12

Chết tiệt! Ai đó giết tôi đi còn hơn!!

Tôi từng nghĩ ra cả ngàn cách để chủ động bắt chuyện với Chu Kỳ, nhưng duy chỉ không tính tới cách này!!

Thôi kệ! Phá vỡ lành rồi, chơi luôn!

Tôi gửi qua một sticker mèo cười toét miệng.

“Thầy Chu, cả nhà em đều rất cảm ơn thầy đã chăm sóc cho Diệp Nhiên. Không biết khi nào thầy rảnh, để em mời thầy một bữa?”

Chu Kỳ không hỏi gì về đoạn ghi âm kia, cũng không nhắc chuyện tôi né tránh vấn đề trước đó, chỉ nhanh chóng trả lời:

“Tối nay đi.”

???

Giáo viên chủ nhiệm lớp 12… rảnh dữ vậy?

Nhưng người ta đã nói vậy rồi, tôi chỉ đành cắn răng đồng ý.

“Được thôi! Thầy muốn ăn gì? Gà nấu dừa hay đồ Nhật?”

Chu Kỳ:
“Lẩu đi.”

Tôi hơi ngạc nhiên.

Vì Chu Kỳ vốn khẩu vị rất nhạt, còn tôi thì không cay không sống nổi.

Nhưng tôi không muốn tự mình đa tình, chỉ đơn giản đáp lại:
“Được. Vậy 7 giờ tối gặp nhé!”

Thời tiết dần ấm hơn, nhưng quán lẩu vẫn đông khách.

Chỉ trừ bàn của chúng tôi.

Gọi món xong — im lặng.

Tôi chưa từng nghĩ tới có ngày lại cùng Chu Kỳ ngồi ăn riêng thế này.

Chơi điện thoại thì bất lịch sự.
Nói chuyện thì không biết nói gì.

May mà nhân viên quán nhiệt tình:
“Hai vị khách ơi, tụi em có trò chơi nhỏ, nếu đoán đúng có thể nhận được quà tặng nhé~”

Đoán thành ngữ?

Tôi chơi được!

Tôi hăng hái đồng ý, rồi nhân viên mang lên… một đĩa cải thảo.

Tôi: “……” Gì vậy?

Nhân viên cười tươi động viên:
“Anh cũng có thể thử đoán mà~”

Chu Kỳ khẽ nhướng mi, liếc nhìn một cái:
“Bạch đầu giai lão?” – (Trăm năm hạnh phúc)

Nhân viên:
“Chính xác rồi ạ! Đây là món tặng thêm, kèm theo quà nhỏ, hy vọng hai vị có thể hạnh phúc trọn đời, bạch đầu giai lão nha~”

… Chắc không có gì xấu hổ hơn việc chúc phúc “trăm năm hạnh phúc” cho một đôi… đã chia tay.

Tôi vội vàng giải thích:
“Thật ra bọn em không phải…”

“Cảm ơn.” — Chu Kỳ cắt ngang lời tôi, đưa món quà nhỏ kia cho tôi.

Tôi vô thức nhận lấy:
“Tôi lớn thế này rồi, còn chơi mấy thứ này làm gì…”

Chu Kỳ vươn tay:
“Vậy thì trả lại cho tôi.”

Tôi lập tức nhét vào túi:
“Cho Diệp Nhiên đi.”

Khoé môi Chu Kỳ dường như hơi cong lên, tôi lúc ấy mới nhận ra hành động vừa rồi của mình trẻ con kinh khủng, hiếm hoi đỏ mặt luôn.

Nhân viên phục vụ rời đi với nụ cười “dì hai bỉm sữa”.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy có người gọi mình:
“Diệp Trân?”

Hử?

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, thấy một chàng trai lạ mặt đang nhìn tôi đầy kinh ngạc.

“Mấy năm không gặp, cậu lại càng xinh hơn đấy!”

Tôi ngơ ngác:
“Cậu là…”

Nụ cười của chàng trai kia hơi gượng lại.

Rồi giọng nói lạnh nhạt của Chu Kỳ vang lên bên cạnh:
“Bạn trai cũ của em.”

???!!!

13

Thỉnh thoảng tôi cảm thấy thế giới này thật sự rất… ảo diệu.

Tôi không hiểu tại sao mình lại gặp được đàn anh đại học từng quen ba ngày trong một quán lẩu. Tôi càng không hiểu nổi — đến cái mặt anh ta tôi còn không nhận ra, sao Chu Kỳ lại có vẻ quen thuộc với anh ta đến vậy!?

Tôi ngập ngừng một giây:
“Xin lỗi nha, trí nhớ tôi dạo này tệ lắm.”

Sắc mặt của người kia càng tệ hơn, vội vã chào rồi rời đi.

Tôi không nhịn được nhìn sang Chu Kỳ, anh không biểu hiện gì nhiều, vẻ mặt nhàn nhạt, khó mà đoán được tâm trạng.

Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy… chột dạ:
“Cái đó… thật sự là em không nhớ anh ta là ai mà…”

Chu Kỳ gật đầu, hờ hững hỏi:
“Không nhớ là thứ mấy rồi?”

Tôi: “……”

Người này tuy ít nói, nhưng sao càng ngày càng biết đâm người ta trúng tim đen vậy!?

Tôi cũng bắt đầu thấy tức, nhưng đối mặt với vẻ mặt của Chu Kỳ, tôi chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm:
“Thì quên thật mà!”

Chu Kỳ gắp một lát bò cuộn bé bé, rồi — bỏ vào bát của mình.

Tôi: “…… Sao mà nhỏ mọn vậy chứ……”

Trước kia ăn lẩu mà, đều mặc định miếng đầu tiên là của tôi cơ mà!

Đặc biệt là mấy món như lẩu, nướng, hải sản… tôi toàn không phải động tay, chỉ việc cầm đũa mà ăn.

Chu Kỳ giả vờ không nghe thấy.

Tôi hậm hực gắp một lát bò cuộn to hơn, lầm bầm:
“Anh còn giảng bài cho người ta nữa chứ, em có nói gì đâu mà!”

Chu Kỳ thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Muốn làm bộ đề nào, lúc nào anh cũng có thể giảng cho em.”

Tôi rùng mình:
“Thầy Chu nhỏ, thế này không hay đâu nha.”

Nói xong câu đó, cả hai chúng tôi đều im bặt một lúc.

Ngày xưa lúc tôi bị anh kéo ngồi làm đề, luyện đề, Chu Kỳ rất hay nói câu này. Mỗi lần tôi không muốn làm, đều phải lăn lộn, làm nũng.

Lăn lộn đến cuối cùng, phần lớn kết thúc bằng một cái nắm tay, nếu làm bài tốt thì còn được ôm một cái.

Nghĩ tới cảnh đó trong tình huống này… người trong cuộc chỉ có thể hối hận đến cắn lưỡi.

Tôi đành phải dùng “chiêu” gọi hồn Diệp Nhiên.

Nói chuyện học trò mà, ít nhất có thể kéo lại một chút không khí nghiêm túc!

Giữa chừng, tôi nhận được tin nhắn từ Lưu Phi Phi:
“Cưng ơi, đi nướng thịt không?”

Tôi gửi cho cô ấy một tấm hình.

Lưu Phi Phi:
“…Vậy là tình yêu sẽ phai nhạt, đúng không?”

Nhưng ngay sau đó cô ấy phát hiện ra điều gì đó:
“Khoan! Người ngồi đối diện cậu là ai thế kia!?”

Tôi đành phải thú nhận sự thật:
“Ba mẹ tớ bảo tớ mời thầy ấy một bữa, cảm ơn vì đã giúp Diệp Nhiên trong thời gian qua.”

Lưu Phi Phi:
“Cậu thật đẹp.”

Tôi: ?

Lưu Phi Phi:
“Đẹp theo kiểu… não thiếu chất xám ấy.”

Lưu Phi Phi:
“Để tớ xem xem cái đầu ‘não tim’ của cậu nặng bao nhiêu ký!”

Tôi: “……”

Lưu Phi Phi:
“Hồi đó hắn đối xử với cậu thế nào, cậu quên hết rồi à? Cậu nói với tớ là hai người không! thể! nào! mà! Cậu bây giờ bỏ đũa xuống! Đứng dậy đi thẳng về luôn cho tớ!!”

Tôi:
“Phi Phi, cậu nói xem có phải cũng có khả năng là… anh ấy từ đầu tới giờ vẫn thích tớ không?”

Lưu Phi Phi:
“.”

Và sau đó… tôi phát hiện cô ấy chặn tôi luôn rồi.

…Cảm ơn nha.

Tôi đặt điện thoại xuống, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nhìn sang Chu Kỳ.

“Chu Kỳ… anh sao lại quen người vừa rồi vậy?”

Anh khẽ ngẩng mắt nhìn tôi.

14

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn.

Đến chính tôi cũng không rõ, khoảnh khắc ấy tôi đang chờ đợi một câu trả lời như thế nào.

Tôi và Chu Kỳ không học cùng trường đại học, dù thỉnh thoảng vẫn đến thăm nhau, nhưng tôi chắc chắn — anh không thể nào có cơ hội quen người kia.

Chỉ có một khả năng duy nhất.

“Chuyện đó quan trọng đến vậy sao?” – Chu Kỳ hỏi ngược lại.

Tôi sững người.

“Diệp Trân.”
Ánh mắt anh sâu thẳm hơn một chút, bờ môi mím lại, ánh đèn vàng nhạt phủ lên gương mặt thanh tú ấy, khiến hình ảnh anh hiện tại nhập làm một với hình bóng của chàng thiếu niên năm nào.

“Điều quan trọng là — anh đang ghen.”

Tối hôm đó, tôi lao đến nhà Lưu Phi Phi như bay.

Lưu Phi Phi nhìn tôi bằng ánh mắt “hết thuốc chữa”:
“Này, chỉ vì người ta quay đầu lại nhìn cậu một cái mà cậu tha thứ cho hết mọi chuyện à?”

Tôi nằm bẹp hình chữ đại trên giường.

“Tớ cũng không biết nữa… Tớ biết tụi tớ không thể quay lại như xưa được, những chuyện đã xảy ra thì mãi là đã xảy ra. Nhưng mà… anh ấy là Chu Kỳ mà.”

Là Chu Kỳ mà Diệp Trân đã thích từ năm mười sáu tuổi.

Thật ra thời gian chia tay lâu hơn nhiều so với thời gian chúng tôi từng bên nhau.

Tôi cũng từng nghĩ thời gian sẽ làm phai mờ tất cả. Nhưng mãi đến bây giờ, tôi mới nhận ra những tháng năm đó, không thể nào đo đếm bằng thời gian được.

Những năm tháng xa nhau, khi nghe câu nói đó của anh, tựa như đều bị ép nén thành những mảnh mỏng nhẹ, trôi qua lặp lại.
Chỉ có những khoảnh khắc có anh, mới là thật sự sống động, nóng bỏng.

“Thật ra sau khi chia tay, mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian bọn tớ bên nhau, tớ đều cảm thấy hình như anh ấy cũng từng thích tớ.
Anh ấy biết tớ vì mua sữa đậu nành cho anh mà nhịn đói suốt một tuần, từ hôm đó trở đi, ngày nào anh cũng mang bữa sáng cho tớ.
Lúc tớ học không vô, thấy mình ngốc nghếch, anh cũng chưa từng tỏ vẻ khó chịu.
Cậu còn nhớ Trần Oánh Oánh không? Hồi đó cô ta lén bỏ gián vào hộc bàn tớ. Thật ra tớ không sợ mấy con đó, nhưng Chu Kỳ vẫn tức giận.
Lần đầu tiên tớ thấy anh ấy lạnh mặt như thế. Sau lần đó đến khi thi đại học xong, Trần Oánh Oánh thấy tớ là né ngay…”

Mà đâu chỉ có thế.

Tôi luôn vô tư, luôn đặt Chu Kỳ trong lòng, chỉ cần anh hơi lạnh nhạt một chút là tôi lại khuếch đại lên vô số lần.

Nhưng sau khi chia tay, nhớ lại — tôi lại nghĩ đến rất nhiều chi tiết nhỏ từng bị mình bỏ qua.

Lưu Phi Phi im lặng rất lâu, rồi khẽ vuốt má tôi.

“Người đàn ông này gặp được cậu đúng là có phúc mấy đời. Hay như này đi — để anh ấy theo đuổi lại cậu, cậu cứ tiếp xúc thử lại xem sao. Tốt nhất là hai người nên ngồi xuống nói rõ mọi chuyện, rồi hẵng quyết định có quay lại hay không.”

Tôi hôn chụt lên má cô ấy.

“Trẫm rất hài lòng!”

Lý tưởng thì đẹp, thực tế thì phũ phàng.

Cậu không thể kỳ vọng một giáo viên chủ nhiệm lớp 12 có thể dành quá nhiều thời gian và tâm trí cho mình.

Sau hôm nói câu mập mờ ám muội ấy, rất tiếc — thầy Chu của nhân dân không hề bắt đầu một cuộc tấn công mãnh liệt nào cả.

Chỉ là từ đó, anh bắt đầu gửi bảng thành tích của Diệp Nhiên cho ba mẹ tôi, rồi thêm một bản gửi riêng cho tôi.

Thỉnh thoảng anh sẽ nói đến vài điểm kiến thức, chỉ ra lỗi sai. Mà buồn cười là — tôi ngày xưa và Diệp Nhiên bây giờ… sai y hệt nhau.
Khác chăng là Diệp Nhiên sửa đúng ngay lần đầu, còn tôi thì…

Tôi cãi, cãi nữa, cãi mãi… Cuối cùng cũng không thắng được, tức quá chỉ biết nổi điên.

“Thầy Chu, mấy người học tự nhiên các anh trí nhớ tốt vậy luôn à?”

Lúc đó Chu Kỳ đang bận kiểm tra thử đầu kỳ, trả lời tôi đã là buổi tối.

“Liên quan đến em, chuyện gì anh cũng nhớ.”