Cả người tôi run bần bật như rơi vào giá lạnh.
Cái người gọi là “lão Vương dở hơi” ấy năm nay đã hơn 50 tuổi, là một kẻ mắc chứng tâm thần phân liệt từng cơn.
Mỗi khi lên cơn thì cầm dao chạy loạn khắp nơi, vì thế chẳng ai dám gả con gái cho lão.
Tôi thật sự không thể hiểu được — chỉ vì một đơn hàng mua đồ tích trữ mà gia đình yêu thương tôi lại bỗng nhiên trở mặt thành kẻ thù,
không những đánh mắng tôi, mà còn muốn gả tôi cho một kẻ điên chỉ để đổi lấy sính lễ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngay lúc anh trai tôi bước đến gần, tôi cố vùng dậy chạy trốn, nhưng lại bị bố tung một cú đá đạp ngã xuống đất, rồi bị trói chặt bằng dây thừng.
Anh tôi vung gậy giáng mạnh xuống chân tôi, chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
Tôi đau đớn gào thét rồi ngất lịm.
Lần nữa tỉnh lại, tôi bị cơn đau dữ dội đánh thức.
Lão Vương dở hơi đang đè trên thân thể tôi — lúc này đã chẳng còn một mảnh vải che thân — từng nhát, từng nhát dao, róc thịt trên người tôi.
Hơi ấm dần trôi đi theo dòng máu chảy xiết, tôi nhắm mắt lại trong nỗi oán hận trào dâng.
Cho đến lúc chết, tôi vẫn không thể hiểu nổi…
Họ đã nhìn thấy gì trong điện thoại?
Tại sao… lại phải khiến tôi chết?
Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy mẹ, trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác hoảng sợ.
Bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy không ngừng.
Tôi hít sâu một hơi, hạ quyết tâm:
Kiếp này, tôi nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Mơ màng gì đấy hả Dao Dao? Mau đưa mẹ xem con đã mua đồ chưa.”
Thấy tay bà sắp chạm vào điện thoại của mình, tôi lập tức nhanh tay rút về.
Tôi biết — mọi bi kịch đều bắt đầu từ lúc mẹ nhìn thấy đơn hàng mua sắm của tôi.
Nếu như bà chưa từng thấy nó, có lẽ tất cả những chuyện sau đó đã không xảy ra…
“Con mua sau cũng được mẹ ạ, mẹ nãy giờ bận suốt rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Tôi vội vã kéo ghế cho mẹ ngồi, còn rót cho bà một cốc nước nóng.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt đầy mãn nguyện, cảm thán nói:
“Dao Dao của mẹ giờ lớn thật rồi, ngày càng biết quan tâm.”
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì chị dâu đã bước ra khỏi phòng, bụng bầu lộ rõ.
Chị mỉm cười ngồi sát bên tôi, chỉ vào điện thoại nói:
“Anh trai em nhờ chị hỏi, xem em mua bao nhiêu rồi. Ảnh sợ lát nữa nhiều quá, chuyển không xuể.”
Cả người tôi cứng đờ, cố gắng gượng cười:
“Chị cứ nghỉ ngơi đi ạ, mấy chuyện đó để em với anh lo là được rồi.”
Giọng tôi vì quá căng thẳng mà trở nên run rẩy.
Chị dâu hơi nghi ngờ liếc nhìn tôi một cái, nhưng không hỏi thêm, chỉ gật đầu.
“Vậy chị về phòng trước nhé, chị mệt lắm.”
Tôi đứng dậy quay về phòng, vừa đóng cửa lại đã lập tức lấy điện thoại ra.
Ở kiếp trước, tôi cũng từng xem lại đơn hàng mua sắm, nhưng chỉ lướt qua xem có thiếu món nào không, hoàn toàn không để ý giao diện đó có gì bất thường.
Lần này, tôi định mở lại trang đơn hàng để xem kỹ — rốt cuộc có gì kỳ lạ trong đó?
Tại sao chỉ cần người nhà tôi nhìn thấy màn hình ấy, họ lại ngay lập tức thay đổi tính tình?
Thế nhưng vừa mới mở khóa điện thoại, mẹ tôi đã xông thẳng vào phòng.
“Đưa mẹ mượn điện thoại gọi cho bố mày cái, nhà hết trứng rồi, bảo ông ấy tiện đường mua về.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị bà giật khỏi tay.
Ngay lúc đó, trên màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị đơn hàng khuyến mãi 618.
Người mẹ vừa mới còn dịu dàng với tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
Cơn giận khiến toàn thân bà run bần bật, bà chỉ tay vào mặt tôi mắng xối xả:
“Đồ phá của! Tao làm sao lại sinh ra cái thứ súc sinh như mày chứ!”
Chị dâu cũng thay đổi thái độ.
Ánh mắt khinh bỉ của chị quét qua mặt tôi, rồi lập tức la lên đòi ly hôn, sợ bị tôi làm liên lụy đến cả mẹ con chị.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chị một lần nữa gọi điện cho bố và anh trai.
Tôi sợ đến mức toàn thân cứng đờ.
Tuy tôi vẫn chưa hiểu vì sao những người từng yêu thương tôi lại trở mặt chỉ vì một đơn hàng…
Nhưng nỗi đau và kết cục thê thảm ở kiếp trước, tôi còn nhớ như in.
Tranh thủ lúc bố và anh trai còn chưa về đến nơi, tôi giật lại điện thoại rồi lao ra khỏi nhà.
Thế nhưng vừa chạy đến cổng sân, từ xa tôi đã thấy bố và anh đang phóng xe máy về phía mình.
Trên mặt họ vẫn là vẻ dịu dàng quen thuộc, nhưng tôi lại run lên vì sợ hãi.
Bởi tôi biết, chỉ cần họ nhìn thấy điện thoại trong tay tôi, họ sẽ lập tức hóa thành những con quỷ dữ.
Tôi nghiến răng, quay đầu chạy thẳng về phía ủy ban thôn, vừa chạy vừa hét lớn cầu cứu:
“Cứu với! Mẹ tôi muốn giết tôi! Có ai không? Cứu tôi với!”
Dân làng nghe tiếng kêu liền ùa ra xem náo nhiệt.
Chẳng mấy chốc, sân ủy ban thôn đã chật kín người.
Tôi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt trưởng thôn, òa lên khóc nức nở:
“Bác trưởng thôn, xin bác cứu cháu với! Cháu chỉ nghe lời mẹ, tranh thủ lúc có khuyến mãi trên mạng, mua mấy món đồ sinh hoạt chưa đến một nghìn tệ thôi, mà mẹ cháu lại định trói cháu, đánh gãy chân cháu!”
“Nhà cháu đâu phải không có điều kiện, mà mấy món đó cũng là do họ bảo cháu mua… Vậy mà cháu vừa mua xong thì mẹ như phát điên, nói là muốn giết cháu!”
Nước mắt tủi thân không ngừng tuôn rơi, dân làng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Chuyện gì thế này? Con bé mua đồ giảm giá thì có gì sai? Vợ tôi còn vừa tranh thủ 618 mua cả đống giấy vệ sinh kìa.”
“Đúng rồi đấy! Con nhỏ này có làm gì nên tội đâu? Cái bà Thuý Liên kia đúng là điên rồi, không cho con gái tiêu nổi một nghìn tệ? Trước giờ tôi không nghĩ nhà họ lại trọng nam khinh nữ đến vậy.”
“Con bé nó mua đồ để tiết kiệm cho gia đình, đó chẳng phải là điều tốt sao? Đã thế còn là mấy món chính họ dặn nó mua. Vậy mà giờ lại đòi giết con ruột mình?”
Mẹ tôi chạy tới, đá tôi một cú thật mạnh, nhưng bị trưởng thôn kịp thời ngăn lại.
“Thuý Liên! Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại đánh con như thế?”
Mẹ tôi mặt lạnh như băng, lườm tôi một cái sắc như dao.
Rồi không biết từ đâu, bà rút ra một cây gậy gỗ, vung lên định nện thẳng vào người tôi.
Tôi theo bản năng tránh né, điện thoại rơi khỏi tay, văng xuống đất.
Cùng lúc đó, bố tôi phanh gấp dừng xe mô-tô ngay trước mặt chúng tôi, anh trai tôi từ trên xe nhảy xuống, ôm lấy mẹ tôi kéo ra.
“Mẹ! Mẹ phát điên cái gì vậy? Đang yên đang lành, sao tự dưng lại làm loạn?! Còn kéo đến tận ủy ban thôn để mất mặt nữa! Về nhà với con ngay!”
Bố tôi cũng vừa bước xuống xe, cúi người nhặt lấy điện thoại của tôi.
“Bố, đừng mở ra…”
Giọng tôi nghẹn lại như bị bóp chặt trong cổ họng, chỉ có thể phát ra âm thanh run rẩy yếu ớt.
Nhưng bố tôi đã đi trước một bước — ông mở màn hình điện thoại, và ngay lập tức sắc mặt biến đổi.
Ông trừng mắt nhìn vào màn hình, trong mắt tràn đầy sợ hãi, như thể thấy thứ gì đó kinh hoàng không thể tin nổi.
Ngay sau đó, ông siết chặt nắm đấm, gương mặt méo mó giận dữ lao về phía tôi:
“Con đĩ thối tha! Tao phải giết mày!”
Cảnh tượng khiến dân làng xung quanh hốt hoảng, vội vàng nhào tới can ngăn.
Mẹ tôi thì ngồi bệt dưới đất, vừa đập đùi vừa gào khóc thảm thiết:
“Sao tôi lại xui xẻo thế này, sinh ra cái thứ xúc sinh như mày! Sớm biết thế, hồi ấy tôi nên vứt mày xuống mương cho chết đuối cho xong!”
“Giờ thì hay rồi, chị dâu mày đòi ly hôn, còn đòi phá luôn cái thai tám tháng trong bụng — tất cả là vì cái thứ khốn nạn như mày đó!”
Anh tôi thì như bị sét đánh, đứng chết trân, không dám tin vào tai mình.
Anh quay sang nhìn tôi, gương mặt đầy hoang mang và nghi hoặc:
“Em gái, rốt cuộc em đã mua cái gì vậy? Để anh xem một chút. Tại sao chị dâu lại muốn bỏ anh, còn định phá thai chỉ vì đơn hàng của em?”
Tôi òa khóc nức nở, đầu lắc liên tục, ôm lấy điện thoại từ dưới đất rồi cố rúc sâu vào đám đông:
“Anh ơi, em mua xong hết rồi, cũng chỉ là những thứ mọi người bảo em mua thôi mà… đừng xem nữa được không?”