Tôi mắc một chứng bệnh kỳ lạ: nghiện mùi hương.

Khoảng một tháng trước, tôi phát hiện mình không thể cưỡng lại được mùi trên người kẻ thù không đội trời chung – Trần Quân Ý.

Nếu không được ngửi mùi đó trong một thời gian, cơ thể tôi sẽ trở nên suy nhược, tinh thần mệt mỏi.

Nhưng tôi vừa nói rồi, hắn là “kẻ thù” của tôi.

Là kiểu thù sâu như biển ấy!

Tôi là sinh viên số một của khoa Văn, hắn là thiên tài khoa Lý.

Chúng tôi gánh trên vai mối thâm thù truyền kiếp giữa khối Tự nhiên và khối Xã hội của trường, từ năm nhất đã tranh giành đủ mọi danh hiệu, không ai chịu nhường ai.

Toàn trường đều biết, Trương Vãn và Trần Quân Ý như nước với lửa.

Thế nên, khi tôi phát hiện mình bắt đầu phụ thuộc vào mùi hương trên người hắn, trời như sụp đổ trước mắt.

Tôi đã đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng không ai tìm ra nguyên nhân, cơ thể tôi thì cứ yếu dần đi.

Bí mật này, tôi chỉ kể cho bạn thân Triệu Triệu biết.

Một ngày nọ, Triệu Triệu gọi điện cho tôi, bảo tôi mau đến phòng gym.

Lúc đó tôi thều thào như hấp hối: “Thể trạng thế này mà còn tập gym, chẳng khác nào tìm đường chết.”

“Nhưng Trần Quân Ý đang ở đây này!”

Chết tiệt.

Mười phút sau, phòng gym xuất hiện thêm một cô gái yếu ớt.

Không thấy Trần Quân Ý đâu cả.

Triệu Triệu nói hình như hắn đi vệ sinh rồi.

Nhưng mà, quần áo của hắn vẫn còn đây.

Áo thun vắt trên máy chạy bộ, tôi còn chưa lại gần đã ngửi thấy hương thơm khiến tôi tỉnh cả người.

Giải thích một chút, tuy Trần Quân Ý là đồ cẩu thả nhưng hắn rất sạch sẽ. Dù tập thể dục, người hắn cũng không có mùi mồ hôi khó chịu.

Chỉ có hương thơm của nước giặt và mùi cơ thể đặc biệt riêng của hắn.

Nhẹ nhàng, thanh mát, có phần lạnh lẽo.

Tôi chính là nghiện cái mùi ấy.

Như kẻ đói lâu ngày cuối cùng cũng thấy đồ ăn, tôi vươn “vuốt quỷ” về phía máy chạy bộ…

Lý trí trong đầu tôi hét to: Đừng mà! Biến thái quá rồi! Trương Vãn, mau buông ra!

Nhưng tôi không kiềm được, hu hu hu.

Tôi cầm lấy áo hắn, không thể cưỡng lại, đặt lên mũi mà hít lấy hít để!

Aaaa! Tôi sống lại rồi!

Tinh thần phấn chấn tức thì, cảm giác này tuyệt vời quá đi!

Tôi đắm chìm trong mùi hương của Trần Quân Ý.

Cho đến khi giọng nói khiến tôi chán ghét vang lên:
“Trương Vãn, cô đang làm gì đấy?”

Tôi ngẩng đầu lên.

Trần Quân Ý sững sờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi.

Hiển nhiên, hắn đã thấy hết rồi.

Chiếc áo thun của Trần Quân Ý vẫn còn trong tay tôi.

Có thể suy ra một điều: hắn đang cởi trần.

Không thể không nói, cơ bắp tên này luyện cũng ra gì phết, dáng người gầy vừa đủ, cơ bắp rắn chắc.

Nhưng tôi không có tâm trí để ngắm.

Toàn thân tôi vì xấu hổ mà dựng hết cả lông tơ, kéo theo Triệu Triệu chạy mất.

Ra khỏi phòng gym, tôi hơi trách móc:
“Sao cậu không nhắc mình chứ?”

“Có chứ! Tớ gọi cậu mấy lần rồi! Chỉ là cậu mải đắm chìm quá không thèm để ý!”

“Tớ tiêu rồi Triệu Triệu, Trần Quân Ý sẽ nghĩ gì về tớ đây?”

“Chắc là… nghĩ cậu là đồ biến thái?”

Tôi gào lên còn to hơn.

Triệu Triệu thở dài:
“Giờ cậu buồn có khi còn hơi sớm đấy.”

Cô ấy chỉ vào tôi, mặt bất đắc dĩ:
“Cậu còn cầm cả áo người ta chạy ra ngoài nữa, giờ bảo hắn về ký túc xá kiểu gì?”

WTF???

Lúc nãy chạy vội quá, tôi quên trả áo cho hắn rồi…

Giờ thì nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Hết cách, tôi đành dùng một tuần tiền mua trà sữa để thuê Triệu Triệu đi giúp tôi đưa trả áo.

Tôi thấp thỏm đợi trong ký túc xá.

Khi cô ấy quay về, tôi hồi hộp hỏi:
“Cậu nói rồi chứ?”

“Đúng theo lời cậu dặn, tớ bảo Trương Vãn dạo này có chút chuyện khó nói, tất cả chỉ là hiểu lầm, mong cậu ấy đừng để bụng.”

“Tốt. Thế hắn nói gì?”

Triệu Triệu bắt chước cái giọng cà lơ phất phơ của Trần Quân Ý:
“Gì cơ? Cuối cùng cô ta cũng phát hiện đầu óc mình có vấn đề rồi à?”

Tôi: ………………

Trần Quân Ý, mày giỏi lắm!

Mà đúng lúc đó, tên “nghịch tử” kia lại gửi tin nhắn WeChat tới:

“Trương Tiểu Vãn, tôi quen một bác sĩ thần kinh khá giỏi, có cần tôi giới thiệu cho không?”

Giọng hắn trầm thấp, mấy nữ sinh trong trường còn khen là giọng trầm quyến rũ, nhưng với tôi thì y như tiếng vịt đực khàn khàn.

Đặc biệt là cái đuôi câu lười biếng kéo dài ấy.

Làm tôi lập tức nhớ tới ánh mắt lười nhác thường trực của hắn.

Tôi đáp:

“Tốt lắm con trai, bác sĩ đó giữ lại tự khám cho mình đi.”

“Vậy hôm nay cô ngửi áo tôi làm gì? Không phải là thích tôi rồi chứ?”

Tôi đảo mắt, suýt nữa ném luôn điện thoại vào thùng rác.

Nhưng tôi – không hổ danh là nữ sinh số một khoa Văn, chủ tịch câu lạc bộ Văn học của trường.

Tôi nhanh chóng bịa ra một lý do:
“Có khả năng… là phụ thân đây thích một anh đẹp trai khác trong phòng gym của mấy người, chẳng may lấy nhầm áo thôi.”

Trần Quân Ý: “?”

Tôi lười trả lời thêm.

Nhưng một lúc sau, điện thoại rung lên.

Trần Quân Ý nhắn:

“Trương Vãn, mắt cô có vấn đề à? Cả phòng gym, không phải tôi là người đẹp trai nhất sao?”

Học viện Vật lý và Học viện Văn học cách nhau khá xa.

Tôi có khí chất kiêu hãnh, dứt khoát không đi tìm Trần Quân Ý.

Kết quả là cơ thể tôi ngày càng yếu, chạy 100 mét cũng suýt mất nửa cái mạng.

Thứ sáu hôm đó, tôi gắng gượng thân thể rệu rã đi học môn tự chọn.

Đang như cá thiếu oxy thì bỗng ngửi thấy mùi hương khiến tôi bừng tỉnh.

Trần Quân Ý ngồi xuống ngay phía trước tôi.

Hắn cao, chỗ ngồi lại chật, khiến hắn phải co chân lại, tư thế ngồi vừa lười biếng vừa phóng túng.

Hắn vừa xuất hiện, cả lớp lập tức im lặng.

Vì môn học này tên là “Nghiên cứu thành phần và công dụng của mỹ phẩm”.

Người chọn học đều là nữ.

Tôi chọc hắn: “Cậu cũng chọn môn này á???”

“Tuần này mới chuyển sang, nghe nói thầy này dễ qua hơn.”

Hắn ngửa đầu trả lời tôi.

Tôi tình cờ nhìn thấy yết hầu của hắn, và xương quai xanh lộ ra một chút ở cổ áo…

Cùng lúc đó, một luồng hương thơm tràn vào khoang mũi tôi.

Tôi không kìm được nuốt nước bọt.

Nghiện quá rồi.

Cơ thể tôi lập tức được sạc đầy năng lượng.

Mẹ nó, mùi trên người tên này đúng là mê chết người!

Một tên con trai, sao lại thơm như thế?

Thật ra tôi biết, mùi của Trần Quân Ý rất nhạt, Triệu Triệu còn nói không ngửi thấy gì.

Nhưng cái bệnh kỳ quái này của tôi hình như khiến mùi của hắn bị khuếch đại.

Suốt buổi học sau đó, thầy nói gì tôi nghe chẳng vào tai.

Chỉ cảm thấy trước mặt mình như có con hồ ly tinh cứ liên tục dụ dỗ.

Tôi không chịu nổi, cứ rướn cổ lên, muốn ngửi gần chút nữa, gần chút nữa…

Dường như hắn cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại.

Hai chúng tôi chạm mắt nhau.

Khoảng cách cực kỳ gần.

Chỉ cần… gần thêm một chút là có thể hôn rồi.

Cả hai ngây người nhìn nhau.

“Trần Quân Ý! Trương Vãn! Hai em đang làm cái trò gì vậy?!” thầy giáo quát to, “Muốn yêu thì đợi tan học! Môn tự chọn không phải nơi để hẹn hò!”

Tôi vội vàng đứng dậy: “Thầy ơi em xin lỗi! Thầy hiểu lầm rồi, bọn em không yêu đương gì cả!”

“Cô cậu vừa rồi suýt nữa hôn nhau luôn, mà còn nói không yêu?!”

Bị mắng thì thôi đi.

Nhưng bị hiểu lầm là có gì mờ ám với thằng cẩu Trần này mới là chuyện to!

Huống hồ tất cả ánh mắt đều đang nhìn tụi tôi đầy hóng hớt!

Tôi hoảng quá nói:
“Thầy ơi, thầy có thể nghi ngờ nhân phẩm em, nhưng xin đừng nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của em. Dù có phải xuất gia, em cũng không bao giờ ở bên Trần Quân Ý!”

Những lời kiểu này, tôi với hắn từng đối đầu nhiều lần rồi.

Tôi tưởng lần này cũng như mọi khi, hắn sẽ không chịu thua mà đáp trả lại tôi một đòn.

Nhưng ngoài dự đoán, hắn chẳng nói gì cả.

Kỳ quặc thật đấy.

Tối hôm đó, tin đồn “Trương Vãn và Trần Quân Ý đang yêu nhau? Hai người suýt nữa thì hôn rồi!” lập tức leo lên tường tỏ tình của trường.

Điên nhất là phần bình luận toàn mấy đứa hưng phấn đẩy thuyền!

Thậm chí có đứa còn hỏi: “Con cái sau này của hai người thì học khối Văn hay khối Tự nhiên nhỉ?”

Tôi tức đến muốn nổ tung!!

Tôi thề với Triệu Triệu, dù có chết đói, tôi cũng tuyệt đối không đi tìm Trần Quân Ý để “nạp năng lượng” nữa.

Nói được làm được, tôi cắn răng chịu đựng suốt nửa tháng.

Không chết, nhưng yếu đến độ như một con ma vất vưởng, đi đâu cũng khiến người ta tưởng tôi cần gây quỹ từ thiện.

Nửa tháng sau, cuối cùng tôi lại gặp Trần Quân Ý.

Hắn đang chơi bóng rổ, tôi vô tình đi ngang qua sân.

Nhưng tôi không thể ngờ, việc “thiếu chất” lâu ngày lại sinh ra một tác dụng phụ khủng khiếp.

Hắn vô tình kéo áo lau mồ hôi.

Tôi, chảy máu mũi ngay tại chỗ.

Kẻ thù truyền kiếp vén áo, tôi thì… chảy máu mũi.

Ông trời ơi, chuyện này hợp lý nổi không?!

Càng cẩu huyết hơn là đúng lúc đó, Trần Quân Ý quay đầu lại, thấy hết.

Hắn nhìn chằm chằm tôi, trơ mắt chứng kiến máu mũi tôi hai dòng song song chảy xuống!

Đến khi tôi cảm thấy nhân trung ươn ướt thì đã không kịp che nữa rồi.

Trần Quân Ý chơi bóng rổ = giải phóng hormone = ra mồ hôi = mùi hương khuếch tán.

Mà tôi, chẳng khác gì bệnh nhân đang kiệt quệ lại bị ép bồi bổ quá đà, mũi nổ tung vì hấp thụ quá nhiều “dinh dưỡng”.

Tôi chui vào nhà vệ sinh, vừa rửa vừa chửi hắn.

Cho đến khi phía sau vang lên tiếng động.

“Đừng chửi nữa, oan cho tôi quá.”

Không biết từ lúc nào, Trần Quân Ý đã có mặt sau lưng tôi.

Hắn vẫn còn đổ mồ hôi, mùi hương ngập tràn trong không khí, khiến cả thân tâm tôi như được tiếp năng lượng.

Đáng giận thật!

Cơ thể thì phụ thuộc vào hắn, nhưng linh hồn tôi thì gào thét phản kháng!

“Tự dưng cậu làm gì ở đây?”

Tôi thấp người, Trần Quân Ý cúi xuống, nheo mắt nhìn: “Muốn tôi đưa đi phòng y tế không?”

“Không đi, chỉ là chảy máu mũi thôi.”

“Sao tự nhiên chảy máu mũi? Vì tôi à?”

Tôi lườm hắn: “Ít tự luyến thôi.”

“Ồ.” Trần Quân Ý cười lười biếng.

Giây tiếp theo, hắn bất ngờ vén áo lên, lộ rõ cơ bụng từng múi rắn chắc.