Lá thư tình của thái tử gia trong giới Kinh thành bị ai đó dán lên bảng thông báo.
Tôi chẳng hứng thú hóng chuyện, đang định chạy đi làm thêm.
Bỗng trước mắt hiện ra một loạt bình luận như đạn bay:
【Trời ơi, hình như đây là thư tình nam chính viết cho nữ phụ đấy! Nếu lúc này có ai đứng ra nhận tội thay cho nam chính, chắc chắn hảo cảm của nam chính sẽ tăng vọt!】
【Giúp được nam chính thì nửa đời sau khỏi lo cơm áo gạo tiền rồi!】
【Huống hồ gì, gánh tội thay cho nam chính cũng chẳng lỗ gì, cùng lắm bị nữ phụ từ chối trước mặt mọi người thôi, có mất miếng thịt nào đâu!】
【Chết tiệt, cho tôi xuyên vào truyện đi! Tôi tình nguyện mà!】
Thể diện đối với tôi chẳng đáng một xu.
Thế là tôi xung phong bước lên phía trước, dưới bao ánh mắt đổ dồn, chân thành thổ lộ với nữ phụ:
“Lá thư tình đó là tôi viết! Nhưng không biết ai đã dán nó lên đây… Xin lỗi chị, tôi không hề có ý khiến chị khó xử…”
1
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên… muôn màu muôn vẻ.
Ai nấy đều nín thở chờ đợi câu trả lời của nữ phụ.
Nữ phụ – Nghi Vận Ninh là hoa khôi của trường, gia thế hiển hách, vừa nhập học đã có vô số người theo đuổi.
Nhưng thư tình bị dán công khai lên bảng thông báo, người tỏ tình lại là con gái — đây là lần đầu tiên trong lịch sử.
Ban đầu khi thấy bức thư, lông mày cô ấy lập tức cau lại đầy ghét bỏ, nhưng sau khi nghe tôi nói, lại từ từ giãn ra.
Đôi môi cô ấy mấp máy, hồi lâu mới lên tiếng xác nhận:
“…Cậu là con gái?”
Tôi gật đầu, đưa tay sờ lên yết hầu vốn không hề tồn tại của mình:
“Không rõ ràng lắm sao?”
Cô ấy lại lẩm bẩm: “Tôi cũng là con gái mà.”
Tôi mỉm cười dịu dàng, đáp lại:
“Tôi biết.”
Ngay khi tôi nói ra câu đó, ánh mắt tôi rơi vào một nam sinh đứng ở rìa ngoài đám đông.
Cậu ta vốn là “nhân vật chính” hôm nay — bức thư tình là do cậu ta viết.
Nghi Vận Ninh lưỡng lự một lát, rồi cẩn thận hỏi tiếp:
“Vậy… cậu tên là gì?”
Không ngờ cô ấy lại hỏi câu đó, tôi khựng lại một chút.
Chẳng lẽ cô ấy định gọi người tới xử tôi à?
Nhưng mà tôi chỉ tỏ tình thôi, có quấy rối gì đâu, chắc không đến nỗi ấy ha…
Tôi do dự một chút, lắp bắp đáp:
“Phương… Du Nhiên.”
Ngay giây tiếp theo, cô ấy nghiêm túc nói:
“Bạn Phương, hiện tại tôi chưa có ý định hẹn hò với con gái. Cảm ơn vì sự yêu thích của cậu, lần sau nhớ giữ thư tình cẩn thận nhé.”
Nói xong, cô thẳng tay gỡ bức thư mỏng manh kia xuống khỏi bảng thông báo, đưa trả cho tôi, rồi quay người rời đi.
【Tiểu thư bá khí quá trời luôn! Biết làm sao đây, tôi sắp yêu mất rồi!】
【Mà con gái nhận lỗi thay nam chính là ai thế? Sao tôi không nhớ có nhân vật qua đường này trong truyện?】
【Haha mà con nhỏ này đáng yêu ghê! Đáng lẽ phải có nam phụ lên nhận tội chứ, sao lại nhảy ra một bạn nữ thế này? Gan quá trời!】
Sau khi xem xong trò vui, đám đông cũng dần dần tản ra.
Chỉ còn lại nam chính từ đầu vẫn đứng đó, chờ tôi.
Làm gì cũng phải làm tới nơi tới chốn — tiền không dễ kiếm, mà đóng kịch thì phải tròn vai.
Tôi đi thẳng tới, thản nhiên chào hỏi:
“Chào bạn Trì, buổi chiều tốt lành. Cậu đang đợi tôi à?”
Trì Giới, chính là người mà mấy đứa gọi là nam chính, học cùng viện với tôi, lại cùng khóa.
Tôi là sinh viên duy nhất trong làng đậu đại học, còn cậu ta là thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Cho nên, trước giờ chúng tôi chẳng có giao thiệp gì.
Trì Giới giữ nguyên vẻ mặt lạnh như tiền, đi thẳng vào vấn đề:
“Không phải cậu viết thư tình, sao lại nhận là mình?”
Tôi ho nhẹ, bày ra vẻ chân thành:
“Vì tôi thấy nét chữ trong thư rất giống của cậu, nên nghĩ có khi nào cậu viết rồi bị ai đó lấy mất và dán lên đây, thế là tôi liều mình nhận thay.”
Nghe tôi nói xong, giọng cậu ta mang theo một chút không tin nổi:
“Vậy là cậu nghĩ tôi viết, nên mới đứng ra nhận hộ?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
Có vẻ cậu ta đã hiểu ý tôi, nhưng vẫn muốn xác nhận một điều:
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu thích tôi?”
Giây tiếp theo, tôi tha thiết đáp lời:
“Đúng vậy, tôi để ý cậu từ lâu rồi. Từ hồi năm nhất, khi cậu đại diện sinh viên phát biểu trên lễ đài, đến năm hai cậu viết thư tình lần đầu tiên… tôi vẫn luôn thầm mến cậu. Cho dù cậu không thích tôi cũng không sao, chỉ cần được nhận tội thay cậu, tôi cam tâm tình nguyện!”
Sao nào!
Có thành ý chưa?
Tiếp theo chắc thiếu gia sẽ lạnh lùng từ chối tôi, rồi tiện tay ném cho tôi một cọc tiền để tiễn khéo đi chứ gì?
2
Chỉ thấy đồng tử của Trì Giới co rút dữ dội, vành tai thoáng đỏ lên.
Chưa đầy một phút sau, sắc đỏ từ vành tai lan dần xuống tận chân cổ, cả gương mặt bỗng nhuộm màu ửng đỏ lúng túng.
Cậu ta ngắc ngứ mãi mới rặn ra được một câu:
“Cho dù cậu có thích tôi đến vậy… tôi cũng sẽ không ở bên cậu đâu!”
Tôi biết mà.
Cục bồ câu nhỏ của tôi ơi, cầu xin cậu đó, mau mau đến đoạn tiếp theo đi!
Ngay sau đó, cậu ta lại vội vã giải thích kiểu “càng nói càng lộ”:
“Không phải vì cậu không tốt gì đâu! Chỉ là chúng ta bình thường không có tiếp xúc, tôi cũng chưa hiểu rõ về cậu lắm, nên màn tỏ tình này quá đột ngột, tôi không thể lập tức đồng ý được. Nhưng mà…”
Hai mắt tôi sáng rỡ.
Đến rồi đến rồi, khoảnh khắc khiến tim đập thình thịch đây rồi!
“Nhưng mà gì cơ?”
Thấy tôi mong chờ như vậy, cậu ta như bị bỏng, lập tức quay mặt đi, tránh ánh mắt tôi.
Rồi nhỏ giọng nói một câu:
“Nhưng mà… có thể bắt đầu từ làm bạn, làm quen nhau trước, rồi sau đó hãy nói tiếp.”
Nói xong cậu ta quay đầu bỏ chạy, tốc độ chẳng khác gì có chó rượt sau lưng.
Còn tôi thì đứng một mình trong gió… ngơ ngác.
Ơ kìa?
Thế còn cái gì mà “trả ơn hậu hĩnh” đâu?
Còn cái gì mà “nửa đời còn lại không phải lo ăn lo mặc” nữa?
【Cốt truyện này sai sai rồi nha, thư tình nam chính viết cho nữ phụ mới bị dán lên bảng mà? Giờ tự nhiên đổi hướng yêu luôn rồi?】
【Gì mà đổi hướng yêu chứ, thư tình có ghi tên đâu, chỉ là nét chữ giống thôi mà, chưa chắc là nam chính viết.】
【Này chứ bạn nữ phụ này lúc thì thích nữ phụ, lúc thì thích nam chính, cuối cùng là định làm gì vậy?】
【Mạnh dạn đoán: chắc định kiếm tiền?】
3
Đến kỳ kiểm tra thể lực, tôi bắt đầu nhận lời… chạy thay.
Vừa đăng tin chưa bao lâu, đã có người nhắn riêng:
“Chạy hộ một lần, bao nhiêu tiền?”
“Chạy mỗi 800m hay là full các nội dung?”
“Full. Hôm đó tôi đúng lúc bị… tới tháng, không kiểm tra được.”
Bình thường chỉ chạy giúp 800m thôi, chạy toàn bộ các mục cũng hiếm lắm.
Tôi còn đang phân vân nên báo giá 100 hay 150, thì bên kia đã nhắn tới:
“Một vạn được không?”
“Nếu không đủ thì tôi có thể trả thêm.”
Tôi lập tức sốt sắng đáp:
“Được được! Thứ Sáu bạn đưa căn cước cho tôi, thứ Bảy chạy xong tôi sẽ mang trả tận tay.”
Đến chiều thứ Sáu, tôi đứng chờ trước quán cà phê như đã hẹn.
Bỗng có một bóng dáng quen quen tiến về phía tôi.
Cho đến khi người đó đứng ngay trước mặt, cả hai chúng tôi đều ngây người:
“Phương Du Nhiên?”
“… Là tôi.”
Cô ấy chợt nhớ ra điều gì, không kìm được hỏi:
“Không phải là cậu đã biết từ trước ID kia là của tôi, nên mới…”
Trời cao đất rộng ơi, tôi đâu biết đại tiểu thư cũng lười kiểm tra thể lực tới mức phải nhờ người chạy hộ chứ!
Lại còn trùng hợp đúng ID cô ấy thuê là tôi nữa chứ!
Nghĩ tới những lời mình từng nói, tôi chỉ đành cắn răng tiếp tục nhập vai:
“Xin lỗi chị, em biết chị sắp đến kỳ, thấy chị khó xử nên mới định giúp một tay… Rõ ràng chị đã từ chối em rồi, vậy mà em vẫn cứ dây dưa không dứt, thật sự rất xin lỗi…”
Biểu cảm của cô ấy như thể không biết nói gì cho phải, sau đó móc điện thoại ra, trượt vài cái.
Ngay giây sau, khung chat giữa hai đứa hiện thêm một dòng chuyển khoản:
【yn đã chuyển cho bạn 200000】
Nghi Vận Ninh móc căn cước ra khỏi túi, đưa cho tôi, dịu giọng bảo:
“Vậy thì đừng nhận chạy thay cho ai nữa, coi như tôi mua đứt luôn.”
“Hạn mức chuyển khoản trong ngày là 200 ngàn, nếu chưa đủ thì mai tôi gửi thêm.”
4
Tôi bày ra bộ dạng nước mắt lưng tròng:
“Chị ơi! Chị thừa biết lòng em với chị mà… Em không phải vì tiền đâu, em chỉ là…”
Nghi Vận Ninh bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán:
“Du Nhiên, chị biết em không vì tiền, nhưng thật sự chị không thể chấp nhận chuyện hẹn hò với con gái được. Số tiền này cứ coi như là chị bù đắp cho em đi.”
【Con bé này số đúng đỏ luôn á!】
【Sao tôi cứ thấy nó rõ ràng là vì tiền nhỉ hahaha】
【Chiêu “lùi để tiến” phải không?】
【Tôi nhận đơn! Nhận luôn cả chị gái chuyển khoản 200k nữa!】
Đến ngày kiểm tra thể lực, tôi cầm căn cước của Nghi Vận Ninh, đứng xếp hàng ở khu chạy 50m.
Vừa khởi động được mấy động tác thì phía sau vang lên giọng con trai trong trẻo:
“Phương Du Nhiên? Cậu làm gì ở đây vậy?”
Tôi đơ mất vài giây, rồi từ từ quay lại.
“Còn hỏi nữa à, tôi đến đây là để tìm cậu đấy!”
Trời đất quỷ thần ơi, ai mà ngờ được Trì Giới lại là… cán bộ giám sát thể lực hôm nay!
Cậu ta hơi gật đầu:
“Tìm tôi?”
Tôi gật gù đầy thần bí, nói liều luôn:
“Tôi biết hôm nay cậu giám sát bài test bên khối nữ, nên đến để… được nhìn thấy cậu. Nhưng tôi cũng không mong là cậu sẽ đến nói chuyện với tôi hay gì đâu, thậm chí chỉ cần liếc tôi một cái cũng đủ rồi…”
Trì Giới hơi lưỡng lự:
“Nhưng… cậu đang cầm căn cước mà.”