Chia tay đã ba tháng, tôi vẫn nhớ mãi món gà chảy nước miếng do bạn trai cũ làm.
Nửa đêm bị cơn thèm đánh thức, tôi mập mờ gửi tin nhắn cho anh ấy:
【Chúng ta vẫn có thể làm bạn không?】
Kết quả vì đang ngái ngủ, tôi quên không gõ hai chữ “làm bạn”.
Sáng hôm sau, nhìn màn hình ngập đầy tin nhắn, tôi sững sờ.
“Ra đây, đừng giả chết nữa.”
Bạn trai cũ gõ cửa, mắt lười biếng nâng lên:
“Anh đã mua vị bạc hà mà em thích nhất đây.”
1
Tôi đã thử bảy quán bán gà chảy nước miếng, nhưng không nơi nào có đúng hương vị trong ký ức.
Tôi đặt đũa xuống, lên mạng cầu cứu:
【Làm sao đây, tôi thèm món gà chảy nước miếng bạn trai cũ làm quá!】
Dân mạng hóng hớt bình luận ngay:
【Muốn ăn thì chủ động xin công thức đi, ngại gì!】
【Là món gì thế? Bài viết của chủ thớt làm tôi thèm chết mất.】
【Không có gì ghê gớm cả, nếu chia tay êm đẹp, chắc cũng không đến mức không cho công thức đâu.】
…
Tôi lặng lẽ tắt app.
Nói gì mà êm đẹp, hồi đó còn buông ra mấy câu kiểu “sống chết không liên quan”.
Giờ mà đi xin công thức chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?
Nửa đêm, cơn thèm lại khiến tôi tỉnh dậy.
Lúc còn mơ màng, tôi mạnh dạn bỏ chặn tài khoản của anh ấy.
Khi đầu óc chưa tỉnh táo, lòng tự trọng cũng mỏng đi vài phần.
Tôi cố nghĩ ra một câu nói mập mờ:
【Chúng ta vẫn có thể làm bạn không?】
Gửi xong, tôi hài lòng lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn loạt tin nhắn dài, tôi choáng váng.
2
【Làm?】
【Làm gì? Em nói rõ ra xem nào.】
…
【Giỏi đấy, nửa đêm giỡn với anh vui không?】
【Chia tay rồi, em nói kiểu đó thấy hợp lý không?】
【Không danh không phận, anh không phải người dễ dãi.】
…
【Công nhận khả năng anh thì lại chê nhân phẩm à?】
【Muốn vị gì, anh mang qua giờ luôn.】
【Không được gọi người khác.】
【Ngay cả vịt cũng không được.】
…
Tin nhắn cuối lúc ba giờ sáng:
【Chu Tích Tang, anh đang ở cửa.】
Tôi nhắm mắt lại, cầu mong tất cả chỉ là ác mộng.
Nhưng mở mắt ra, tin nhắn của tôi vẫn nằm chễm chệ trên đầu.
Vì ngủ mơ màng nên tôi chẳng biết mình quên không gõ hai chữ “làm bạn”.
Tôi quyết định nằm im giả chết.
Vừa nhắm mắt lại, điện thoại rung lên.
Một tin nhắn mới gửi tới:
【Ra đây, đừng giả chết nữa.】
Bạn trai cũ gõ cửa,
“Này, anh mua vị bạc hà em thích nhất rồi đấy.”
3
Tôi chẳng hề tò mò cái gọi là “vị bạc hà” kia là gì.
Tôi tranh thủ lên lại bài đăng hôm qua cầu cứu:
【Xong rồi, chưa xin được công thức gà mà bạn trai cũ đã mò đến tận nơi, phải làm sao đây?】
Có người nhanh chóng trả lời:
【To không? À nhầm, bạn trai cũ cậu có đẹp trai không?】
Cái này thì liên quan gì đến Giang Tự Niên đẹp trai hay không?
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn trả lời: 【Đẹp trai.】
【Thế là được rồi, đồ ham ăn.】
Tôi lề mề mất ít nhất năm phút, cuối cùng vẫn phải ra mở cửa cho Giang Tự Niên.
Anh tựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi hả, đại tiểu thư?”
Ánh sáng ngược khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của Giang Tự Niên,
nhưng tôi đoán chắc trên mặt anh lúc này đang là nụ cười đầy mỉa mai.
Người nói chia tay là tôi,
kết quả người gửi tin nhắn gợi mở lại cũng là tôi.
Tầm mắt tôi tự nhiên dời xuống, dừng lại ở túi đồ anh đang xách.
Bạc hà vị? Hộp này to thế cơ à?
“Toàn là rác trong đầu em.”
Giang Tự Niên bước tới, vò nhẹ đầu tôi rồi thản nhiên bước vào nhà tôi.
Anh đặt hộp bánh quy chocolate vị bạc hà lên bàn, rồi mang túi đồ còn lại vào bếp.
Loại bánh này trên thị trường rất khó mua.
Trước đây Giang Tự Niên từng thấy tôi mê ăn loại này nên cũng thử một cái,
sau đó chê là “vị kem đánh răng”, còn nghi tôi bị “ăn uống bất thường”.
Tôi nhìn hộp bánh quy,
chắc là… mua cho tôi rồi nhỉ?
Đúng lúc chưa ăn sáng, tôi ngồi vào bàn, nhìn theo bóng lưng của Giang Tự Niên.
Anh mặc chiếc tạp dề màu hồng của tôi, bận rộn trong bếp.
Có vẻ như anh đang làm đúng món gà chảy nước miếng mà tôi thích ăn.
“Qua đây giúp tay nào.”
Tôi bước tới lóng ngóng, tay chân không khớp.
Chẳng có việc gì cho tôi làm cả, Giang Tự Niên tự làm hết.
Tôi chăm chú nhìn anh làm món gà, cố nhớ từng bước.
“Đói lắm à?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, lúc này mới để ý dưới mắt anh có một vết thâm xanh.
Xuất phát từ lòng trắc ẩn, tôi hỏi thêm:
“Anh tối qua không ngủ được à?”
“Nhờ phúc của ai đó, cả đêm tỉnh táo.”
Tôi lập tức câm miệng.
Hai mươi phút sau, món gà chảy nước miếng được bày lên.
Giang Tự Niên giật đũa trong tay tôi:
“Không được ăn trước.”
Rồi anh lại vào bếp xào đồ ăn tiếp.
Tôi chợt nhớ mấy ngày trước nghe được tin đồn, bèn hỏi:
“Nghe nói anh bắt đầu đi xem mắt rồi à?”
“Thế nào, muốn đăng ký à?”
Giang Tự Niên dừng tay một lúc,
“Xếp hàng đi, ba tháng nữa mới tới lượt em.”
“Không muốn.”
Tôi thành thật nói:
“Tôi không quen người vẫn còn dây dưa với bạn gái cũ.”
Sắc mặt của Giang Tự Niên lập tức tối sầm lại.
Anh nhìn chằm chằm tôi mấy giây, sau đó quay đầu tiếp tục xào rau.
“Nghe nói em cũng đang đi xem mắt? Có ai khiến em rung động chưa?”
Rõ ràng còn trẻ mà gia đình đã sốt ruột muốn tôi lập gia đình.
“Cũng tạm, mấy người nhỏ tuổi hơn em toàn bị em coi là em trai.”
Tôi đáp cho có lệ.
Thấy Giang Tự Niên vừa bày rau ra đĩa, lại định làm món thứ ba, tôi vội ngăn lại:
“Nhiều quá rồi đấy, em ăn không hết đâu.”
“Với lại vừa nãy em lỡ ăn vài cái bánh quy, hơi no rồi.”
Giang Tự Niên đặt xẻng xuống, cởi dây tạp dề.
Anh tắt máy hút mùi, treo tạp dề lên một bên.
Theo động tác của anh, một chiếc hộp nhỏ trong túi hiện ra thấp thoáng.
“Không đói thì làm món khác?”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên bình luận của dân mạng về “múa trống eo An Tái”.
“Cái này… hình như không hợp lắm?”
Dù anh đúng là rất có sức hút,
nhưng khi tôi bảo dừng thì anh chẳng bao giờ chịu nghe.
Giang Tự Niên nhìn tôi chằm chằm.
Mặt tôi bắt đầu nóng lên, tim đập thình thịch.
Bất ngờ, anh bật cười.
Anh rút hộp nhỏ trong túi ra, rút một viên kẹo cao su ngay trước mặt tôi.
“Ăn một miếng không? Vị bạc hà đấy.”
“Không cần đâu.”
Tôi nghi ngờ anh đang trêu tôi, nhưng không có bằng chứng.
“Ra ngoài ngồi chút đi, anh làm thêm một món nữa.”
Giang Tự Niên lười biếng cúi mắt,
“Em không ăn, anh thì đói gần chết rồi.”
“Từ tối qua đến giờ, anh chờ ai đó mở cửa đấy.”
Điện thoại tôi rung lên – là tin nhắn của dì.
Hôm trước dì nói em họ tôi sẽ tới chơi vài hôm,
vừa hay tôi còn phòng trống, nên để nó ở nhờ.
【Tích Tang à, em con đến ga tàu rồi, gửi định vị cho nó nhé, mấy hôm nay làm phiền con rồi.】
Thấy tôi chưa phản ứng, Giang Tự Niên quay đầu lại, ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Hay là… làm nhiều thêm chút nữa?”
“Tự nhiên bị quỷ đói nhập à?”
Tôi lắc đầu, giơ điện thoại ra, thành thật nói:
“Có đứa em trai sắp tới.”
Vẻ bình thản trên mặt Giang Tự Niên lập tức biến mất.
Anh siết chặt cây xẻng, từng từ như nghiến răng nghiến lợi:
“Em bảo anh, nấu cơm cho em và cái thằng em trai không danh không phận kia ăn à?”
4
Sắc mặt bạn trai cũ thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
Anh lặng lẽ bưng món ăn cuối cùng ra, tắt bếp,
không mang theo gì, cũng không nói một lời, quay người bỏ đi.
Thậm chí còn không thèm liếc tôi một cái.
Mãi đến khi cửa bị đóng “rầm” một tiếng, tôi mới hoàn hồn lại.
Có khi lên cơn bệnh đột xuất cũng nên.
Tôi đoán thế.
Tôi nhìn chằm chằm vào bát gà chảy nước miếng mất năm phút,
trong lòng đang giằng co có nên ăn lén một miếng không – dù sao em họ cũng đâu phát hiện ra?
Con người khi làm chuyện xấu lúc nào cũng chột dạ.
Vừa cầm đũa lên, chuông cửa đã vang lên.
Tôi vội rút tay lại, mở cửa ra thấy em họ – Lâm Độ, đã một năm không gặp.
Có lẽ do huấn luyện quân sự không bôi kem chống nắng,
lúc mở cửa tôi còn tưởng mình gặp người nước ngoài.
Lâm Độ cười tươi rói,
“Chị ơi, nhớ em không?”
Nhìn có vẻ… không được thông minh lắm.
Vừa vào cửa, cậu ta hít hít mũi:
“Chị, chị gọi đồ ăn ngoài hả? Thơm thế?”
Rồi ngay lập tức bị mùi thức ăn quyến rũ, đi thẳng vào bếp:
“Món gà này nhìn cũng ngon ghê!”
Tôi kéo ghế ra, ra hiệu bảo cậu ấy ăn trước, lát nữa sẽ dọn dẹp chỗ ở.
Ai ngờ cậu ta lại có chút sạch sẽ thái quá,
vì vừa ngồi tàu về nên nhất quyết không đụng vào bất cứ chỗ nào trong nhà.
Nhất định đòi đi tắm ngay lúc này.
Tôi tội nghiệp liếc nhìn đĩa gà chảy nước miếng lần nữa.
“Được rồi, phòng khách ở đằng kia.”
Lâm Độ nhanh nhẹn lấy quần áo thay ra rồi đi vào phòng khách.
Chân cậu ta vừa khuất sau cửa, thì cửa chính lại vang lên tiếng gõ.
Tôi nghi hoặc nhìn qua mắt mèo — là bạn trai cũ quay lại.
Giang Tự Niên khoanh tay trước ngực, khoé môi treo nụ cười khó đoán.
Tôi cảnh giác mở cửa:
“Sao anh lại quay lại?”
Chẳng lẽ vừa nãy anh ta bỏ thuốc vào đồ ăn?
Nghe nói hung thủ thường hay quay lại hiện trường gây án.
Không hổ là bạn trai cũ của tôi, chỉ cần nhìn thoáng là đoán được tôi đang nghĩ gì.
Anh búng nhẹ vào trán tôi một cái:
“Không thể nghĩ gì tích cực hơn à?”
“Đồ anh làm, tại sao phải để cho người khác ăn?”
Vừa nói, Giang Tự Niên vừa đảo mắt một vòng quanh phòng.
Sau đó, anh phát hiện có đôi dép mới vừa tháo ra, còn có một chiếc vali đặt ở góc tường.
Lại còn là… hình Ultraman.
Giang Tự Niên buông lời mỉa mai:
“Còn là một thằng nhóc tin vào ánh sáng à.”
Người lớn thích Ultraman thì đã sao?
Tôi không nhịn được mà lên tiếng bênh Lâm Độ:
“Tin vào ánh sáng thì sao chứ? Không tốt à?”