20

Trình Diễn kéo tôi ra một góc ngồi xuống, rồi bắt đầu tự tay thu dọn mảnh thủy tinh vỡ.

Một thầy trong ban lãnh đạo thấy vậy, dè dặt hỏi:
“Tổng giám đốc Trình, ngài quen sinh viên này sao?”

Trình Diễn gật đầu, vừa định lên tiếng thì tôi đã nhanh hơn:
“Thầy ơi, đây là chú nhỏ của em ạ.”

Trình Diễn sững lại, trong mắt dường như có cảm xúc gì đó đang dâng lên mãnh liệt.

Rất lâu sau, anh mới mỉm cười trở lại, nhẹ nhàng tiếp lời:
“Đúng vậy, tôi là chú nhỏ của Giang Điềm.”

Các thầy cô hiểu ý, lập tức vui vẻ chỉ đạo:
“Ồ, ra là vậy! Phòng thí nghiệm cũng tham quan xong rồi, vậy để sinh viên này dẫn tổng giám đốc đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường nhé!”

Vậy là… tôi không thể từ chối việc phải đi riêng với Trình Diễn.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra, dẫn anh đi quanh trường, chẳng hề đả động gì đến quá khứ giữa chúng tôi.

Đi đến đâu, tôi cũng giới thiệu cho anh như cái cách ngày xưa anh từng giới thiệu Cảnh Thành cho tôi.

Nhưng bất kể tôi nói gì, Trình Diễn chỉ nhìn tôi.

Anh luôn nhìn tôi.

Ánh mắt chăm chú đến mức tôi không thể làm ngơ.

Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, dừng bước, cau mày nói:

“Chú nhỏ, chú có đang nghe cháu nói gì không? Cứ nhìn cháu mãi là sao!”

Trình Diễn chẳng giận, khóe mắt cong lên:
“Có chứ, anh đang xem Tiểu Điềm có thay đổi gì không.”

Lại là kiểu câu khiến tim tôi run rẩy.

Tôi lí nhí phản bác:
“Có gì mà thay đổi chứ… vẫn thế thôi.”

Tôi dụi mũi, quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.

Trình Diễn khựng lại một nhịp, ánh mắt thoáng u tối, bàn tay buông thõng khẽ run:

“Giang Điềm, em… đang cố tránh mặt anh, đúng không?”

Giọng anh rất nhỏ, rất nhẹ:
“Em ghét anh rồi… đúng không?”

Anh nhìn tôi không chớp, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Trong đôi mắt đen nhánh kia là hy vọng, cũng là nỗi sợ.

Tim tôi bất giác đau nhói.

Trong mắt tôi, Trình Diễn luôn là người đầy tự tin, luôn bình tĩnh, kiểm soát được mọi tình huống.

Anh không nên có biểu cảm như vậy.

Tôi… làm sao mà ghét anh được?

Người đáng ghét… phải là tôi mới đúng.

Chính tôi, trong lúc say rượu, đã vượt qua giới hạn mà không hề hỏi ý anh. Tôi lấy tư cách gì để nói?

Tôi không thốt nên lời. Chỉ cảm thấy nghẹn ngào, bối rối đến mức ghét chính bản thân mình.

Tôi đúng là một con nhóc nhút nhát vô dụng.

Thấy tôi không trả lời, ánh mắt Trình Diễn dường như vụn vỡ.

Nhưng anh không muốn làm khó tôi.Đọc full tại page vân hạ tương tư

Anh gượng cười:

“Tiểu Điềm không muốn nói thì thôi, không sao cả.”

Rồi anh lấy từ túi áo ra một chiếc đồng hồ đeo tay nữ rất đẹp, tinh xảo.

Anh cúi đầu, tự tay đeo lên cổ tay tôi:

“Trên đường đến trường em, anh nhìn thấy chiếc đồng hồ này. Cảm giác nó rất hợp với em, nên tiện tay mua luôn.”

Tôi nhìn chiếc đồng hồ dưới ánh nắng — thật sự rất đẹp.

21

Sau khi Trình Diễn rời đi, tôi kéo rèm, chui vào chăn ngủ mê man cả ngày.

Đến tối, cửa ký túc xá đột nhiên bị đạp mạnh.

Ánh sáng tràn vào phòng.

Dung Dung đứng ở cửa, gào lên:

“Tớ chịu hết nổi rồi! Hai người rốt cuộc đang giận nhau vì cái gì vậy?!”

“Trình Diễn thì ủ rũ quay về, cậu thì nằm bẹp chẳng ăn chẳng uống, cứ như cặp uyên ương khổ mệnh!
Rốt cuộc hai người học hành kiểu gì mà đến cả nói chuyện cũng không biết? Mồm bị khâu lại rồi à? Có gì không thể nói rõ? Nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm thì sao? Đợi đến khi bỏ lỡ nhau rồi mới hối hận chắc?”

Nói rồi cô nàng kéo tôi từ trên giường dậy.

Thấy tôi đang khóc, cô bối rối vội kéo chăn đắp lại cho tôi, dịu giọng:

“Xin lỗi xin lỗi… đừng khóc mà. Nếu không muốn nói thì thôi, tớ không hỏi nữa.”

Tôi vừa khóc vừa nấc, đứt quãng kể lại toàn bộ chuyện giữa tôi và Trình Diễn.

Dung Dung im lặng rất lâu, tiêu hóa không nổi cú sốc.

“… Mẹ ơi, hai người… ngủ với nhau rồi á?! Hèn gì tớ hỏi thế nào, chú nhỏ cũng cứng đầu không nói. Tớ còn tưởng là do cậu không ưng chú ấy, nên chú ấy ngại, không dám kể.”

Tôi lại càng khóc nức nở:

“Không thích chú ấy ư? Tớ còn có tư cách để không thích sao? Tớ làm chuyện như vậy với anh ấy… đáng lẽ anh ấy mới là người ghét tớ!”

Dung Dung tròn mắt:

“Thôi đi, cậu cứ yên tâm đi. Dù chuyện đó có kéo dài ba ngày ba đêm, thì chú nhỏ nhà tớ cũng tình nguyện ấy chứ!”

Tôi ngừng khóc, líu lưỡi:

“Gì cơ? Dung Dung… ý cậu là… Trình Diễn, anh ấy…”

Dung Dung nhìn tôi như thể tôi là đứa ngốc:

“Ủa, chú tớ chưa nói gì với cậu à? Anh ấy… ngay từ đầu đã trúng tiếng sét ái tình với cậu đấy. Cậu ngoắc ngón tay một cái là anh ấy chạy tới luôn ấy.”

Tôi chết lặng:

“Ý cậu là… chuyện đêm hôm đó… Trình Diễn cũng tình nguyện? Không phải chỉ mình tớ… tận hưởng…? Và anh ấy cũng thích tớ… ngay từ cái nhìn đầu tiên?”

Dung Dung gật đầu chắc nịch:

“Đúng vậy! Anh ấy thích cậu đến mức không có thuốc chữa! Tớ hiểu chú nhỏ tớ quá mà. Lúc cậu để lại tờ giấy rồi bỏ đi, chắc chắn anh ấy tưởng cậu tỉnh rượu rồi hối hận. Trong khi anh ấy lại nghĩ bản thân tỉnh táo mà vẫn để mọi chuyện xảy ra, chắc cậu sẽ ghét anh ấy mất.”Đọc full tại page vân hạ tương tư

“Còn cậu thì lại nghĩ anh ấy sẽ ghét cậu… nên hai người hiểu lầm nhau một cách ngu ngốc như vậy đó!”

Dung Dung vừa dứt lời, tôi chỉ thấy hối hận đến muốn đập đầu vào tường.

Trời ơi… bao nhiêu thời gian quý báu… tôi và Trình Diễn đã lãng phí chỉ vì không dám nói một câu.

Ngay lúc anh ấy gom hết can đảm tìm tôi… tôi lại vô tình làm tổn thương anh.

22

Ý thức được tất cả những điều ấy, tôi không thể ngồi yên trong ký túc xá thêm một giây nào nữa.

Lúc này tôi chỉ muốn chạy ngay đến bên Trình Diễn.

Tôi nắm lấy điện thoại, lao vội ra khỏi phòng.

Vừa chạy vừa mở danh bạ tìm số của anh để gọi.

Bỗng điện thoại bật ra một tin nhắn — tài khoản ngân hàng báo nhận được một khoản chuyển khoản cực lớn.

Người gửi chú thích: “Theo đuổi em, tình nguyện trao tặng.”

Ngay sau đó, một tin nhắn nữa được gửi tới — là từ Trình Diễn:

“Giang Điềm, dù em có ghét anh, dù anh phải từ bỏ hay rời xa em, anh cũng không làm được. Hôm nay đến gặp em, anh đã chùn bước — đó là lỗi của anh. Anh muốn theo đuổi em, mong em cho anh một cơ hội nữa.”

Vừa đọc xong, nước mắt tôi lại rơi như mưa.

Tôi vừa chạy vừa gọi điện cho Trình Diễn.

Điện thoại vừa kết nối, cả hai chúng tôi lại đồng thời mở lời:

“Em thích anh.”
“Anh thích em.”

23

Giữa biển người tấp nập, có những rung động bắt đầu chỉ từ một ánh nhìn đầu tiên.

Con tim tưởng chừng như đã nguội lạnh, lại vì một lần ánh mắt chạm nhau, mà bừng lên niềm vui như được gặp lại mùa xuân.

Khi đóa hồng khẽ hôn mặt đất, chính là lúc mùa của rung động bắt đầu nở rộ.

Là không thể thay thế.
Là vết tích không cách nào xóa mờ, dù đã vượt qua bao nhiêu giông gió.

Tôi ở đây, gửi đến bạn — người đã đọc đến những dòng cuối cùng:

Nếu có yêu từ cái nhìn đầu tiên, xin hãy dũng cảm đến cùng.

Kết thúc chính văn.

Phiên ngoại: Chuyện nhà họ Trình

1

Gần đây, nhà họ Trình xảy ra một chuyện chấn động.

Chuyện gì? Tổng tài lạnh lùng Trình Diễn cuối cùng cũng nở hoa rồi!

Cả đại gia đình nhốn nháo vì vui mừng.

Bao nhiêu năm qua không yêu đương, không hẹn hò, không có nhu cầu nào cả.

Các trưởng bối trong nhà suýt nữa tưởng rằng anh… thích đàn ông!

May quá, may mà Trình Diễn “thẳng” chuẩn men.

Ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

2

Cô gái ấy tên là Giang Điềm, Trình Diễn vô tình thấy ảnh của cô trong một lần lướt WeChat.

Chỉ một lần nhìn, liền trúng tiếng sét ái tình.

Khi nghe tin cô gái không chỉ xinh đẹp mà còn rất được yêu thích trong trường, cả nhà họ Trình sốt sắng như kiến bò chảo nóng.

Ai cũng sợ cô bé bị người khác nẫng tay trên.

Lúc đó, Trình Nhung – cô em họ luôn bị xem là “phản diện điển hình” của nhà họ Trình – khẽ ho vài tiếng, vỗ ngực tự hào nói:

“Tôi với Giang Điềm là bạn thân!”

Cả đại gia đình như thấy được ánh sáng cuối đường hầm, lập tức xúm xít đưa Trình Nhung lên ghế đầu, ngồi như… nguyên soái mở đại chiến lược.

3

Người nhà họ Trình ai cũng xuất sắc, không ai tệ.

Trình Nhung xưa nay vẫn bị coi là không có tiền đồ, nay lại được cả nhà — từ già đến trẻ — nhìn bằng ánh mắt kỳ vọng lấp lánh.

Cô nàng vắt chân bắt chéo, bày ra dáng chuyên gia:

“Bạn thân tôi mà, tôi hiểu quá chứ. Càng theo đuổi gắt gao, tỷ lệ thành công càng thấp. Con bé thích ai, phải để nó chủ động có hứng thú trước. Khi đó mà cậu ra vẻ lạnh lùng từ chối vài lần, nó sẽ càng mê đắm.”

Cô liếc nhìn Trình Diễn từ đầu đến chân, gật gù:

“Ừm… Chú nhỏ nhà mình ngoại hình cũng tạm được đấy, miễn cưỡng xứng với bạn tôi.”

Mấy vị trưởng bối thở phào, vỗ ngực:

“Tốt quá, tốt quá! Đúng là môn đăng hộ đối!”

Có người giơ tay:

“Vậy giờ phải làm sao?”

Trình Nhung giơ một ngón tay:

“Chúng ta chỉ có một cách.”

“Cách gì?”

“Mỹ nhân kế!”

4

Trình Nhung ra hiệu:

“Cả nhà, xích lại gần chút. Tiếp theo là thế này, thế này, rồi thế này nè…”

Giọng cô nàng đầy cảm xúc, càng nói càng hăng.

Người nhà họ Trình vây thành một vòng tròn, nghe say sưa, lúc thì ồ lên, lúc thì gật gù:

“Ồ ~”
“Oa ~”
“Trời ơi, vẫn là Nhung Nhung có bản lĩnh!”
“Chuẩn rồi đó!”

Vậy là, mỗi lần Trình Nhung gọi video cho Giang Điềm, cả gia tộc liền họp bàn:

Đèn nên đánh sáng thế nào?
Góc quay ra sao?
Mặc áo gì?
Trình Diễn nên “tình cờ” xuất hiện lúc nào để tăng điểm thiện cảm?

Tất cả — đều nghe theo sắp xếp của Trình Nhung.

5

Giang Điềm không hề biết rằng — những cuộc gọi video tưởng chừng bình thường kia — lại đang bị cả gia đình họ Trình quan sát kỹ càng.

Lúc đó tôi đang mặc đồ ngủ hoạt hình màu vàng, tóc búi củ tỏi lộn xộn, ôm quả dưa hấu vừa ăn vừa nói chuyện với bạn thân.

Nhưng tất cả hình ảnh đó… đều bị cả nhà họ Trình nhìn thấy.

“Dễ thương quá!”
“Ngoan ghê!”
“Ôi trời, đáng yêu muốn xỉu!”

Mọi người khen ngợi không dứt.

Còn Trình Diễn — đang giả vờ tán gẫu với người bên cạnh — thì lòng bàn tay đã đầy mồ hôi vì hồi hộp.

Nếu cái bàn trước mặt không chắc chắn, chắc đã bị anh cào nát rồi.

Anh đứng cứng ngắc, tay chân không biết để đâu.

Người anh em chí cốt ở bên cạnh khẽ thì thầm:

“Anh Trình, cố lên! Đừng căng thẳng! Cô ấy đang nhìn đấy!”

Lưng Trình Diễn càng thêm cứng đờ.

Nhưng nhịp tim dồn dập trong lồng ngực — anh nghe thấy rõ ràng.

6

Tim đập thình thịch, máu chảy rần rần, cô gái nhỏ đang ở đầu bên kia của màn hình.

Trình Diễn không ngừng tự nhủ:

“Đừng sợ, Trình Diễn!”

“Đừng rụt rè nữa.”

Ngay khoảnh khắc ấy, cả gia đình đều đang đứng phía sau ủng hộ anh.

[Toàn văn hoàn]