Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, ông nội đột nhiên nói với tôi rằng, ở quê tôi còn có một mối hôn ước từ bé.
Bên nhà trai năm nay đã hai mươi lăm tuổi, ngày kia sẽ đến dạm hỏi.
Tôi nhất thời không thể chấp nhận nổi, liền tìm cô bạn thân để bàn bạc cách giải quyết.
Cô ta vội vàng đề nghị tôi bây giờ hãy kết hôn giả với anh trai cô ta trước.
Đúng lúc tôi còn đang do dự, trên màn hình bỗng hiện lên dòng chữ đạn mạc:
【Nữ chính đừng dại dột! Cả nhà nữ phụ từ lâu đã nhắm vào cô để chuẩn bị thừa kế tài sản đấy, anh trai cô ta giờ còn có cả con riêng một tuổi rồi.】
【Sau khi kết hôn cô không những phải chăm lo cho cả cái gia đình đó, mà còn liên tục phải mang thai, sẩy thai, suýt chút nữa thì mất mạng vì băng huyết, nếu không nhờ nam chính ra tay cứu giúp, e rằng cô đã không giữ nổi mạng.】
【Nữ chính làm ơn tỉnh táo chút đi, thập niên 80 kết hôn sớm là chuyện bình thường, nam chính có thể đợi cô đến hai mươi lăm tuổi, đủ thấy anh ấy là người biết giữ lời, đáng để tin cậy.】
Tôi thần trí mơ hồ trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, liền trông thấy một người đàn ông cao ráo, lạnh lùng.
Tôi lập tức trợn tròn mắt.
Ông ơi, sao ông không nói sớm với cháu là anh ấy đẹp trai thế này cơ chứ!
1
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào người kia, ông nội khẽ ho một tiếng:
“Ninh Ninh về rồi à? Đây là vị hôn phu của cháu, Lục Thành.”
Chưa kịp để tôi phản ứng, Lục Thành đã khẽ mỉm cười với tôi.
Gương mặt sắc bén, lạnh lùng kia phút chốc như băng tuyết tan chảy.
“Ninh Ninh, chào em.”
Giọng anh ấy trầm thấp, dịu dàng, khiến tai tôi lập tức nóng ran.
Khoảnh khắc sau, tôi đỏ mặt cúi đầu đáp:
“Chào… chào anh.”
Ai ngờ ánh mắt vô tình liếc xuống, lại vừa hay nhìn thấy chỗ kia của anh ấy đang… nhô lên.
Mặt tôi ngay lập tức nóng bừng như lửa đốt.
A a a!
Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế này?!
Chỗ đó chẳng phải hơi quá… lớn sao?
Thực ra ban đầu tôi cũng chẳng biết mấy chuyện này.
Nhưng từ khi lên cấp ba, cô bạn thân Triệu Văn Văn cứ lén lút rủ tôi xem mấy cuốn sách cấm kia, dần dà tôi cũng hiểu biết không ít.
Nó còn chẳng ít lần kể trước mặt tôi những chuyện tò mò liên quan tới việc ấy.
Thậm chí còn tỉ mỉ miêu tả cảm giác hôn môi với bạn trai ra sao.
Khi ấy tôi nghe mà mặt mũi đỏ bừng.
Giờ nghĩ lại, rõ ràng là nó muốn dụ tôi phạm tội ăn vụng.
Cũng may khi đó trong lòng tôi chỉ có mỗi chuyện thi đỗ đại học là quan trọng nhất!
Nếu không thì e là tôi đã sớm bị nó dắt đi lầm đường rồi.
Ông nội lúc này cười hiền:
“Ninh Ninh, mau rót cho Tiểu Thành cốc nước, nó đi tàu suốt hơn hai mươi tiếng mới tới đây đấy.”
Nghe vậy, tôi vội vàng dạ một tiếng, sau đó lúng ta lúng túng đi về phía bình nước nóng.
Đạn mạc lúc này cũng cười đến phát điên:
【Cười chết mất, nữ chính đúng là vừa gặp đã yêu nam chính rồi, con nhỏ tham ăn này đi bộ mà còn lóng ngóng tay chân nữa kìa.】
【May mà nữ chính không nghe lời xúi bậy của nữ phụ mà đi đăng ký kết hôn với anh trai cô ta.】
【Giờ chắc nữ chính đang thấy mặt mình đau rát lắm nhỉ hahaha! Vừa mới một giây trước còn nghĩ mình thà chết chứ không thèm lấy trai quê, ngay giây sau đã: “Trai đẹp thế này, cưới liền tay thôi!”.】
Nghe vậy, tôi càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Nếu ông nội chịu cho tôi xem ảnh anh ấy trước, thì tôi đâu có kháng cự dữ vậy chứ!
Huống chi Triệu Văn Văn cứ luôn miệng nói quê nghèo khổ ra sao, đáng sợ thế nào, bảo tôi tình nguyện lấy chồng về quê mới lạ đấy.
Vì đang mải nghĩ ngợi, tôi quên mất mình đang rót nước nóng.
Chẳng mấy chốc, nước trong ly tràn ra, làm bỏng tay tôi.
Tôi đau điếng, vội rụt tay lại, kêu khẽ một tiếng.
Thấy vậy, Lục Thành lập tức sải chân bước nhanh tới trước mặt tôi.
Anh nhận lấy bình nước trong tay tôi, đặt xuống, rồi cầm lấy tay tôi xem xét:
“Bị đỏ hết rồi, vòi nước ở đâu? Xả nước lạnh một lúc sẽ đỡ nhiều đấy.”
Bàn tay anh khô ráo, nóng ấm, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng.
Chỗ da thịt bị anh chạm vào, dường như còn nóng hơn cả vết bỏng.
Tôi theo bản năng rụt tay về, đỏ mặt lúng túng nói:
“Để em tự làm được rồi.”
Nói xong tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Rửa tay xong, tôi lại vốc thêm nước rửa mặt, mãi mới hạ được nhiệt độ trên má xuống.
Hít thở sâu mấy lần, sau khi chỉnh đốn lại tinh thần, tôi mới mở cửa bước ra ngoài.
Thấy tôi đi ra, Lục Thành dịu dàng hỏi:
“Đỡ hơn chưa?”
Tôi bình tĩnh gật đầu:
“Vâng, không đau nữa rồi.”
Lúc này, ông nội bất đắc dĩ quay sang Lục Thành cười nói:
“Đúng là làm cậu chê cười rồi, Tiểu Thành à. Con bé Ninh Ninh bị tôi chiều hư mất rồi, lớn tướng thế mà làm gì cũng hậu đậu cả.”
Nghe ông nội nói vậy, tôi xấu hổ đến mức vành tai cũng đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Thế nhưng Lục Thành lại mỉm cười dịu dàng:
“Em thấy Ninh Ninh vẫn dễ thương như hồi nhỏ.”
Nghe vậy, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông nội.
Tôi và Lục Thành từng gặp nhau hồi nhỏ sao?
Thấy tôi có vẻ ngơ ngác, ông nội bèn nói:
“Nhìn ông làm gì? Ngày trước hai nhà chúng ta là hàng xóm đấy. Lúc nhỏ cháu ai bế cũng khóc, chỉ riêng Tiểu Thành bế mới chịu nín. Nếu không phải sau đó nhà họ Lục bị tố giác phải về quê, thì cháu đã được Tiểu Thành nuôi lớn rồi!”
Nghe vậy, tôi kinh ngạc há hốc miệng.
Những chuyện này, sao tôi lại chẳng nhớ gì hết?
Đạn mạc cũng ngạc nhiên không kém:
【Trời ạ! Không ngờ giữa nam nữ chính lại có mối duyên từ trước thế này!】
【Mẹ ơi, nếu hồi đó nhà họ Lục không gặp chuyện, chẳng phải nữ chính đã được nam chính nuôi lớn từ bé sao? Bảo sao sau này biết nữ chính bị tra nam hành hạ sắp chết, nam chính nổi điên hủy diệt luôn nhà họ Triệu! Nữ chính là người anh ấy từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay mà.】
【Nam chính từ nhỏ đã chững chạc thế rồi, tôi không dám tưởng tượng nếu họ cùng nhau lớn lên thì kiểu thanh mai trúc mã nuôi từ bé này sẽ ngọt thế nào nữa!】
Thấy tôi có vẻ chẳng nhớ gì, Lục Thành dịu dàng nói:
“Lúc nhà họ Lục rời đi, em mới hơn ba tuổi, mười mấy năm qua rồi, em không nhớ cũng là bình thường thôi.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Ông nội tôi lúc này lại cười hừ một tiếng:
“Không nhớ thì sao chứ? Cũng đâu có khác hồi nhỏ, vừa thấy thằng bé là chẳng nhấc nổi chân lên nữa.”
Mặt tôi lập tức nóng bừng, giậm chân trách móc:
“Ông nội!”
Ông không thể chừa cho cháu chút thể diện được sao?
Đạn mạc cũng cười điên đảo:
【Hahaha chết mất, nữ chính bị bóc phốt rồi!】
Lục Thành thì khẽ nhếch môi cười, rồi nói với ông nội tôi:
“Ông Chu à, đừng chọc cô ấy nữa.”
Ông nội liền đáp:
“Thằng bé này, vẫn cứ bảo vệ nó như hồi xưa vậy.”
Nói rồi, ông bỗng thu lại nụ cười, quay sang tôi nghiêm túc:
“Ninh Ninh, ông nội của Lục Thành bệnh nặng rồi, sáng mai nó phải về gấp.”
“Tranh thủ cục dân chính còn chưa đóng cửa, hai đứa đi làm đăng ký kết hôn đi.”
Nghe vậy, lòng tôi chấn động.
Ông nội Lục bệnh nặng sao?
Nếu tôi thực sự nghe lời Triệu Văn Văn mà đi đăng ký với anh trai cô ta, đợi đến khi Lục Thành tới cầu hôn biết chuyện, anh ấy sẽ đau lòng biết nhường nào?
Nghĩ vậy, tôi siết chặt nắm tay.
Thế nhưng Lục Thành lại dường như hiểu lầm gì đó.
Anh nhìn tôi một cái, rồi nói với ông nội tôi:
“Ông Chu, Ninh Ninh còn nhỏ, chuyện kết hôn không cần vội.”
“Đợi bọn cháu vun đắp tình cảm thêm rồi cưới cũng chưa muộn.”
Nghe thế, ông nội lập tức phản đối:
“Sao mà được? Ông nội thằng bé chỉ mong ngóng nó lấy vợ thôi! Ta tuyệt đối không để ông ấy ra đi mà mang theo nuối tiếc.”
Đạn mạc rối rít:
【Nhìn vẻ mặt nam chính có chút buồn, anh ấy chắc hiểu lầm nữ chính không muốn lấy mình rồi.】
【Đừng làm tôi sốt ruột nữa, đến nước này rồi anh còn làm bộ làm tịch gì, cẩn thận đi rồi vợ lại bị tra nam tiện nữ lừa mất đấy!】
【Thôi rồi, lại sắp BE nữa à? Tôi thực sự không ưa nổi mấy truyện ngược nữ chính.】