Các bạn ơi, lại là một đợt nạp khí đại bổ sau thời gian “trống rỗng”.
Nhưng… nạp bổ nhiều thì có tác dụng phụ!
Và đoán xem lần này là gì?
Tôi thật sự không ngờ đấy, ông trời vẫn còn thương tôi.
Tôi lại bật khóc ngay trước mặt Trần Quân Ý!
Nói thật là nước mắt tôi y như van nước vỡ đập, cứ thế tuôn ra không kìm lại được.
Trần Quân Ý đứng hình toàn tập.
Ban đầu hắn còn mang theo chút giận dữ, định chất vấn tôi cho ra lẽ.
Nhưng giờ thì… hắn cuống quýt cả lên!
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy trong mắt Trần Quân Ý hiện rõ sự hoảng hốt — pháo hoa đâu, cho tôi bắn ăn mừng đi!
“C-c-cô bị sao vậy? Khóc gì mà khóc? Tôi không phải đang mắng cô đâu, ê ê!”
Tôi… khóc còn to hơn.
Hắn hoảng loạn, tay chân luống cuống:
“Trương Vãn, này, đừng khóc nữa! A a a! Rốt cuộc cô làm sao đấy? Tôi đánh cô một cái cho bớt tức nha???”
“Tôi… tôi…”
Tôi khóc không nói nên lời.
Trông lại càng tủi thân gấp bội.
Trần Quân Ý rối tới mức muốn nhổ cả tóc.
“Là tôi sai, đều do tôi sai hết! Vừa nãy không nên gắt với cô, trước đây cũng không nên cãi nhau… tôi xin lỗi! Được chưa? Hôm nay… nhường phòng học cho cô luôn!”
Các hội viên xung quanh thì há hốc mồm ăn dưa.
Ai cũng tưởng Trần Quân Ý làm chuyện gì quá đáng với tôi.
Mãi cho đến khi tôi hấp thu đủ “dinh dưỡng” rồi mới dừng lại.
Hai mắt tôi sưng như quả hạch.
Trên đường về ký túc xá, Trần Quân Ý lẽo đẽo theo sau tôi với Triệu Triệu không rời nửa bước.
“Trương Vãn…”
Hắn nhìn tôi đầy lo lắng.
“Lúc nào cô muốn đánh tôi cũng được, tôi đứng yên cho đánh, không đánh lại, không cãi lại, chỉ cần cô bớt giận là được.”
Tôi lắc đầu:
“Không cần.”
Thật sự không cần.
Tôi đánh hắn làm gì chứ? Tôi khóc cũng không phải vì bị hắn ức hiếp — nói trắng ra là bình thường tôi còn bắt nạt hắn nhiều hơn.
Nhưng chính lời từ chối ấy, lại khiến Trần Quân Ý trông càng thất vọng.
Hắn sụp mood trong chớp mắt.
Lúc tôi lên lầu, ngoái đầu lại thì thấy hắn vẫn ngẩn người đứng dưới sân.
Ánh đèn đường kéo cái bóng của hắn ra thật dài.
Từ hôm đó, chúng tôi tạm đình chiến.
Nói chính xác hơn là Trần Quân Ý đơn phương không chọc tôi nữa.
Mỗi buổi học môn tự chọn, hắn luôn ngồi ngay trước tôi, nói chuyện cũng cẩn thận, nghiêm túc.
Còn tôi thì nhân tiện… nạp thêm “dưỡng chất”.
Sự cân bằng kỳ lạ đó kéo dài nửa học kỳ.
Cho đến khi một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Phòng gym của trường liên tiếp xảy ra vụ mất đồ, cụ thể là… áo tập biến mất hàng loạt.
Để tìm ra “hung thủ”, hội sinh viên trích xuất camera giám sát.
Và thế là…
Cảnh tôi hít lấy hít để áo của Trần Quân Ý… bị phát tán.
Ban đầu, phía nhà trường định giữ kín sự việc trước khi có kết luận điều tra chính thức.
Nhưng không biết bằng cách nào, đoạn video từ camera lại bị lộ ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, tôi trở thành nghi phạm số một.
Cũng không thể trách mọi người được.
Bởi vì trong đoạn video tôi ngửi áo Trần Quân Ý, ánh mắt thật sự… say mê và đắm đuối.
Nói ngắn gọn, y như một biến thái.
Tôi chỉ muốn khóc chết cho xong, từ lúc mắc phải cái bệnh quái đản này, chưa có chuyện gì là tốt đẹp cả.
Triệu Triệu thấy tôi buồn bã, bèn kéo tôi ra ngoại ô leo núi để thư giãn tinh thần.
Ai ngờ, leo núi thôi cũng gặp phải Trần Quân Ý.
Cùng cả đám bạn học cùng lớp hắn.
Hôm nay khoa Vật Lý tổ chức dã ngoại, gần như cả lớp đều có mặt.
Mấy người trong nhóm vừa thấy tôi, ánh mắt liền trở nên kỳ lạ vô cùng.
Đường lên núi chỉ có một lối, tôi muốn né cũng không được.
Leo được nửa đường thì trời bắt đầu mưa, nhiệt độ cũng đột ngột giảm mạnh.
Mọi người chen chúc trú mưa trong một cái chòi nghỉ ven đường.
Nói thật, tôi cũng quen không ít người trong khoa Vật Lý.
Nhưng hôm nay không ai nói chuyện với tôi cả.
Ai nấy đều có vẻ… hơi sợ tôi. Dù sao thì, tôi hiện đang bị đồn là “biến thái hít áo”.
Tôi hơi buồn, lại bị gió lạnh thổi đến, bèn hắt xì một cái.
Lúc này, không ít người cũng bắt đầu kêu lạnh.
Trong đó có một cô gái, tôi biết cô ấy, là hoa khôi của khoa Vật Lý, nhẹ nhàng bước tới trước mặt Trần Quân Ý.
“Quân Ý, tớ lạnh quá à, hôm nay mặc ít quá… khăn choàng của cậu là lông cừu đúng không? Nhìn ấm ghê…”
Cô ta ánh mắt long lanh, ngữ điệu ngọt ngào ẩn ý như vậy thì đến đứa ngốc cũng hiểu.
Trần Quân Ý nhìn cô ta một cái:
“Ừ, ấm lắm.”
Rồi từ tốn tháo khăn choàng ra.
Hoa khôi ánh mắt sáng rỡ, tay đã chuẩn bị chìa ra đón lấy.
Nhưng giây sau— Trần Quân Ý quay người.
Chiếc khăn choàng quấn quanh cổ tôi từ phía sau, mang theo hương thơm và hơi ấm đặc trưng của hắn, quấn chặt quanh tôi.
“Hôm nay mặc ít thế này, bị cảm rồi thì còn ai đấu với tôi giành học bổng quốc gia hả?”
Giọng điệu hắn nghe có vẻ khó chịu…
Nhưng hai má lại ửng hồng không nói nên lời.
Trong khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi, ngỡ ngàng sững sờ.
“Rốt cuộc hai người là quan hệ gì vậy?”
Có người buột miệng hỏi to.
Trần Quân Ý thu lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.
Nghiêm túc nói:
“Trương Vãn là bạn gái tôi.”
“Làm ơn đừng hiểu lầm cô ấy nữa.”
“Cô ấy không phải biến thái gì cả, việc ngửi áo tôi cũng chỉ là đùa giỡn giữa hai đứa thôi.”
Giọng của Trần Quân Ý không lớn, nhưng vô cùng chắc chắn.
Tôi hơi sững người. Mọi người xung quanh cũng vậy, phải mất vài giây mới kịp phản ứng.
Những người bạn trước đó còn không dám bắt chuyện với tôi, nay lại trở về như cũ — vui vẻ chào hỏi, thậm chí còn trêu chọc tụi tôi là một đôi.
Lúc không ai để ý, Trần Quân Ý ghé sát, hạ giọng nói với tôi:
“Thấy cậu bị bôi nhọ mà chướng mắt quá. Nên… hai đứa mình diễn một vở nhé, được không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Hắn nói tiếp:
“Nhưng mà… cho tớ xin lỗi trước. Cậu không phải có người mình thích rồi sao? Diễn thế này chắc ảnh hưởng đến chuyện theo đuổi người ta ha.”
Tôi nhỏ giọng:
“Không có đâu.”
“Hả?”
“Tớ thật ra… không có người thích gì cả. Trước nói vậy chỉ là lừa cậu thôi.”
Đôi mắt Trần Quân Ý bỗng sáng bừng.
Tôi nói:
“Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ.”
Hắn cười:
“Cảm ơn gì chứ, bạn thân mà.”
Rồi hắn xoa đầu tôi, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi bỗng lỡ một nhịp.
Sao trước giờ tôi lại không nhận ra… Trần Quân Ý thật sự rất đẹp trai?
Chờ đến khi trời tạnh, cả nhóm bắt đầu xuống núi.
Đường núi trơn và dốc, rất khó đi.
Tôi đi phía sau đoàn, bước chầm chậm, dè dặt.
Triệu Triệu lại không chịu buông tha, cố ý nói to:
“Đường trơn thế kia, Trần Quân Ý sao không dắt bạn gái mình đi? Cô ấy là bảo vật của khoa Văn đó, nhỡ ngã rồi thì cậu lấy gì mà đền?”
Dứt lời, mấy người đi trước liền quay lại nhìn chúng tôi cười hí hửng.
Tôi xua tay liên tục:
“Không cần đâu, tớ đi được mà…”
Nhưng Trần Quân Ý đã đưa tay ra.
Thế thì…
Tôi bước lên một bước, giao bàn tay mình cho hắn.
Và rồi, chúng tôi cứ nắm tay đi suốt chặng đường.
Từ cảm giác lạ lẫm ban đầu, dần dần trở nên quen thuộc.
Cho đến lúc chờ xe buýt về trường.
Triệu Triệu phía sau nhìn tụi tôi bằng ánh mắt “dì cả”, rồi thản nhiên buông một câu:
“Nhắc nhẹ nè, tụi bây dắt tay đi trên đường bằng được hai mươi phút rồi đó~”
Tôi lập tức rút tay ra ngay lập tức.
Tối hôm đó, tin tức tôi và Trần Quân Ý đang yêu nhau lập tức lan truyền khắp trường.
Cái tin đồn “biến thái hít áo” cũng tự sụp đổ.
Dưới tường ăn dưa, còn có người bình luận châm chọc:
“Hít áo chắc là trò tình thú của couple nhà người ta rồi~ chậc chậc.”
Hai ngày sau.
Tên trộm áo cuối cùng cũng bị bắt.
Nghe nói là Trần Quân Ý đã “canh cây đợi thỏ”, giăng bẫy để tóm gọn đối phương.
Tôi biết chuyện này… là nhờ Tường tỏ tình của trường.
Hôm ấy, Triệu Triệu hớt hải lao vào ký túc xá:
“Trương Vãn! Trần Quân Ý hình như nghiêm túc đấy! Mau xem bài đăng của cậu ta kìa!”
Tôi mở điện thoại .
“Chào mọi người, tôi là Trần Quân Ý.
Hung thủ trộm áo tại phòng gym của trường đã bị bắt.
Mong mọi người lan truyền thông tin, trả lại sự trong sạch cho bạn gái tôi – Trương Vãn.”
Bình luận nổ tung.
Một số người vào xin lỗi.
Một số thì hò reo vì quá ngọt.
Triệu Triệu là kiểu thứ hai.
Cô ấy dẫn trend ngay trong bình luận, tự nhận là “u mê couple này đến mức muốn đầu thai”.
Có người còn nói: “Đây là mối duyên hiếm có trăm năm giữa khối Văn và khối Lý.”
Chủ đề “con của Trương Vãn và Trần Quân Ý sau này học Văn hay Lý” lại bị đào lên.
Đến mức có người… lập bảng bình chọn online.
Tâm trạng tôi, vốn đã u ám suốt bao ngày, bỗng chốc rực sáng.
Tất cả… là nhờ Trần Quân Ý.
Hắn hào sảng, chân thành đến vậy — tôi nghĩ, mình nên kể cho hắn biết bí mật kia.
Tôi hẹn Trần Quân Ý ra gặp riêng.
Ở quán cà phê trong trường, chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Tôi nói:
“Trần Quân Ý, tớ có chuyện muốn nói. Về lý do vì sao tớ hay lén ngửi áo cậu.”
“Cậu nói đi.”
“Thật ra tớ mắc phải một chứng bệnh kỳ quái…”
Tôi kể hết mọi triệu chứng, tình trạng, cả những ngày khổ sở vừa qua.
Vẻ mặt Trần Quân Ý từ ngạc nhiên, sang cau mày khó hiểu, rồi trở nên phức tạp.
Tôi hiểu, chuyện này không dễ để người ta tin.
Huống gì… hắn còn là dân học Vật Lý.
Trần Quân Ý hỏi han kỹ càng về “bệnh tình”, tôi lần lượt trả lời.
Cuối cùng hắn hỏi:
“Là chỉ có mùi của tôi mới có tác dụng sao?”
Tôi uể oải gật đầu:
“Ừ. Tạm thời chưa tìm được cách nào khác. Xin lỗi nhé, theo một nghĩa nào đó… tớ đúng là một đứa biến thái.”
Tôi nghĩ hắn sẽ cười nhạo tôi.
Nhưng hắn lại… cười thật sự.
Ơ?
Không chắc lắm, tôi nhìn kỹ lại.
Ừ, đúng là đang cười.
“Tớ hỏi này,” tôi bực bội, “cậu cười là thấy tớ bịa chuyện đấy à?”
“Không. Tớ tin cậu.”
Trời ạ, đến cái ý cười cũng không thèm giấu luôn kìa!
Tôi thở dài:
“Biết vậy đừng kể với cậu.”
“Càng phải kể chứ,” Trần Quân Ý nghiêm túc, “Đã vậy chỉ tôi giúp được cậu, cậu phải nói sớm hơn chứ. Tôi nuôi được, yên tâm.”
Câu này… dễ hiểu lầm nha khụ khụ.
Nhưng, phải công nhận là hắn rộng lượng thật.