phào một cái thật dài.

Trời đất ơi, mình vừa rồi oách quá đi mất!

Cái miệng này đúng là đỉnh của đỉnh!

14

Nhưng mà… tuy cái miệng tôi biết nói thật đấy, nhưng tôi vẫn là đứa nhát gan!

Trình Diễn vốn dĩ còn chưa biết tôi thích anh ấy đâu, tôi nào dám biểu hiện gì quá lố!

Không được! Phải tăng tốc thôi! Không thể để người khác cướp trước được!

Dù gì thì tấm màn này sớm muộn gì cũng phải vén lên thôi!

Trợ lý Lâm chắc chẳng ngờ, sau màn “tấn công phủ đầu” ấy, tôi không những không bị dọa lui, mà còn… càng liều hơn.

Tôi cần một cơ hội thích hợp để thẳng thắn với Trình Diễn, tốt nhất là nhân dịp đó khiến anh cũng rung động với tôi luôn.

Tôi vắt óc nghĩ đủ cách, đột nhiên… sáng kiến lóe lên:

Uống rượu!

Tôi vẫn chưa từng uống rượu với Trình Diễn mà!

Dung Dung từng nói rồi, Trình Diễn là kiểu người uống một ly là gục.

Nếu anh ấy say rượu, tôi giả vờ “lo lắng” chăm sóc suốt một đêm…

Sáng hôm sau, Trình Diễn mở mắt ra, thấy tôi đang ôm khăn, tựa vào mép giường ngủ gục vì mệt.

Lúc ấy, ánh nắng sớm dịu dàng chiếu lên gương mặt tôi, chắc chắn Trình Diễn sẽ… rung động một chút chứ nhỉ?

Tôi hành động cực nhanh, lập tức chạy đến siêu thị.

Nhưng khi xách giỏ, đứng trước kệ rượu ngập tràn chủng loại, tôi lại do dự.

Từ nhỏ bị bố mẹ quản chặt, tôi chưa từng uống rượu, thậm chí còn không biết tửu lượng mình ra sao.

Tôi gãi gãi tay, đắn đo nên chọn loại nào để tôi vẫn tỉnh táo mà Trình Diễn thì… say mềm.

Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Thôi kệ! Dù tửu lượng tôi có kém, cũng không thể thua người một ly đã gục chứ!

Nghĩ vậy, tôi vui vẻ chọn rượu:

“Cái này, lấy một chai! Cái kia, cũng lấy luôn! Thêm cái này nữa!”

15

Khi Trình Diễn về đến nhà, trên bàn đã bày kín… một bàn rượu.

Anh đứng sững lại:

“Tiểu Điềm, em…”

Tôi nhanh nhảu vỗ chỗ ngồi cạnh mình, vang cả lên:

“Chú nhỏ, mau lại đây! Hôm nay cháu mời chú uống rượu, để thể hiện lòng biết ơn sâu sắc trong mấy ngày qua!”

Tôi rót rượu trắng nặng độ cho Trình Diễn, còn mình thì rót rượu trái cây nhẹ hều.

Anh uống một ly, tôi cũng uống một ly, lại còn chắp tay cảm ơn đầy nghiêm túc.

Tôi mắt sáng rực:

“Sao rồi chú nhỏ? Say chưa ạ?”

Trình Diễn lắc đầu:

“Vẫn ổn.”

Tôi tiếp tục rót rượu, quyết tâm cao độ.

Anh lại uống.

Tôi lại cười tít mắt:

“Thế giờ thì sao? Chú bắt đầu chóng mặt chưa?”

Ý đồ của tôi quá rõ ràng, đến mức Trình Diễn không nhịn được bật cười:

“Tiểu Điềm, anh chưa say đâu.”

Tôi nhíu mày—sao còn chưa say? Uống bao nhiêu rồi cơ mà?!

Chẳng lẽ… lại thêm một lần nữa, tin tình báo của Dung Dung sai bét?

Không sao! Uống tiếp!

Tôi tiếp tục rót thêm.

Nhìn Trình Diễn uống cạn.

Tôi liền hỏi:

“Chú nhỏ, chóng mặt chưa?”

Trình Diễn vẫn bình thản lắc đầu.

Tôi đang định rót thêm… vừa nhấc bình lên, bỗng thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn.

Mặt tôi đỏ bừng như mông khỉ, ngẩng đầu nhìn nam chính, mắt rưng rưng:

“Không đúng rồi chú nhỏ ơi… sao đầu chú không choáng… mà con thấy choáng quá trời nè…”

16

Trình Diễn khẽ cong khóe mắt, có vẻ buồn cười, chống cằm nhìn tôi:
“Vì em say rồi.”

Tôi lắc đầu thật mạnh, cố gắng tỉnh táo lại.

Túm lấy vạt áo Trình Diễn, tôi rầu rĩ nói:
“Không được, em không được say! Chú nhỏ vẫn chưa say mà, em sao có thể say trước được?”

Tôi lập tức đứng bật dậy, môi mím lại đầy ấm ức:
“Kế hoạch của em còn chưa bắt đầu, em không thể say được~”

Trình Diễn cong môi mỉm cười, đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, kiên nhẫn:
“Chậm thôi, kẻo ngã.”Đọc full tại page vân hạ tương tư

Ánh mắt anh khẽ lướt qua đôi môi tôi, ánh nhìn dần trở nên sâu lắng.

Đôi môi mỏng mím lại, anh do dự một chút rồi nhẹ nhàng đưa tay lau khóe môi tôi, cuối cùng còn khẽ véo má tôi một cái.

Giọng anh dịu đến mức khó tin:

“Em say rồi, để anh đưa em về phòng nghỉ, được không?”

Thấy Trình Diễn chẳng hề có vẻ gì là say, tôi bỗng thấy ấm ức, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.

Tôi thề, tôi vốn không phải kiểu con gái dễ khóc. Có lẽ là do men rượu bốc lên, tôi ngồi bệt luôn xuống tấm thảm, bắt đầu… ăn vạ.

“Không! Em không muốn nghỉ!”

Tôi chỉ vào mặt anh, uất ức:

“Đồ lừa đảo! Anh đúng là đồ lừa đảo! Rõ ràng nói tửu lượng kém, uống một ly là say mà! Sao giờ chẳng thấy gì hết?!”