7

【Nam phụ đúng là khó xử thật, một bên là anh em thân thiết, một bên là bạn gái.】
【Ai đó đang ghen đấy nhỉ, không nói tên đâu.】
【Muốn làm cún con của tiểu thư nhà người ta ghê! Nghe chị ấy chửi mà thấy đã gì đâu!】
【Bạn phía trên ổn không? Đây là khu bình luận chứ không phải hoang mạc nhé!】

Trì Giới ngẩng cằm, cúi đầu nhìn cô ấy.
“Nghi Vận Ninh, ra ngoài nói chuyện với tôi một chút.”

Nghi Vận Ninh hếch cằm, vẻ mặt không kém cạnh:
“Tại sao? Không thấy tôi đang ăn à?”

Trì Giới thở dài:
“Chuyện… có liên quan, tôi chỉ có thể nói riêng với chị.”

Nghi Vận Ninh liếc nhìn tôi một cái, rồi đứng dậy đi theo cậu ta.
Khoan đã, quan hệ hai người này hình như… không giống tôi tưởng?
Trì Giới không phải thầm thích Nghi Vận Ninh sao?
Có ai lại tỏ thái độ kiểu đó với người mình thích?

Khoan khoan, hôm nay học tỷ đi cùng một chàng trai.
Lẽ nào… Trì Giới đang ghen?

Hai người rời khỏi nhà hàng, tôi và Cố Nghĩa ngồi lại thì có chút ngượng ngập.
Tôi vừa định quay lại làm việc thì Cố Nghĩa gọi tôi lại.

“Em gái nhỏ, em với Trì Giới là gì của nhau vậy?”

“…Bạn cùng lớp thôi ạ.”

“Phì~ Trì Giới đúng là đồ ngốc.”

Tôi: “???”

Chẳng mấy chốc, hai người họ quay lại.
Trì Giới trở về bàn mình, còn Nghi Vận Ninh cũng chẳng nhắc gì thêm.

Trước khi đi, Nghi Vận Ninh còn đặc biệt dặn tôi:
“Tối nhớ check WeChat nha.”

“Hả? Vâng ạ.”

Trì Giới thì vẫn tiếp tục ngồi lại, chờ tôi tan ca.
Tầm hơn 9 giờ tối, cậu ta nhờ một phục vụ khác đóng gói vài món ăn và đưa cho tôi.

“Không xách nổi hả? Để tôi xách giúp cho!”

Tôi nhanh tay nhận lấy:
“Không sao đâu, tôi xách được!”

Trì Giới nhíu mày:
“Cái gì mà xách không nổi? Tôi khỏe hơn cậu nhiều nha. Cậu nói cậu chưa từng ăn đồ ở đây, nên tôi gọi mấy món hồi nãy tôi ăn rồi đóng gói lại cho cậu, y chang luôn đó.”

Hả?
Cậu ta đóng gói y chang mấy món cậu ta ăn?

“Trời ơi, Trì Giới cậu tốt bụng thật luôn á! Chu đáo mà còn tử tế nữa, bảo sao người ta ai cũng thích cậu!”

Trì Giới đưa tay lên sờ cổ, vuốt vuốt tóc mái như muốn giấu ngượng:
“Khụ… đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy đồ ăn để lại thì lãng phí quá thôi.”

【Cậu ấy chết rồi ba ngày rồi, miệng vẫn còn cứng.】
【Có ai cảm thấy bạn “pháo hôi” này có một kiểu hài “không biết mình đang cua người ta” không?】
【Phương Du Nhiên: Đầu tiên phải loại trừ đáp án đúng đã!】

Về đến ký túc xá, tôi ngấu nghiến “quẩy cơm”.
Bạn cùng phòng nước miếng chảy ròng ròng:

“Tôi đang xem livestream ăn uống mà sao lại ngửi thấy mùi thật nhỉ? Hóa ra là mày làm ác nghiệp đấy à!”

Tôi cười toe toét:
“Đói không? Đến ăn chung với tớ nè!”

Cô ấy lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi:
“Không được! Hôm nay là ngày đầu tiên giảm cân, không thể gục ngã bây giờ!”

Đèn tắt, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Nghi Vận Ninh:

“Du Nhiên, điểm thể lực lần trước em thi hộ chị chị rất hài lòng. Nhưng giờ chị có một môn tự chọn đăng ký đại mà không đi học được, em giúp chị lên lớp nhé?”

“Môn gì ạ?”

“Bóng chuyền.”

“Thời gian thì sao?”

“Chiều thứ Sáu hàng tuần, lúc 3 rưỡi.”

Tôi vừa hay rảnh vào khung giờ đó.
Ca này nhận cũng được.

Ngay sau đó, chị ấy gửi thêm một điều kiện:

“Nếu em nhận thì học kỳ này không được nhận thêm việc khác. Nhỡ em té hay trật chân gì thì chị không thể đổi người giữa chừng được.”

Ờ thì… nghe cũng có lý.
Nhưng mấy công việc khác của tôi kiếm được bộn phết.

Tôi gõ rồi lại xóa, gõ rồi lại xóa.
Đang lưỡng lự thì chị ấy tung đòn chí mạng:

“Trả công 50 triệu, thấy sao?”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

8

【Con nhỏ này số sướng ghê!】
【Pinduoduo* mày chẳng bảo tao là người may mắn nhất sao?】
【Đêm nay phải học gấp chơi bóng chuyền! Cho tao thế vào điiii!】
(*Pinduoduo: ứng dụng mua hàng Trung Quốc, thường có trò rút thăm “người may mắn nhất”)

Tôi thật sự không hiểu bản thân mình có gì mà đáng giá tới vậy, hay là do Nghi Vận Ninh đánh giá tôi quá cao rồi.

Bóng chuyền á? Trước giờ tôi chưa từng chơi.

Có chăng là hồi bé hay làm đồng, nên tay chân khỏe mạnh, sức lực nhiều hơn người thường thôi.

Hôm học môn tự chọn đầu tiên, tôi và Trì Giới đều đến sớm 10 phút.

Cậu ta ngạc nhiên:
“Cậu cũng học môn này à?”

Tôi lập tức bày ra dáng vẻ “cún con ngoan ngoãn”:
“Vâng! Tôi nghe nói cậu chọn môn này, nên cũng chọn theo luôn!”

“…Cậu biết chơi không?”

“Không ạ.”

Trì Giới ho khẽ một tiếng, rồi nói:
“Không sao, tôi có kinh nghiệm, lát nữa tôi dẫn cậu chơi.”

Tôi lập tức mắt sáng rỡ như có sao trời lấp lánh:
“Oa oa! Trì học bá đúng là vạn năng luôn ấy! Đức – trí – thể – mỹ – lao, cái gì cũng giỏi, ngay cả bóng chuyền cũng chơi được! Còn có thứ gì mà cậu không làm được không trời!”

Trì Giới hơi đỏ mặt:
“Phương Du Nhiên, nhỏ tiếng chút đi! Mọi người đang nhìn kìa…”

Tôi liếc quanh — đúng là có vài ánh mắt đang nhìn về phía mình thật.
Hơi bị… lố.

Tôi lí nhí:
“Xin lỗi xin lỗi… tôi chỉ là… muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ thôi mà!”

Trì Giới ngẩng cằm, vẻ mặt không giấu được chút đắc ý:
“Cũng không có gì, hồi cấp ba từng luyện một thời gian, năm nhất còn vào đội bóng chuyền trường nữa.”

Phía sau bỗng vang lên một giọng nam hồ hởi:
“Phương Du Nhiên! Cậu cũng học bóng chuyền à?”

Do học tỷ mạnh tay vung tiền, nên bây giờ tên trong danh sách môn học đã được đổi sang tên tôi thật, không còn gì phải lăn tăn.

Tôi cũng thoải mái:
“Ừa, cậu cũng học à?”

Cậu bạn kia líu lo:
“Đúng là có duyên ghê luôn á!”

Trì Giới khẽ ho, tỏ rõ sự hiện diện:
“Ờ… hai người quen nhau à?”

Cậu kia vỗ vai tôi:
“Quen chứ! Tụi mình biết nhau từ năm nhất rồi!”

Hình như tôi từng chơi game hoặc làm bài giùm cậu ta gì đó… tôi cũng chẳng nhớ rõ, chỉ lờ mờ nhớ cậu này họ Vương.

Trì Giới khẽ nhướng mày, mắt không rời khỏi tôi:
“Quen từ năm nhất hả…”

Tôi âm thầm lùi về sau một bước, khéo léo chuồn khỏi cánh tay của cậu họ Vương kia.
Gật đầu như bồ câu mổ thóc:
“Bạn Vương ấy mà… cũng học ở trường mình thôi.”

【Nghe một câu như chưa nghe gì luôn】
【Đây là màn giới thiệu “vô nghĩa nhất hệ mặt trời”!】
【Bạn Vương: Tôi không xứng có một cái tên sao?】

Đúng giờ, thầy dạy bóng chuyền đến lớp.
Điểm danh xong, liền vào bài học luôn.

Theo thống kê, đa số những người chọn môn bóng chuyền này đều có chút cơ bản, nhưng… cũng chỉ có chút chút thôi.
Vì vậy, buổi học đầu tiên, thầy vẫn dạy kỹ thuật đỡ bóng, nâng bóng và cách giao bóng bằng tay.
Sau đó cho cả lớp tự do hoạt động.

Mấy cậu con trai không chịu ngồi yên, sôi nổi hô lên:
“Ê, người đông đủ thế này, tụi mình chia đội đánh trận đi?”

Các bạn nữ cũng hào hứng không kém:
“Được đó, chơi luôn! Mix nam nữ đi cho vui!”

“Dĩ nhiên rồi! Ai muốn tham gia thì cứ vào, dù sao ai cũng nghiệp dư mà!”

Tôi thì… chưa có tí kinh nghiệm nào, kỹ thuật cơ bản còn đang bập bẹ, nên tất nhiên là không định tham gia.

Lúc này bạn Vương ôm một quả bóng tiến lại chỗ tôi:
“Phương Du Nhiên, tôi nhớ cậu cũng chưa vững kỹ thuật nhỉ, mình nâng bóng đối luyện đi?”

“Được thôi.”

Hai con gà mờ nương tựa nhau qua ngày.

Lúc đó, Trì Giới mặt mày đen sì đi ngang qua chỗ tôi, còn cố tình… va vào vai bạn Vương một cái.

Đằng xa có người gọi:
“Anh Trì, vào chơi đi, thiếu mỗi cậu nữa đó!”

“…Tới đây.”

Không hổ là thành viên đội tuyển bóng chuyền trường, vừa vào sân là Trì Giới nhảy giao bóng cực mạnh, khiến bên đối diện không kịp phản ứng.

Bên kia ai nấy đều oán than:
“Trời má! Đỡ quả bóng này chắc gãy tay mất!”
“May là cậu ấy học cùng trường với tụi mình… chứ không thì đúng là vũ khí hủy diệt!”
“Lần đầu tiên tôi thấy bóng chuyền bay như tên lửa xuyên qua không gian vậy đó!”

Chỉ trong chớp mắt, Trì Giới giao bóng ăn liền 5 điểm, đến quả thứ 6 mới do quá mạnh mà ra ngoài sân.
Miễn là chuyền bóng đủ độ cao, Trì Giới sẽ lập tức đập bóng như muốn đập thủng sàn nhà.

【Có ai đó đang “xòe đuôi” như công trống kìa~】
【Người đỡ cú giao bóng của Trì Giới: so why oh you da bù liú… (xin tha mạng đi…)】
【Các bạn không cùng đội với Trì Giới: Anh trai, anh chiếm trọn spotlight rồi, tính mạng tụi em không là gì hết đúng không?!】

9

Tầm 5 giờ chiều thì tan học.

Bạn Vương thở hổn hển, ôm quả bóng chạy đi cất vào khung.
“Du Nhiên, cậu ăn tối chưa? Muốn đi căn tin cùng không?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, một quả bóng chuyền đã bay vèo qua đầu.

Trì Giới mặt tỉnh bơ không chút hối lỗi, còn lịch sự mở miệng:
“Xin lỗi nhé, đánh lệch tay. Phương Du Nhiên, tan học nhớ đợi tôi ngoài cửa.”

Ánh mắt bạn Vương lia qua lia lại giữa tôi và Trì Giới, một lát sau như bừng tỉnh đại ngộ:
“À há! Hai người có hẹn rồi à? Vậy tôi đi trước đây!”

Nói rồi, cậu ta lật đật chạy theo dòng người đang ào ào đổ vào căn tin như “đội quân đi ăn tập thể”.

Sau khi gom hết bóng lại, Trì Giới rút ra một tờ khăn giấy ướt từ túi quần, đưa cho tôi:
“Lau đi.”

Tôi cúi đầu nhìn cổ tay mình — vì nâng bóng quá nhiều mà vừa bẩn vừa đỏ, lập tức nhận lấy lau sạch.
Miệng không quên tiếp tục nịnh nọt:

“Oa trời, Trì học bá đúng là chu đáo! Ngay cả khi đi học bóng chuyền mà cũng nhớ mang khăn giấy nữa, sao em không nghĩ được vậy ta! Không hổ là cậu!”

Nhưng lần này Trì Giới lại không vui như mọi khi.
Giọng cậu ấy trầm trầm:
“Cậu với… cái cậu gì đó Tiểu Trương, thân lắm à?”

Tôi ngớ ra một giây:
“…Cậu đang nói Tiểu Vương đúng không?”

“Ừ.”

“Bọn tớ chỉ là bạn học bình thường thôi, sao thế?”

Thấy cậu ta không rẽ vào căn tin mà kéo tôi đi về hướng cổng trường, tôi hoảng hốt hỏi:
“Ơ, tụi mình định đi ăn gì vậy?”

“Đồ Tây.”