Đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Nam Gia Hựu, tôi mỉm cười hiểu ý, dõng dạc hét lên:
“Chủ nhân!”
Nghe xong, Nam Gia Hựu lập tức mất phong thái, suýt chút nữa phun hết nước vừa uống.
Một lúc sau, anh ta day trán, bất lực nhìn tôi:
“Thôi được rồi, cô cứ gọi tôi bằng tên đầy đủ đi.”
Nam Gia Hựu bỏ đi, hệ thống vẫn ở lại.
Nó run rẩy nói: “Cô, cô cố ý đúng không?”
Tôi giả ngây: “Hả? Nói gì vậy?”
Hệ thống không thể chịu nổi nữa:
“Tôi nghĩ mình không nên là hệ thống cưa đổ nam chính, mà nên đổi thành hệ thống bảo vệ nam chính bị cưa đổ.”
Tôi hừ một tiếng: “Cậu nói xem, độ hảo cảm có tăng không?”
“Đinh! Phát hiện độ hảo cảm của Nam Gia Hựu tăng 10.”
Hệ thống bắt đầu làu bàu:
“Tôi thật sự không chịu nổi hai người này, toàn ‘chơi bẩn’, hợp lại còn không bằng tôi bình thường nữa.”
Tôi lại cười “khà khà khà” đầy khoái chí.
7
Dạo gần đây, Nam Gia Hựu rất bận, mỗi tối anh ta về nhà rất muộn, thậm chí có ngày còn không về.
Dù sao, theo nguyên tác, thân thế của Nam Gia Hựu cũng rất “drama”.
Anh ta là con ngoài giá thú của nhà họ Nam, không được thế giới bên ngoài công nhận.
Mẹ của Nam Gia Hựu từng được cha anh ta để ý trong một bữa tiệc, nhưng khi đó, bà đã kết hôn với một người đàn ông khác, là cấp dưới của ông ta, nên bà dĩ nhiên từ chối.
Kết quả là, để chiếm được bà, cha của Nam Gia Hựu không từ thủ đoạn, thậm chí còn lên kế hoạch giết chồng bà và ép buộc bà về bên mình.
Sau khi sinh ra Nam Gia Hựu không lâu, mẹ anh ta mắc chứng trầm cảm và qua đời.
Trước khi gặp mẹ của Nam Gia Hựu, cha anh ta đã kết hôn với người trong một gia tộc khác và có một con trai lớn hơn Nam Gia Hựu hai tuổi.
Sau khi mẹ của Nam Gia Hựu qua đời, ông sợ chuyện này trở thành vết nhơ trong cuộc đời mình nên không đưa Nam Gia Hựu về nhà chính, chỉ thuê vài bảo mẫu để chăm sóc anh ta hời hợt.
Tuy nhiên, người vợ chính thức của ông cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Nam Gia Hựu.
Để bảo vệ lợi ích cho con trai mình, bà ta dàn dựng một vụ tai nạn giao thông khiến Nam Gia Hựu mất đôi chân.
Trong môi trường trưởng thành méo mó như vậy, Nam Gia Hựu tất nhiên lớn lên trở thành một người bệnh kiều, luôn nung nấu ý định trả thù cha và mẹ kế.
Tối hôm đó, ngoài trời mưa bão, tôi đang chuẩn bị ngủ ngon lành thì hệ thống đột nhiên nhắc nhở:
“Ký chủ, Nam Gia Hựu đã về nhà cách đây nửa tiếng. Tôi phát hiện nhiệt độ cơ thể anh ta tăng cao, có lẽ anh ta đang sốt.”
Tôi lập tức ngồi dậy, rời khỏi phòng, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng Nam Gia Hựu.
Áp tai vào cánh cửa nghe ngóng một lúc, tôi nhận ra bên trong khá yên ắng nên len lén mở cửa.
Trong phòng tối om.
Hệ thống vẫn đang lải nhải:
“Ký chủ, trước tiên cô hãy xuống phòng khách rót cho Nam Gia Hựu một cốc nước, trông anh ta có vẻ rất khó chịu.”
Tôi giữ nụ cười nhẹ nhàng trên môi, không nói lời nào, kéo chăn lên và chui tọt vào trong, từ phía sau ôm lấy Nam Gia Hựu.
Tôi hứng khởi thốt lên:
“Wow, hệ thống ơi, cả người Nam Gia Hựu nóng bừng, như đang ôm một lò sưởi ấy!”
Rồi lại lẩm bẩm:
“Nhưng mà anh ta lại mặc đồ ngủ, làm tôi không cảm nhận được nhiệt độ cụ thể.”
Hệ thống cứng đơ:
“Cô đang nói cái gì vậy? Giải thích rõ ràng cho tôi!”
Bị tôi ôm, Nam Gia Hựu khựng lại, sau đó đẩy mạnh tôi ra và khó nhọc bật đèn.
Ánh sáng tràn ngập, tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau.
Nam Gia Hựu nhíu mày, vóc dáng vốn đã gầy gò, lúc này đôi mắt đỏ hoe, trông đáng thương đến lạ.
Tôi gọi đó là, vẻ đẹp bệnh yếu.
Anh ta cất lời, giọng khàn khàn:
“Tuyết Tố Diệu, tại sao cô lại ở đây?”
Nghe giọng nói đó, tôi suýt mềm nhũn cả người.
Nhưng tôi không trả lời ngay, vì chưa nghĩ ra lý do hợp lý, chỉ lùi lại một chút, bày ra vẻ mặt mơ màng và đáng thương y hệt.
Quả nhiên, Nam Gia Hựu lập tức tưởng tượng điều gì đó, rồi thẹn quá hóa giận:
“Đây cũng là hệ thống yêu cầu sao?”
Tôi gật đầu không chút do dự.
Nghe vậy, hệ thống sững sờ:
“Ký chủ chết tiệt, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi, chúng tôi là hệ thống đàng hoàng đấy nhé!”
Nam Gia Hựu định nói gì thêm, nhưng tôi đã ngồi thẳng dậy, đưa tay sờ lên trán anh ta.
Dường như không ngờ tôi sẽ làm vậy, Nam Gia Hựu sững người, còn tôi thì siết nhẹ vạt áo, nhỏ giọng nói:
“Anh trông không ổn lắm, để tôi đi pha thuốc hạ sốt cho anh.”
Nói xong, tôi vội rời khỏi phòng.
Hệ thống thông báo ngay:
“Đinh! Phát hiện độ hảo cảm của Nam Gia Hựu tăng 15.”
Tôi vừa pha thuốc vừa lẩm bẩm:
“Tội nghiệp quá, chắc lớn đến giờ chẳng có ai pha thuốc hạ sốt cho anh ta.”
Khi tôi quay lại phòng, thấy Nam Gia Hựu đang nhìn trần nhà, ánh mắt xa xăm.
Thấy tôi bước vào, anh ta lập tức quay sang nhìn tôi chăm chú, ngồi thẳng lưng, trông rất ngoan ngoãn.
Tôi đưa cốc thuốc cho anh, dịu dàng bảo anh uống đi.
Nam Gia Hựu uống thuốc, còn tôi thì chống cằm nhìn anh, rồi cảm thán với hệ thống:
“Sao có người ngay cả lúc bệnh cũng đẹp đến vậy.
“Hệ thống ơi, hay tôi lao tới hôn anh ta một cái, rồi đổ lỗi cho cậu, bảo là cậu bảo tôi làm?”
Hệ thống ngao ngán:
“Có thể đừng xem tôi như một phần của trò chơi này được không?”
8
Sau khi Nam Gia Hựu uống thuốc xong, tôi còn dán thêm một miếng hạ sốt lên trán anh ta.
Dán xong, tôi định cầm cốc rời đi thì bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng sấm rền.
Tôi thấy cả người Nam Gia Hựu rõ ràng cứng đờ lại.
Anh ta sợ sấm.
Nhưng tôi vẫn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Hệ thống lo lắng kêu lên:
“Ký chủ, đây là cơ hội tốt để tăng độ hảo cảm đấy, đừng đi mà!”
Tôi lắc đầu:
“Chỉ làm cho anh ta thích thêm thì không đủ. Độ hảo cảm đã đạt hai phần ba rồi, điều tôi cần bây giờ là phản ứng từ anh ta.”
Vì vậy, tôi giả vờ không thấy sắc mặt tái nhợt của Nam Gia Hựu, vẫn mỉm cười nói:
“Tôi đi đây, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Ba, hai, một…
Tôi thầm đếm ngược trong đầu.
Quả nhiên, khi tôi đếm đến một, Nam Gia Hựu cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, nắm lấy tay áo tôi.
Giọng anh ta hiếm khi mang vẻ ủy khuất:
“Tuyết Tố Diệu, tôi sợ sấm, cô có thể ở lại với tôi không?”
Tôi dừng bước, nở một nụ cười thật lòng.
Ngay khi hệ thống tưởng tôi lại sắp chui vào chăn, tôi lấy một chiếc ghế từ bàn làm việc, đặt cạnh giường.
Tôi ngồi xuống, nắm lấy tay Nam Gia Hựu, dịu dàng nói:
“Anh ngủ đi, tôi luôn ở bên cạnh anh.”
Anh ta mím môi, không thoải mái lắm, nhưng vẫn nói:
“Cảm ơn cô.”
Hệ thống reo lên:
“Ôi chà, độ hảo cảm của Nam Gia Hựu lại tăng 20 rồi!”
Ngoài trời vẫn tiếp tục sấm chớp, nhưng Nam Gia Hựu lại siết chặt tay tôi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hệ thống không nhịn được hỏi:
“Ký chủ, Nam Gia Hựu đã nhờ cô ở lại rồi, lần này cô thật sự không động tay động chân gì với anh ta sao?”
Tôi xoa cằm, thản nhiên nói:
“Đó là cậu không hiểu rồi. Chiến thuật quyến rũ là phải có tiến có lùi. Tôi không thể ép quá mức, cũng cần cho anh ta thời gian thích nghi và thả lỏng.”
Hệ thống ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Thật không ngờ cô cũng có lúc chu đáo như vậy.”
Tôi thở dài:
“Ài, nhưng mà lúc ngủ trông Nam Gia Hựu đáng yêu thật. Nếu không phải tình huống không cho phép, tôi thật sự muốn làm gì đó với anh ta.”
Tôi còn đang lẩm bẩm thì không nghe rõ lời hệ thống, liền hỏi lại:
“Cậu nói gì?”
Hệ thống lặng thinh một lát, rồi lạnh nhạt nói:
“Tôi nói, đúng là cái ký chủ người ngợm chẳng ra làm sao mà tôi quen thuộc.”
Lần này, tôi không cười “khà khà khà” nữa mà chuyển sang “hê hê hê”.
9
Tịch Sương rủ tôi đi mua sắm.
Tôi dĩ nhiên đồng ý.
Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, tò mò hỏi:
“Cô và Nam Gia Hựu tiến triển đến đâu rồi? Cô đã quyến rũ được anh ta chưa?”
Tôi gãi mũi, có chút không chắc chắn:
“Chắc là sắp rồi… nhưng chưa hoàn toàn thành công.”
Ý tôi “chưa hoàn toàn thành công” là Nam Gia Hựu chưa hoàn toàn thích tôi.
Nhưng Tịch Sương lại hiểu sai, cô ấy ghé sát tai tôi, thì thầm với vẻ bí ẩn:
“Nếu cô cần, tôi có thể cho cô một loại thuốc đặc biệt, hiệu quả rất mạnh. Như vậy, cô có thể hoàn toàn chiếm lấy anh ta…”
Hả? Hoang dã vậy sao!
Mặt tôi đỏ bừng:
“Chuyện này… không hay lắm đâu.”
Tịch Sương nhìn tôi với ánh mắt kiểu “hận sắt không thành thép,” càng nói càng kích động, như thể ngay lập tức muốn lôi ra cả ký thuốc bí truyền.
Tôi vội vàng đổi chủ đề:
“Chị Sương, hồi nhỏ Nam Gia Hựu sống cũng khổ nhỉ?”
Tịch Sương nghĩ một lúc, rồi gật đầu với vẻ mặt nặng nề:
“Ừ, thân thế của Nam Gia Hựu khá phức tạp… Lúc trước đi học, cũng có người bắt nạt anh ta vì là con ngoài giá thú.”
Nhưng cô ấy lập tức thay đổi giọng điệu:
“Nhưng mà, cô tuyệt đối đừng vì thế mà thương hại anh ta… Theo tôi biết, mấy người từng bắt nạt anh ta giờ hoặc phá sản hoặc mang bệnh tật, nói chung là Nam Gia Hựu thủ đoạn rất độc ác.”
Tôi gật gù đồng tình.
Tịch Sương nhìn tôi một cái, rồi vỗ trán như vừa nhớ ra điều gì, bực bội nói:
“Có một chuyện suýt quên nói, Tuyết Tố Diệu, cô nói thật đi, có phải cô đã yêu anh ta rồi không?”
Tôi cúi đầu, đáp:
“Tất nhiên là không.”
Tịch Sương do dự một chút, rồi vẫn nói tiếp:
“Hồi trước, có một cô bé chuyển đến học cùng cấp hai với anh ta, hình như rất thân thiết với anh ta, lại còn sống ngay cạnh nhà anh ta.
“Nhưng hình như cô bé đó nhận tiền của mẹ kế anh ta, cố ý tiếp cận anh ta. Việc Nam Gia Hựu bị tai nạn giao thông cũng liên quan nhiều đến cô ta.”
Nghe vậy, tôi trầm ngâm hỏi:
“Vậy sau đó cô gái đó đâu rồi? Theo tính cách của Nam Gia Hựu, chắc cô ta phải chịu kết cục thảm lắm.”
Tịch Sương lắc đầu:
“Cô bé đó như thể biến mất khỏi thế gian, tôi đoán là đã ra nước ngoài.
“Nhưng quan trọng hơn, tôi nghĩ cô ấy là ‘ánh trăng sáng’ trong lòng Nam Gia Hựu, mà cô… rất giống cô ấy.”
Hệ thống nghe đoạn này, rõ ràng có chút bối rối:
“Ký chủ, hình như trong nguyên tác không có chi tiết này. Nhưng vốn dĩ cốt truyện cũng không đề cập việc Nam Gia Hựu bị tật, chắc là dòng thời gian đã có chút biến động.”
Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Wow, tôi biết ngay cậu đâu thể tự dưng chọn tôi làm nhiệm vụ, hóa ra là vì tôi giống người cậu ấy từng thích à!”
Tịch Sương kéo tay tôi:
“Thôi, không nói nữa, đi mua sắm tiếp đi…”
10
Chiều đó, tôi xách theo một đống túi lớn nhỏ trở về biệt thự, phát hiện hôm nay Nam Gia Hựu lại về sớm.
Anh ta đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm kính lớn, tay lướt điện thoại.
Tôi bước tới, định che mắt anh ta từ phía sau để tạo bất ngờ.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, Nam Gia Hựu đã quay đầu lại, giữ chặt cổ tay tôi, ánh mắt lạnh lẽo.
Tôi đơ người.
Anh ta chỉ vào đống túi đồ, chất vấn:
“Mấy thứ này là ai mua cho cô?”
Tôi tự tin đáp:
“Dùng tiền lương của tôi mua, sao vậy, hỏi gì kỳ vậy?”
Nghe câu trả lời của tôi, ánh mắt Nam Gia Hựu thoáng hiện vẻ thất vọng, anh ta đưa điện thoại cho tôi:
“Tự cô xem đi.”
Tôi nhận lấy điện thoại, trên đó là mấy tấm ảnh chụp tôi và Tịch Sương đang đi mua sắm.
Tôi lập tức hỏi ngược lại:
“Nam Gia Hựu, anh cho người theo dõi tôi?”
Anh ta không phủ nhận:
“Tôi không ngờ cô và Tịch Sương thân thiết từ bao giờ. Theo tôi nhớ, hai người mới gặp nhau vài lần, đúng không?”