Để chia tay với Giang Diệu, tôi đề nghị chơi một trò chơi.
“Giả vờ chia tay, rồi chặn nhau, sau đó em sẽ làm một con cún si tình theo đuổi anh!”
“Anh nhớ phải giữ vẻ lạnh lùng đấy!”
Anh hừ lạnh một tiếng, thầm đắc ý gật đầu.

Tôi nhân cơ hội đó mà chia tay, như nguyện ra nước ngoài, suốt ba năm không hề liên lạc.
Cho đến khi tham gia một chương trình thực tế.
Có người hóng chuyện hỏi Giang Diệu – người giờ đã là đỉnh lưu trong giới giải trí:
“Anh Diệu à, độc thân lâu như vậy rồi, anh thích kiểu người như thế nào?”
Đôi mắt đen sâu của anh khóa chặt lấy tôi:
“Ai nói với cậu là tôi độc thân?”
“Chẳng qua là ba năm rồi cô ấy chưa quay về theo đuổi tôi thôi.”

1

Tôi từng nghĩ về viễn cảnh gặp lại Giang Diệu sẽ như thế nào.
Có lẽ là một ngày nào đó trên phố, mỗi người nắm tay tình mới, lướt qua nhau, khách sáo chào một câu “lâu rồi không gặp”.
Hoặc cũng có thể là thiếu gia Giang vẫn còn nhớ tôi, nhưng chẳng buồn nể mặt, coi tôi như người xa lạ.

Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ —
Cái cảnh ấy lại là lúc tôi tăng ca ba ngày liền, đầu không gội, mặt không trang điểm, trông nhếch nhác nhất.

Trời sập rồi!
Anh ta lộng lẫy dưới ống kính.
Tôi thì co rúm bên ngoài camera.
Thấy ánh mắt anh quét qua, tôi lập tức đưa tay che mặt, chui xuống đất trốn.

Đừng hỏi vì sao — vì tôi còn biết xấu hổ!

Mà đã xui còn gặp mưa.
Vừa mới ngồi thụp xuống, trợ lý mới tuyển của tôi đã hào hứng hét lên bên tai:

“Đạo diễn Nguyễn, mọi người có mặt đầy đủ rồi, có thể bắt đầu rồi ạ!”

Ánh mắt của mọi người trong biệt thự đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Bao gồm cả Giang Diệu.

Mắt tôi tối sầm lại, đụng ngay ánh mắt đen nhánh của anh.
Người đàn ông cao ráo, tuấn tú ấy đột nhiên sa sầm mặt, bật người đứng dậy khỏi ghế sofa:

“Nguyễn Sinh, em…”

Tôi lập tức quyết đoán quát to: “Quay!”

Bước chân đang tiến đến của anh lập tức khựng lại.

MC khởi động chương trình phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Giang Diệu sang một bên, cười tươi như không có chuyện gì:

“Giang ca, anh đến rồi à! Vừa hay mấy người đang trò chuyện.”

Chương trình thực tế về những ngôi sao cùng nhau đi du lịch, cứ như vậy mà bắt đầu.

Trên màn hình livestream là đầy rẫy lời thổ lộ của fan:

【A a a a a! Nhà tôi Giang Diệu đúng là có gương mặt đẹp đến mức khuynh thành, dù mặt có hơi hầm hầm thì vẫn đẹp trai ngời ngời!】
【Ảnh vẫn lạnh lùng như ngày nào, ha ha ha, không thì mặt lạnh, cũng là trên đường để mặt lạnh.】

Cũng có fan nhà khác khó chịu, lên tiếng mỉa mai:

【Hừ, tới quay chương trình thực tế mà mặt mũi lúc nào cũng như mất sổ gạo, làm bộ làm tịch với ai đấy? Ai nợ ảnh à?】
【Không thích thì đi ra chỗ khác mà xem, người ta là thiếu gia của Giang thị đấy, nửa cái giới giải trí này là nhà người ta rồi, người ta có tư cách để mặt lạnh!】
【Đúng đấy! Giỏi thì bảo oppa nhà mấy người đừng ăn cơm giải trí đi!】

Nhìn màn bình luận đang cãi nhau ầm trời, ánh mắt tôi cũng hơi hoảng loạn.

Giang Diệu ngày xưa dù sinh ra trong hào môn nhưng chẳng hề có chút khí chất công tử nào.
Anh giống như chính cái tên của mình vậy — sáng chói và rực rỡ.

Giờ đã ba năm không gặp,
rất nhiều điều đã không còn giống như ba năm trước nữa.
Ngay cả anh, cũng đã thay đổi rất nhiều.

Tôi còn đang đắm mình trong hồi ức,
cánh tay đã bị cô trợ lý khẽ hích một cái.
Cô ấy dùng khẩu hình nhắc: “Drama đến rồi.”

Ngẩng đầu nhìn, tôi thấy MC Tôn Minh siết tay thành nắm đấm, đưa đến trước mặt Giang Diệu,
cười đầy ẩn ý:

“Giang ca, anh độc thân lâu thế rồi, thích mẫu người như thế nào vậy?”
“Đây là câu mà fan của anh muốn biết nhất đấy nhé, tôi thay họ hỏi thôi, anh đừng giận tôi nha~”

Màn hình bình luận bùng nổ, ai cũng muốn biết tiêu chuẩn chọn người yêu của Giang Diệu.

Nhưng Giang Diệu xưa nay nổi tiếng là người khó chịu, ai mà đoán được anh có chịu phối hợp không.

Nhưng hôm nay, dường như anh đang rất vui.

Anh khẽ cười khẩy, mở miệng trả lời:

“Ai nói với cậu là tôi độc thân?”

Mọi người có mặt và cả fan đều sững sờ: “Hả?!”

Ngay cả tôi cũng giật mình, tim như bị siết chặt.

Nhưng Giang Diệu lại ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu ấy chẳng hề tránh né, khóa chặt lấy tôi.
Anh dịu giọng nói:

“Chẳng qua là ba năm rồi cô ấy vẫn chưa quay lại theo đuổi tôi thôi.”

Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập loạn không kiểm soát.
Có người bình luận:

【Ba năm? Vậy chẳng phải là… bị đá rồi sao?】

2

Hôm sau, hot search bùng nổ!
Tin tốt là cái mớ hỗn độn tôi nhận sau khi về nước lại nổi đình nổi đám.
Tin xấu là — cả thế giới đều biết Giang Diệu bị “đá”.

Trợ lý nhỏ không hề để tâm đến việc tôi còn đang ngẩn người, cười như ngỗng kêu:
“Gà gà gà gà! Chị Nguyễn, phúc lộc từ trên trời rơi xuống rồi đó!”

Còn tôi thì chẳng có tâm trạng để mà vui.
Nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên điện thoại mà thất thần.

【Hahahaha! Ba năm rồi mà vẫn còn nhớ hả?】
【Rốt cuộc Giang Diệu đang đùa hay nghiêm túc vậy? Nếu thật sự yêu nhau thì ai lại ba năm không liên lạc gì với bạn trai? Đang đá xoáy mấy đứa yêu mù quáng hả?】
【Anh này từ lúc debut đến giờ chưa từng thấy có hứng thú với ai, trai hay gái gì cũng không. Định chơi trò “ánh trăng trắng” à?】
【Chắc là muốn khuấy động bầu không khí thôi, chuyện hoang đường như thế mà cũng tin được sao?】

Nhìn khu vực bình luận bên dưới weibo của Giang Diệu đầy rẫy lời mỉa mai,
tôi cười không nổi.
Nói cho cùng, người lừa dối năm đó… là tôi.

3

Tôi quen Giang Diệu từ ngày khai giảng đại học.
Anh là thiếu gia nhà họ Giang, luôn có cả một nhóm người vây quanh.
Còn tôi, là đứa con gái thi đậu đại học từ vùng núi hẻo lánh.

Hai người như hai thế giới khác nhau, vốn dĩ cả đời này chẳng có cơ hội giao nhau.
Ấy vậy mà hôm đó trời đổ mưa, chỉ có hai đứa không mang dù đứng dưới mái hiên trú tạm.

Tôi chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, lạnh đến run rẩy.
Anh chàng đứng bên ánh mắt cứ lén lút liếc nhìn tôi.
Cuối cùng, ngón tay nóng hổi nhẹ nhàng chạm vào tay tôi.

“Này, bạn học, áo khoác cho cậu nè.”
Chiếc áo khoác rộng thùng thình mang theo hơi ấm rơi lên vai tôi, không để tôi từ chối.
Mùi hương nhè nhẹ, trong trẻo, phảng phất mùi biển hoặc mùi gỗ trái cây.

“Không… không cần đâu, tớ không lạnh, cảm ơn cậu.”
Tôi từ chối theo phản xạ, nhưng bàn tay vẫn chạm lên lớp vải ấm áp, luyến tiếc len lỏi trong tim.

Áo được cầm lửng trong tay, nhưng anh không thu lại.
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt đen thẫm và gò má hơi ửng hồng của Giang Diệu.
Còn chưa kịp nói lời cảm ơn lần nữa, một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi hắt hơi một cái rõ to.

Anh chàng trước mặt cười đến run cả vai, cúi đầu nhìn tôi nói:
“Không lạnh thật hả?”

Tôi xấu hổ đến đỏ mặt, không từ chối nữa, im lặng mặc chiếc áo vào.
Cả hai cùng đứng chờ mưa tạnh.

Nhưng mưa lại càng lúc càng to, bầu trời cũng dần tối đen.
Cuối cùng, Giang Diệu nghiêng đầu hỏi tôi:
“Bạn học, hay mình cùng chạy về nhé?”

Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Nhưng cái “chạy về” tôi nghĩ là mỗi người tự chạy về ký túc xá.
Còn “chạy về” của anh — là che áo khoác lên người tôi, đưa tôi chạy về tận nơi.

Anh có mùi thơm dễ chịu, trong vòng tay anh rất ấm.
Mắt anh lúc nói chuyện như có ánh sao lấp lánh.

Anh ngẩng đầu, giang tay che đầu, chẳng kiêng dè gì mà vẫy tay chào:
“Bạn học, hẹn gặp lại nhé!”

Tôi đỏ mặt, giống như một con chuột hamster bị hù dọa,
né tránh, ngượng ngùng, cuối cùng chỉ dám giơ tay vẫy nhẹ trước ngực.

Từ sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu gặp nhau nhiều hơn.

Anh khi nói chuyện luôn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Sau đó tai ửng đỏ khen:
“Đôi mắt của em rất đẹp.”

Chúng tôi yêu nhau nồng nhiệt suốt bốn năm đại học, trải qua tất cả những điều thân mật nhất.
Anh thích tôi đè lên người anh, hai tay chống vào cơ bụng anh, cùng anh nhịp nhàng chuyển động.
Còn tôi thì thích ánh mắt của anh, tràn đầy hình bóng tôi.

Tôi từng nghĩ chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ thay đổi.

Nhưng — cô bé Lọ Lem chạy trốn, cuối cùng vẫn bị truy tìm.
Đó là huyết thống, tôi không trốn thoát được, cũng chẳng thể né tránh.

Vì vậy, khi giáo sư đề nghị tôi sang nước ngoài quay phim tài liệu, tôi đã đồng ý.

4

Đêm hôm đó.
Dưới ánh nến, Giang Diệu má ửng hồng vì uống rượu, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng chan chứa.
“Vợ à, chúc mừng em tốt nghiệp.”

Tôi bước đến, ngồi lên đùi anh, cúi xuống hôn anh thật sâu đến khi đôi mắt anh mơ màng.
Trong lòng là muôn vàn quyến luyến không nỡ.
Nỗi đau như dao cứa.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười, véo nhẹ má anh:
“Giang Diệu, mình chơi một trò chơi đi.”

Đôi bàn tay rộng lớn, nóng bỏng siết lấy eo tôi, anh ngửa đầu ngậm lấy môi tôi,
giọng khàn khàn mơ hồ:
“Trò… trò chơi gì vậy?”
“Chẳng phải bọn mình đang chơi rồi sao?”

Cơ thể tôi dần trở nên mềm nhũn theo từng đợt xâm chiếm quen thuộc,
những nụ hôn vụn vặt cũng từng chút một lần xuống phía dưới.

Nóng rực — như một con cá sắp mất nước.
Chiếc áo bị kéo bung để lộ cơ ngực, tôi cúi đầu cắn một cái,
anh liền run rẩy, đuôi mắt ươn ướt, khẽ nức nở:
“Vợ ơi, anh thích trò chơi này.”

Tôi khẽ liếm dọc yết hầu của anh.
“Trò tiếp theo… anh cũng sẽ thích thôi.”

Đêm ấy kịch liệt chưa từng có.
Tôi dồn hết sức mình để chiều chuộng anh.

Đến mức, lúc mở mắt đã là chiều hôm sau.
Giang Diệu bưng ly nước ấm đến, hôn tôi một cái:
“Vợ ơi, tối qua em thật tuyệt vời.”

Cổ họng tôi khô rát, không nói nên lời, phải uống chút nước mới thốt ra được.
Tôi lại nhắc đến “trò chơi” kia một lần nữa:

“Anh chẳng phải luôn ghen tỵ với mấy người anh em được vợ theo đuổi sao?”
“Vậy thì lần này mình giả vờ chia tay, rồi chặn nhau đi. Sau đó em sẽ làm con cún si tình theo đuổi anh nhé? Coi như là yêu lại từ đầu.”

“Anh nhớ… phải lạnh lùng với em đấy!”