Xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán:
“Chưa từng thấy Giang Nam Sinh có qua lại gì với Hà Vũ Như nhỉ.”
“Nghe mấy câu lúc nãy của Vũ Như, chẳng lẽ cô ta với Nam Sinh thật sự bị ôm nhầm?”
“Vũ Như mới là đại tiểu thư thật của nhà họ Giang sao?”
“Đừng nói bậy… đắc tội với nhà họ Giang thì chẳng ai có kết cục tốt đâu.”
“Hà Vũ Như chẳng phải rất hay thân thiết với em trai Giang Nam Sinh à? Nếu là chị em ruột thì chắc gì đã cố tình thân cận như vậy…”
“Khó nói lắm, không thấy dạo này cô ta ăn diện lồng lộn như nhà giàu mới nổi à? Biết đâu mới được nhận tổ quy tông…”
Tôi làm như không nghe thấy mấy lời bàn tán vô vị ấy, đi thẳng ra ngoài hành lang.
Hà Vũ Như chỉnh lại quần áo, cũng đi theo tôi ra ngoài.
Tôi vào thẳng vấn đề:
“Chắc cô cũng biết tôi tìm cô là vì chuyện gì chứ?”
Ánh mắt Hà Vũ Như sáng lên vẻ đắc ý:
“Đã biết mình chiếm chỗ của tôi rồi thì tôi khuyên cô nên sớm nói rõ với ba mẹ đi. Biết đâu tôi còn có thể nói giúp vài câu, để họ cho cô chút tiền dưỡng già.”
Đầu óc tôi như ngừng hoạt động trong vài giây.
“Hà Vũ Như, cô đang nói nhảm gì vậy?”
Cô ta cười lạnh:
“Còn giả vờ cái gì nữa, Giang Nam Sinh? Cô chẳng phải sớm đã biết tôi mới là đại tiểu thư thật của nhà họ Giang sao? Để tôi chịu khổ thay cô suốt mười tám năm qua, Giang Nam Sinh, món nợ này, cô cả đời cũng không trả nổi.”
“Tôi hỏi cô, cô có chứng cứ gì chứng minh mình là con gái thật của nhà họ Giang?”
“Chứng cứ à?”
Hà Vũ Như mặt mày đầy vẻ nắm chắc phần thắng:
“Tất nhiên là tôi có! Đợi khi ba mẹ tôi về, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi. Đến lúc đó, cho dù cô có quỳ xuống van xin, tôi cũng sẽ đuổi cô và con mẹ nghèo hèn của cô ra khỏi nhà!”
Tôi đang định hỏi xem cô ta lấy đâu ra cái mặt mà nói mấy lời đó, thì bỗng một tiếng quát sắc lạnh cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi:
“Hà Vũ Như!”
Chỉ thấy Hà Thu Phương bước nhanh tới trước mặt Hà Vũ Như.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt cô ta.
3
Các bạn trong lớp nghe tiếng động liền ùa hết ra ngoài xem.
Tôi cũng bị tình huống đột ngột này làm cho sững người.
Hà Vũ Như ôm nửa bên mặt đỏ bừng vì bị Hà Thu Phương tát, nước mắt đã rơi từ lúc nào không hay.
Đôi môi cô ta run lên, cổ họng như bị nghẹn lại, không thốt nổi thành lời.
Còn Hà Thu Phương thì mắt đỏ hoe, giận đến nỗi túm lấy tóc con gái:
“Có phải mày không? Đồ sao chổi! Có phải mày chuyển hết tiền trong thẻ của tao đi rồi không?”
“Đó là tiền để cưới vợ cho em trai mày đấy! Mày muốn tuyệt hậu nhà này à? Sao tao lại sinh ra cái thứ lòng lang dạ sói như mày chứ!”
Giọng bà ta nghẹn ngào như sắp khóc.
Thế là mọi người xung quanh cũng hiểu ngay vì sao Hà Vũ Như lại có mấy món đồ hiệu trên người rồi.
Tôi vội vàng bước tới can ngăn:
“Cô Hà, có chuyện gì thì nói từ từ, đây là trường học mà…”
Hà Thu Phương nhìn đám đông vây xem xung quanh, càng làm quá lên, ngồi phịch xuống đất gào khóc:
“Trời ơi ông trời ơi, còn thiên lý gì nữa không! Cả đời tôi vất vả mới tích cóp được chút tiền, chỉ mong để lại cho nhà này có người nối dõi, giờ thì cái thứ phá của này nó tiêu hết rồi, sau này tôi biết sống sao đây…”
“Đó là mẹ của Hà Vũ Như hả? Nhìn đâu có giống nhà giàu.”
“Không nghe bà ấy nói à, chắc Hà Vũ Như ăn cắp tiền của mẹ để tiêu xài, giờ bị phát hiện rồi.”
Các bạn bắt đầu thì thầm mỉa mai:
“Ủa? Không ngờ cô ta lại là người ham hư vinh như vậy.”
“Trước giờ cô ta đâu có tiền, nghe nói còn được người ta tài trợ mới được vào trường mình học đấy.”
“Đủ rồi!”
Hà Vũ Như hung hăng trừng mắt nhìn tôi:
“Giang Nam Sinh, chẳng phải chính cô cho bà ta đến đây đúng không? Tôi đã thay cô chịu khổ biết bao nhiêu năm rồi! Giờ còn phải để bà ta đến đây làm nhục tôi nữa! Cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ khiến nửa đời sau của cô sống không bằng chết!”
Cô ta chẳng buồn để ý tới Hà Thu Phương đang ngồi ăn vạ dưới đất, quay đầu bỏ chạy.
“Này, con nhãi kia, mày ăn nói kiểu gì với tiểu thư vậy! Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Vừa mắng con gái, Hà Thu Phương vừa vội vàng đứng dậy tỏ vẻ quan tâm tôi.
“Trời ơi trời ơi, không lẽ bà ta mới là mẹ ruột của Giang Nam Sinh thật à? Đối xử với Giang Nam Sinh còn tốt hơn với con ruột mình nữa…”
“Nghe nói là giúp việc nhà họ Giang.”
“Vậy càng có khả năng bị ôm nhầm còn gì? Nhìn thái độ bà giúp việc này với hai người kia đi, có giống mẹ ruột với con gái không chứ?”
“Không chừng chính bà ta là người đổi con ấy.”
Tôi còn đang định gỡ tay Hà Thu Phương ra, thì một giọng nam trong trẻo vang lên:
“Cô Hà, cô mau đi xem con gái cô kìa.”
Trong đám đông, Dụ Tô Ngôn bước ra, đứng chắn trước mặt tôi.
“Nam Sinh, vào học rồi.”
“Trời ơi, tôi lại thấy couple này dễ thương quá đi mất.”
“Cho dù Giang Nam Sinh không phải đại tiểu thư nhà họ Giang thật thì đã sao, sau này làm thiếu phu nhân nhà họ Dụ cũng vẫn là phú quý rồi.”
“Dụ Tô Ngôn đúng là đẹp trai thật, nhìn vậy thấy anh ấy vẫn hợp với Giang Nam Sinh nhất.”
Dụ Tô Ngôn là bạn trai tôi, chuyện này chẳng phải bí mật gì.
Ngược lại, gia đình hai bên còn rất ủng hộ chúng tôi.
Dù về gia thế, học vấn hay ngoại hình, chúng tôi đều xem như môn đăng hộ đối, doanh nghiệp hai nhà cũng đang hợp tác chặt chẽ.
Hà Thu Phương lúng túng buông tay tôi ra, rồi vội vã chạy theo Hà Vũ Như.
Thật ra tôi cũng chẳng để tâm đến mấy lời bàn tán của mọi người, chỉ là sau mấy chuyện ầm ĩ gần đây, tôi có chút tò mò không biết Dụ Tô Ngôn nghĩ gì.
Về lại lớp học, tôi hỏi anh ấy:
“Dụ Tô Ngôn, nếu em không phải là tiểu thư thật nhà họ Giang, anh có còn thích em không?”
Dụ Tô Ngôn nghe xong như nghe được chuyện cười, bật cười khúc khích.
“Anh cười gì thế?”
Tôi thật sự rất tò mò:
“Dù gì nhìn tình hình bây giờ, khả năng em không phải con ruột nhà họ Giang cũng cao lắm đó.”
Dụ Tô Ngôn khẽ xoa đầu tôi, ánh mắt trong trẻo:
“Em có phải con ruột nhà họ Giang hay không, với anh không quan trọng. Quan trọng là em. Chỉ cần em vẫn là Giang Nam Sinh là đủ rồi.”
4
Buổi chiều, Hà Vũ Như lại quay về trường đi học.
Chỉ có điều lần này cô ta không mặc bộ đồ hàng hiệu lần trước nữa, mà thay bằng một bộ còn lộng lẫy hơn.
Pha xử lý này khiến các bạn trong lớp đều không hiểu nổi.
Cô ta bước thẳng về phía tôi, nhưng lại dừng ngay trước mặt Dụ Tô Ngôn.
Dụ Tô Ngôn nhíu mày nhìn cô ta, còn Hà Vũ Như thì bỗng có chút thẹn thùng:
“Bạn Dụ Tô Ngôn, chắc cậu cũng biết rồi nhỉ, tôi mới là đại tiểu thư thật của nhà họ Giang.”
Cả lớp đồng loạt hít vào một hơi — nói thẳng luôn vậy sao?
“Ồ?”
Dụ Tô Ngôn khoanh tay trước ngực, bình thản hỏi:
“Cô có bằng chứng gì chứng minh không?”
“Bằng chứng…”
Hà Vũ Như bắt đầu làm bộ làm tịch:
“Bây giờ thì tôi chưa có, nhưng đợi ba mẹ tôi đi nghỉ về, làm xét nghiệm ADN xong thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”
“Vậy tức là hiện tại không có bằng chứng rồi, bạn Hà.”
Dụ Tô Ngôn nhìn cô ta từ đầu đến chân:
“Cô tùy tiện nhận bừa cha mẹ như vậy, khiến tôi và bạn gái tôi rất phiền lòng.”
“Đúng đó, không có bằng chứng mà đã nhận mình là đại tiểu thư nhà họ Giang, nếu tôi là Giang Nam Sinh thì đã kiện cô tám trăm lần rồi.”
“Cô này bị hoang tưởng à? Cứ thấy cô ta thần thần bí bí, nhìn mà sợ.”
“Tôi thấy ở nhà họ Giang lâu quá, tự coi mình là đại tiểu thư rồi chứ gì.”
Tiếng cười rộ lên trong lớp.
“Các người đừng nói bậy!”
Mặt Hà Vũ Như lúc xanh lúc trắng, trông rất đặc sắc.
“Bạn Hà này, chưa nói chuyện khác, quần áo trên người cô chắc không phải của cô đâu nhỉ?”
Ngay từ khi Hà Vũ Như bước vào lớp, Dụ Tô Ngôn đã để ý kỹ, bây giờ mới lên tiếng.
“Ờ ha, nếu bạn Dụ không nói thì tôi cũng không để ý, đây chẳng phải là bộ giới hạn của hãng M năm nay sao? Tôi nhớ hình như chỉ có vài bộ thôi.”
“Đúng đó, vốn hiếm lắm, mà tôi còn nhớ Dụ Tô Ngôn từng tặng cho bạn Giang một bộ y hệt.”
“Trời ơi, Nam Sinh à, bên nhà cậu nên tăng cường bảo vệ đi, đến đồ cũng bị người ta lấy mất mà không hay.”
“Mặc đồ người khác, nếu là tôi thì cũng chẳng thèm nữa.”
“Đáng tiếc thật, đó còn là quà Dụ Tô Ngôn tặng cho Nam Sinh nữa.”
Nếu không nhờ Dụ Tô Ngôn nhắc, tôi thật sự cũng không nhận ra đây là đồ của mình.
“Không phải đâu, tôi không có lấy cắp.”
Hà Vũ Như cuống đến mức suýt khóc.
“Vũ Như à, dù sao tụi mình cũng lớn lên cùng nhau, nhà tôi đối với cô đâu có bạc đãi. Giờ cô làm thế này chẳng những khiến chúng tôi đau lòng, mà ba mẹ cô cũng buồn lòng lắm đó.”