Trước mặt các trưởng lão, lúc nào cũng cho tôi và Dao Dao đủ thể diện.

Thậm chí vào mùa đông, cũng không nói một lời mà lặng lẽ yểm thêm pháp chú sưởi ấm vào chăn của tôi.

Nhưng năm nay, đặc biệt lạnh.

Hỏa niết bàn trong tôi cũng suy yếu theo mùa, đêm ngủ đắp kín chăn vẫn rét run không ngừng.

Nửa đêm, cửa điện khẽ mở ra.

Bạch Huyền đứng bên giường, cúi đầu nhìn tôi co ro như con sâu cuộn tròn, rồi thở dài.

Hắn lật một góc chăn, lặng lẽ chui vào.

Tôi đang lơ mơ thì lập tức rúc vào lòng hắn, chạm vào lớp vảy cứng lạnh lẽo nơi lồng ngực.

Hắn đã hiện nguyên hình.

Thân rồng bạc dài và tao nhã, nhưng lại tỏa ra hơi ấm dịu dàng bao quanh lấy tôi.

Tôi vô thức áp sát, tay chân quấn lấy người hắn, thoải mái thở dài một tiếng.

Nửa tỉnh nửa mê, tay tôi bất giác chạm phải một mảng nghịch lân dưới cổ hắn.

Bạch Huyền toàn thân cứng đờ, khẽ rên một tiếng, đuôi rồng bất ngờ siết chặt lại.

“Chỗ đó… không được.”

Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự đè nén khó tả.

Tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, chỉ “ừ” một tiếng lười biếng.

Nhưng cái đuôi phượng hoàng của tôi lại vô thức móc vào sừng rồng của hắn.

Vừa cọ cọ… vừa tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, cả tiên giới náo loạn.

“Phụ thân với mẫu thân đang làm chuyện xấu xấu kìa!!”

Tiếng Dao Dao trong trẻo như chuông, vang lên ngay sát tai khiến tôi giật bắn, tỉnh hẳn.

Vừa mở mắt, suýt té khỏi giường.

Trong tẩm điện, đứng chật ních người.

Dao Dao dẫn nguyên nhóm bạn nhỏ mới quen ở Tiên giới đến… xem náo nhiệt.

Một đám nhóc con, mắt tròn xoe sáng rực, chen chúc trước giường tôi và Bạch Huyền.

Mà trên giường…Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi vẫn là nguyên hình phượng hoàng, đuôi còn quấn chặt lấy sừng rồng của Bạch Huyền.

Đuôi rồng và cánh phượng giao nhau, tư thế thân mật đến mức không thể thân mật hơn.

Điểm chí mạng nhất…

Thiên Đế đứng đầu hàng, râu mép dựng ngược, vung tay áo giận dữ mắng:

“Ra cái thể thống gì! Còn ra thể thống gì nữa không hả?!”

Bạch Huyền: “……”

Tôi: “……”

Thiên Đế vừa mắng vừa đuổi hết đám tiên quân tiên tử hóng chuyện ra ngoài:
“Đi hết cho ta! Nhìn cái gì mà nhìn!”

Đợi đến khi mọi người đi hết, cửa điện đóng lại, tôi và Bạch Huyền mặt đối mặt — bối rối đến mức không biết nên nói gì.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Hắn nhanh chóng biến lại hình người, mặt không biểu cảm chỉnh lại vạt áo, nhưng… tai đỏ bừng như máu.

Tôi cười khan hai tiếng, gượng gạo hỏi:

“Ờm… huynh muốn ăn sáng gì?”

Hắn hơi quay đi:
“Gì cũng được…”

“Nàng nấu… đều ngon cả.”

Tôi nhướng mày.

Từ khi nào mà tên rồng này lại biết nói lời ngọt như thế?

14

Về sau, các món ăn phàm gian do tôi làm đã trở thành một đặc sản trứ danh nơi tiên giới.

Tiên điện của Bạch Huyền cũng vì thế mà ngày càng đông vui náo nhiệt.

Các tiên quân tiên tử thi nhau đến “ăn chực”.

Dao Dao cũng hay dẫn bạn bè trong Tiên học viện về chơi.

Bánh hoa quế tôi hấp, bánh chiên giòn bằng mỡ linh thú, canh gà linh thảo tôi nấu… đến cả Thiên Đế cũng không nhịn được mà gắp thêm vài đũa.

Bạch Huyền thì ngoài miệng chê ầm ĩ rằng “ồn ào phiền phức”, nhưng tay lại âm thầm đóng thêm mấy chiếc ghế con, làm cả mấy chiếc ngựa gỗ bập bênh nữa, tay nghề càng ngày càng thuần thục.

Dao Dao kết bạn rất nhanh, cả ngày dẫn theo một đám tiểu tiên đồng chạy nhảy khắp nơi.

Tôi chỉ lơ đễnh một chút, đã thấy con bé leo tọt lên cổ Thiên Đế, hai tay nhỏ hí hoáy tết tóc cho chiếc vương miện uy nghiêm của ông ta.

“Lệch rồi lệch rồi! Bên trái bện chặt thêm chút nữa!”

Thiên Hậu ngồi bên cạnh còn hứng thú chỉ đạo.

Thiên Đế mặt đen như đáy nồi, vậy mà khi Dao Dao nũng nịu gọi một tiếng:

“Tổ phụ Thiên Đế~”

Ông lại nhướng mày, khóe môi bất giác cong lên, vẻ mặt rạng rỡ không che giấu nổi.

Tựa vào cửa nhìn cảnh ấy, tôi bỗng hiểu ra:

Gia đình, chưa bao giờ là chuyện của huyết mạch.

Mà là hơi ấm trong mùa đông lạnh giá, là đĩa bánh hoa quế buổi sớm mai.

Là có người cùng bạn làm loạn, có người cùng bạn bật cười.

Là có người khiến bạn tình nguyện — trao cả nghịch lân của mình.

Bạch Huyền không biết đã đứng cạnh tôi từ bao giờ, lặng lẽ nắm lấy tay tôi.

“Nhìn gì vậy?” – hắn hỏi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu:
“Không có gì cả.”

Chỉ là thấy — thế này, thật sự rất hạnh phúc.

Năm tôi năm trăm tuổi, Bạch Huyền tổ chức cho tôi một đám cưới.

Lễ cưới long trọng đến mức cả tiên giới ngập tràn hỷ khí.

Lụa đỏ phủ kín ba mươi sáu tầng trời, lửa phượng và hơi thở rồng hòa quyện thành một vòm mây rực rỡ.

Tiên hạc ngậm chuông vàng bay lượn khắp mây xanh, mặt nước Dao Trì cũng phản chiếu ánh hồng vui mừng.

Tôi mặc áo cưới thêu đầy lông vũ phượng hoàng ánh vàng, được Dao Dao nắm tay dắt đi đến trước mặt Bạch Huyền.

Lòng tôi vẫn còn hơi ngẩn ngơ.

“Mẫu thân ơi mẫu thân ơi! Nhìn kìa! Hôm nay phụ thân đẹp trai quá trời luôn đó!”

Dao Dao hào hứng lắc tay tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Bạch Huyền mặc chiến bào đỏ viền bạc, lông mày mắt mũi như họa, dáng người cao lớn thẳng tắp, khí chất thanh khiết mà uy nghiêm — tựa như bước ra từ trong tranh.

Thiên Đế ngồi trên ghế cao, vừa bĩu môi ghét bỏ, vừa vụng trộm lau khóe mắt.

“Không có tiền đồ! Vì một con phượng mà làm rình rang như vậy!”

Thiên Hậu đá ông một cú:
“Ngậm miệng. Năm đó ông cầu cưới ta, còn khoa trương hơn.”

“Còn nữa, hôm nay là ngày cưới của Huyền nhi, ông khóc cái gì?”

Sau này tôi mới biết, đám cưới đó, Bạch Huyền đã chuẩn bị suốt một trăm năm.

Không bao lâu sau lễ cưới, tôi mang thai lần hai.

Toàn bộ tiên giới rối như kiến vỡ tổ.

“Trứng phượng hoàng ấp thế nào?”

“Nhiệt độ cần bao nhiêu? Độ ẩm bao nhiêu?”

“Có cần truyền linh lực định kỳ không?”

Mỗi tiên nhân đều cầm trong tay một quyển “Cẩm nang nuôi trứng Phượng Hoàng”.

Thái Thượng Lão Quân thậm chí còn bắt tay nghiên cứu lò luyện đan giữ nhiệt chuyên dụng.

Thiên Đế thì càng khẩn trương, mời luôn mấy trưởng lão tộc Phượng lên trời, ngày đêm túc trực bên tôi.

“Tiểu nha đầu, uống nhiều linh lộ vào!” – Đại trưởng lão tay cầm bát đuổi theo tôi.

“Vỏ trứng phải lau ba lần mỗi ngày!” – Nhị trưởng lão lăm lăm khăn mềm nhắc nhở.

Bạch Huyền bị làm ồn đến đau đầu, liền bế tôi trở về tẩm điện, lập kết giới:

“Tĩnh dưỡng cho tốt.”

Dao Dao nằm bò trên bụng tôi, tò mò hỏi:

“Mẫu thân ơi, bao giờ em mới chui ra chơi với con?”

Tôi xoa đầu bé, mỉm cười:
“Khi nào em muốn gặp chị, thì em sẽ ra thôi.”

Ngày em bé chào đời, chúng tôi lặng lẽ tránh khỏi đám đông, cả nhà kéo nhau ra ngắm cảnh giữa biển mây.

Bạch Huyền trải thảm lên lớp mây mềm.

Tôi cẩn thận đặt quả trứng vào giữa.

“Rắc.”

Vỏ trứng khẽ nứt một đường, lửa đỏ vàng trào ra, rực rỡ bùng lên cả một góc biển mây.

Dao Dao nín thở, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy vạt áo của Bạch Huyền.

Một con phượng hoàng nhỏ nhắn hơn Dao Dao, tròn trịa hơn, từ trong trứng chui ra.

Con bé lắc lắc lớp lông tơ ướt át, mở mắt.

Mắt màu đỏ kim thuần khiết, y hệt ngọn lửa niết bàn của tôi.

“Muội muội ơi!” – Dao Dao reo lên vui mừng, cẩn thận dùng đôi cánh nhỏ của mình ôm lấy em.

Trên vai của Bạch Huyền, mỗi bên là một bé phượng hoàng đang ríu rít.

Người đàn ông vốn luôn mang gương mặt lạnh lùng kia, giờ đây ánh mắt dịu dàng đến không thể tin nổi.

Tôi tựa trong lòng hắn, lim dim nhắm mắt, tận hưởng gió trời nhẹ nhàng lướt qua.

Biển mây cuồn cuộn dưới chân, hoàng hôn dát vàng mọi vật, cả gia đình tôi như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu êm.

“Bạch Huyền.” – Tôi đột nhiên gọi hắn.

“Huynh có hối hận vì đã không phi thăng thành Thượng Thần không?”

Hắn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu lắng như đêm đen, nhưng phản chiếu ngôi sao sáng nhất trong đời.

Sau đó, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mi tâm tôi.

“Không hối hận.”

【Phiên ngoại – Cuộc chiến đặt tên】

Chuyện tranh giành đặt tên cho nhi nữ thứ hai của chúng tôi đã khiến cả Tiên giới náo loạn.

Tên đại danh là do Bạch Huyền đặt — gọi là Bạch Chiêu, mang ý nghĩa “chiêu như mặt trời và mặt trăng”, khí phách và tràn đầy ánh sáng.

Còn tên nhỏ thì…

Lúc đầu ai cũng nhất trí: để Thiên Đế đặt, vì tên nhỏ của Dao Dao là tôi tùy tiện gọi ra — lần này phải cho trưởng bối thể hiện một lần.