Từng làm chim hoàng yến bên cạnh đại lão giới Kinh Thành suốt nhiều năm, đột nhiên một ngày, Bạch Nguyệt Quang của anh ta quay về.
Người đàn ông lạnh lùng ném cho tôi một xấp tiền, bảo tôi tự cút đi.
Tôi liền vận dụng bộ não ham tiền bé nhỏ của mình, định lợi dụng danh tiếng của anh ta để kiếm thêm một mẻ nữa.
Thế là mở một lớp huấn luyện tiểu thư danh giá.
“Các chị em à, mấy ông già lắm tiền dễ dụ lắm, chỉ cần nói một câu ‘em yêu anh nhất’ là có tiền xài rồi, làm một tiểu phú bà chẳng khó gì.
“Điều quan trọng nhất là phải xác định đúng vị trí của mình, kim chủ thì mãi là kim chủ, cưới xin là chuyện khác, người ta đã có người định cưới rồi.
“Những ai không biết điều thì kết cục rất thảm, còn như tôi đây thì luôn biết thân biết phận…”
Đang giảng dở, đại lão bỗng phá cửa xông vào, một tay bẻ gãy viên phấn tôi đang cầm.
Khóe môi anh ta nhếch lên chẳng chút ý cười, giọng lạnh như băng:
“Cô giáo à, tôi thấy cái gọi là biết thân biết phận của cô chẳng còn giá trị gì nữa rồi.
Tiện thể, cô giải thích giùm xem, ai là ông già hả?”
1
“Câu ‘Yêu anh’, ‘Vâng’ phải nói bốn lần, còn câu ‘Chồng ơi, em yêu anh’ thì không được phát âm rõ, phải dùng giọng khàn khàn, yếu ớt, kiểu vừa thở vừa nói ấy, nghe mới đáng yêu mềm mại.
“Lúc nghe anh ta nói, nhất định phải làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, còn phải nhẹ nhàng ‘Ừm~’ mấy cái nữa…”
“Cô ơi, cô nghe thử giọng em thế này đúng chưa nhé: ‘Chồng ơi em yêu anh~’”
“Em phải cộng hưởng qua mũi nữa, chỉ có tiếng khí thì chưa đủ đâu, thiếu vẻ thẹn thùng dịu dàng… ê ê đúng rồi đúng rồi, chính là thế đấy! Nói thêm vài lần nữa cho quen cảm giác nào.”
“Yêu anh yêu anh yêu anh yêu anh~ Vâng vâng vâng vâng~ Chồng ơi em yêu anh em yêu anh em yêu anh……”
“Rất tốt! Em, Tốt nghiệp được rồi!”
……
“Cô ơi, vậy thật sự em có thể câu được thiếu gia nhà họ Trần – vừa ngu ngơ vừa lắm tiền – ở Kinh Thành không ạ?”
Vừa chỉnh xong phát âm, Tiểu Linh – học viên ngồi bàn đầu chăm chỉ nhất – vẫn chưa yên tâm, nghi ngờ hỏi tôi.
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ lại, trong lòng cũng hơi chột dạ.
Làm sao tôi biết được?
Tuy tôi có hơn ba năm kinh nghiệm làm chim hoàng yến thực chiến, nhưng chưa bao giờ tôi nói mấy câu như thế với kim chủ của mình cả.
Lúc ấy để lấy lòng anh ta, tôi mua một đống sách công cụ.
Ví dụ như: “Làm sao để dỗ chồng vui”, “Cách khiến chồng cưng chiều bạn cả đời”, “Làm thế này, chồng bạn sẽ ở nhà ba ngày không ra cửa”, “Làm thế nào để trở thành vợ bé ngoan ngoãn”…
Tôi cắm đầu học chăm chỉ, vừa hay lúc đó Hãng H ra một mẫu túi mới, rất hợp gu tôi.
Tôi lẩm nhẩm lại hết các mẹo vặt, háo hức thử ngay.
Chờ anh ta tắm xong bước ra, tôi nhảy bổ vào lòng anh như con mèo, mềm nhũn người, dụi dụi vào cơ bụng anh.
Học theo giọng điệu trong sách, tôi thỏ thẻ: “Chồng ơi~ em yêu anh lắm~ Tối nay… em cũng muốn…”
Muốn mua cái túi ấy mà.
Tôi còn chưa nói hết câu, anh ta đã “chậc” một tiếng cắt ngang.
Tay siết chặt eo tôi lại.
Giây tiếp theo, anh ta lạnh lùng ném tôi – đang bám dính trên người – xuống giường, lui ra xa cả mét, ánh mắt xa cách, giọng không rõ cảm xúc:
“Biết điều một chút.
“Sau này những lúc như thế, đừng nói mấy câu kiểu đó với tôi.”
Xem ra anh ta giận thật rồi. Đêm đó không về phòng.
À không đúng, cả tuần đó anh ta không hề quay lại.
Từ đó về sau, tôi không dám nói mấy câu kiểu đó nữa.
Nhưng mà… trong sách đều viết như vậy, chẳng lẽ sách lại gạt tôi?
Chắc chắn là do vấn đề của Cố Minh Chiêu!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức gạt bỏ cảm giác chột dạ, vỗ vai cô tiểu thư trước mặt đầy khí thế, quả quyết nói:
“Yên tâm, đàn ông là mê mấy chiêu này nhất. Em chỉ cần gọi một tiếng ‘chồng ơi’, đảm bảo anh ta dính câu như cá trê dính mồi!”
Trừ Cố Minh Chiêu ra.
“Vâng ạ, cô giáo thành công thế này thì em tin cô, học phí em chuyển liền!”
Tài khoản báo về: 200,000.
Tôi âm thầm cảm thán trong lòng: giới thượng lưu ở Kinh Thành này, người có tiền thật chẳng thiếu.
Tùy tiện đến một người, ra tay là sáu con số.
Nhìn số dư tài khoản, lòng tôi thỏa mãn vô cùng.
Lớp “huấn luyện tiểu thư danh giá” này, xem ra tôi mở đúng rồi.
2
Ban đầu, tôi là một chú chim hoàng yến bên cạnh Cố Minh Chiêu.
Tại sao lại nói là “ban đầu”?
Bởi vì… mới chỉ hai hôm trước thôi, Bạch Nguyệt Quang của anh ta đã trở về nước.
Còn tôi, thì bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
Đêm hôm đó, Cố Minh Chiêu vừa bước vào nhà đã như thường lệ, sáp lại hôn hít ôm ấp tôi.
Tay anh ta làm áo ngủ của tôi rối tung rối mù, tôi đẩy đẩy anh, bảo đi tắm rồi muốn làm gì thì làm sau.
Anh mới chịu buông tôi ra đầy tiếc nuối.
Một tay cởi lỏng cà vạt, tay còn lại rút điện thoại trong túi ném lên giường.
Mật khẩu điện thoại của anh ta, tôi không lạ gì. Nhưng chưa bao giờ tôi mở ra xem.
Ngoài chuyện có chút “không có giới hạn” với tiền của anh ra, những phương diện khác, tôi vẫn luôn giữ phẩm chất tối thiểu của một chim hoàng yến.
Kiểm tra điện thoại, điều đó chỉ bạn gái mới được làm thôi.
Tôi hiểu rõ điều đó.
Tôi đang định ngoan ngoãn cầm điện thoại anh ta đặt lên tủ đầu giường, thì màn hình bỗng sáng lên.
Tôi không hề cố tình xem trộm.
Nhưng mấy tin nhắn kia… không cần mở khóa cũng đọc được.
【Cô ấy về nước rồi, anh nói xem phải làm sao bây giờ?!】
【Cô ấy nói có thai rồi!】
【Ba tháng trước anh sang nước ngoài tìm cô ấy, thế mà chỉ một lần đã trúng rồi…】
Từng dòng tin nhắn nhảy ra, khiến tôi nghẹn thở.
Tôi cuống quýt tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên.
Đầu óc nhanh chóng lướt lại toàn bộ thông tin vừa đọc được.
Và rồi, tim tôi như chết lặng.
Ba tháng trước, Cố Minh Chiêu đúng là có đi Anh quốc một chuyến.
Lúc đó anh nói là đi công tác.
Thì ra là bay sang đó bí mật gặp lại Bạch Nguyệt Quang.
À không, phải gọi là… bay sang tìm “vợ tương lai” mới đúng.
Giờ Bạch Nguyệt Quang đã về nước, bước tiếp theo, chắc chắn anh ta sẽ lạnh mặt đưa tôi một khoản “phí chia tay” rồi tiễn tôi rời đi.
Quả nhiên, sau khi tắm xong và nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt Cố Minh Chiêu lập tức trở nên khó coi.
Đối diện với tôi, anh ta gắng gượng nở một nụ cười, chỉ nói:
“Em nghỉ sớm đi nhé, anh có chút việc cần xử lý.
“Bảo bối à, em sẽ không giận anh đâu đúng không? Ngày mai anh nhất định sẽ bù đắp cho em, được chứ?”
Hừ, ai thèm quan tâm?
Có vẻ sợ tôi hụt hẫng, anh ta còn không quên hôn tôi một cái.
Tôi ngoan ngoãn, hiểu chuyện gật đầu:
“Anh đi đường cẩn thận, vất vả rồi.”
Tiếng động cơ xe vừa nổ máy, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.
Bắt đầu tính toán lại toàn bộ số tiền tiết kiệm suốt ba năm qua.
Tiện thể tra luôn giá nhà ở khu biệt thự mà tôi thích nhất.
Chậc, hơi căng đấy.
Ba năm nay tiêu xài chẳng hề tiết chế, Bạch Nguyệt Quang lại về quá đột ngột.
Mua xong căn biệt thự rồi, có lẽ về sau tôi chỉ có thể… nhặt rác sống trong đó.
Đang đau đầu, tôi liếc mắt thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên bàn trang điểm.
Một tháng trước, Cố Minh Chiêu lại cầu hôn tôi.
Vâng, không phải lần đầu — đây đã là lần thứ mười một anh ta cầu hôn tôi rồi.
Tôi cũng không hiểu nổi tại sao một người lại cứ muốn cầu hôn chim hoàng yến như tôi tới tận mười một lần.
Chắc là sợ hồi hộp khi gặp Bạch Nguyệt Quang, nên nhờ tôi tập duyệt giúp.
Những chiếc nhẫn trước tôi bán cả rồi, còn chiếc này… hehe.
Tôi lập tức liên hệ với ông chủ tiệm kim hoàn từng thu mấy chiếc trước đó.
Quen thân rồi, lại thêm đây là mẫu thiết kế cao cấp, hàng độc nhất vô nhị — chắc chắn bán được giá tốt.
Tôi cũng tranh thủ kiểm kê toàn bộ túi xách, trang sức, quần áo trong nhà.
Tôi sẽ mang hết đi.
Phải trả lại căn nhà này cho Bạch Nguyệt Quang một cách sạch sẽ, gọn gàng nhất.
Đó mới là tác phong chuyên nghiệp.
3
Ngày thứ hai trong kế hoạch “chuồn êm”, tôi lập tức đem chiếc nhẫn đính hôn mà Cố Minh Chiêu tặng đi bán.
Lúc ấy tôi đang ngồi trên giường hí hửng đếm tiền, hoàn toàn không nhận ra anh ta đã quay về.
Anh đứng ngay trước mặt tôi, sắc mặt âm trầm, từ trên cao nhìn xuống, không nói một lời.
Mãi đến khi tôi thò đầu lên khỏi đống tiền và phát hiện ra anh, thì anh đã sải bước tới, giật lấy số tiền trên tay tôi và tung hết lên không trung.
Wtf?
Wtf luôn á!!
Có gì thì nói cho đàng hoàng, ai lại lấy tiền ra đùa thế này?
Tôi hốt hoảng nhảy xuống giường nhặt tiền.
Thấy tôi như thế, Cố Minh Chiêu tức đến nỗi mặt đen như than, đùng đùng ngồi xổm xuống ngang tầm mắt tôi, nắm chặt cổ tay tôi, như vừa tức vừa buồn cười:
“Em thiếu tiền lắm à? Nếu thiếu thì nói với tôi một tiếng! Có cần phải như vậy không? Hứa Chi Ngôn, kiếp trước tôi mắc nợ em chắc?!”
Anh thật sự nổi giận rồi, thái dương giật giật thấy rõ.
Tôi sợ đến nỗi không dám lên tiếng, tiền trên đất nhặt cũng không xong, không nhặt thì lại tiếc, rơi vào thế khó xử.
Cuối cùng tôi run run cả người, cố thốt ra một câu:
“…Xin lỗi.”
Anh cười lạnh: “Tôi sẽ không bao giờ tin lời em nói nữa.”
Nói rồi, mặt đen như đít nồi, anh quăng cho tôi một tấm chi phiếu.
Nhiều số 0 lắm. Một đống tiền luôn ấy.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, không giấu nổi vẻ thèm thuồng:
“Cho… cho em thật sao?”
Khoản tiền trợ cấp chia tay này đúng là quá mức vô lý, tôi không thể không hỏi lại cho chắc.
“Không. Cho chó ăn.”
“…”