15

Vừa chuẩn bị lên xe, Ôn Tầm không biết từ đâu chui ra, bất ngờ túm lấy cánh tay tôi.

“Lạc Yến, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tôi cụp mắt nhìn cổ tay đang bị nắm, ánh mắt lạnh xuống thấy rõ.
Cô ta lập tức buông tay ra, nhưng vẫn bước lên nửa bước, hạ giọng nói:
“Cái bí mật này cô chắc chắn chưa từng nghe qua.”

“Có gì thì nói thẳng.”
Tôi vừa xoa cổ tay, vừa liếc sang bên—Lục Thì Tự đang tựa người vào cửa xe, bộ vest đen gần như hòa vào bóng đêm.

Ôn Tầm liếc anh một cái, vẻ mặt có chút dè chừng.
Tôi bất đắc dĩ đẩy vai anh:
“Anh lên xe trước đi.”

Kéo cô ta đến một góc khuất không có người, sắc mặt Ôn Tầm trở nên phức tạp.
“Cô… vậy mà lại kết hôn với Lục Thì Tự.”

“Rồi sao? Cô muốn nói gì?”

Ôn Tầm nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Cô chắc chưa biết đâu, Lục Thì Tự trong lòng có một mối tình đơn phương nhiều năm rồi.”

Tôi khựng lại, còn tưởng cô ta sắp tiết lộ gì động trời, thì ra… chỉ có vậy?

Thấy tôi lộ ra ánh mắt khinh bỉ, Ôn Tầm lập tức sốt ruột.
“Sao vậy? Không tin à?”

“Tin chứ, sao lại không tin.” Tôi cười lạnh.

Ôn Tầm cắn môi, hạ giọng:
“Tôi chỉ biết là, anh ta từng viết một bức thư tình cho người đó, nhưng chưa từng gửi. Hình như là sau khi biết người kia có người trong lòng rồi, thì anh ta cất thư lại, nhét vào trong một cuốn sách.”

“Người khác không ai biết đâu, sao cô biết? Cô hóa thành sán trong bụng người ta rồi à?”

“Tôi vô tình nhìn thấy! Trên đó còn viết “Tôi thích cậu”. Nhất định là thư anh ta viết!”

Lục Thì Tự hồi cấp ba cũng là nhân vật nổi bật nhất trường.
Thế nhưng, chưa từng có bất kỳ tin đồn yêu đương nào, càng chẳng thấy anh có quan hệ mập mờ với ai.

Biết bao cô gái tỏ tình với anh, anh cũng chỉ dửng dưng—
Lúc nào cũng trầm lặng như khúc gỗ, trong mắt chỉ có học hành.

Rất nhiều người từng đoán rằng Lục Thì Tự có khi… là thích con trai.
Thế là không ít anh chàng thật sự chủ động đi tỏ tình với anh ấy, và kết cục đều bị Lục Thì Tự “xử đẹp” một trận, từ đó mới biết điều hơn.

“Ồ, vậy ra hôm nay cô đặc biệt chặn tôi lại, chỉ để nói rằng anh ấy từng có một mối tình đơn phương thời cấp ba?”

“Tôi…”
Nụ cười trên mặt Ôn Tầm cứng đờ, cô ta bất ngờ túm lấy cổ tay tôi.

“Cô không biết giới hào môn phức tạp thế nào sao? Lỡ một ngày nào đó, người con gái kia bỗng quay về, mà cô thì lại yêu anh ta đến sống chết vì tình… Không phải sẽ giống như trong mấy tiểu thuyết—”

Ôn Tầm bỗng rùng mình một cái.
“…”

Diễn luôn một màn tam giác lằng nhằng cẩu huyết.

“Huống hồ gì, cô cũng đâu có công việc ổn định. Nhỡ đâu một ngày anh ta chán cô, đá cô ra khỏi nhà, rồi cô lang thang ngoài đường, tội chưa.”
Nói xong, cô ta nhìn tôi đầy đắc ý, như thể: tôi phân tích đúng quá còn gì.

“Dừng.”
Tôi rút tay lại, lạnh nhạt nói:
“Việc cấp thiết nhất của cô bây giờ là gỡ ngay mấy app đọc tiểu thuyết ngôn tình ra khỏi máy.
Còn nếu đúng là có ‘bạch nguyệt quang’ tìm đến thật, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ để mình thảm hại như mấy nữ chính đó.”

“Cô không tin à? Thật là lòng tốt bị xem là lòng lang dạ sói!”

Từ lúc bị phân vào cùng lớp với Ôn Tầm, cô ta đã nhìn tôi không thuận mắt, việc gì cũng muốn hơn tôi một bậc.
Thế ai chịu được?

Cô ta đăng ký thi cái gì, tôi cũng đăng ký cái đó.
Không cần đứng nhất nhì, chỉ cần cao hơn cô ta đúng một bậc là được.

Cô ta tức đến mức mỉa mai tôi không ngớt, thế là tôi không nhịn được, ra tay tẩn cô ta một trận.

Cô ta cay cú đi học võ tán thủ, tôi cũng đi học.
Kết quả là—cô ta vẫn không đánh lại tôi.

Thật trùng hợp làm sao, điểm tổng kỳ thi đại học của tôi cao hơn Ôn Tầm đúng 1 điểm.

Ôn Tầm tức đến phát điên, cố chấp đăng ký nguyện vọng ra tận phía Bắc, thề thốt rằng cả đời này không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa.

Ấy vậy mà giờ đây, cô ta vẫn còn bận tâm đến tôi, vừa nãy còn không quên mỉa mai móc méo nữa kia.

“Ôn Tầm à, lần này cô lại thua rồi.”

“Gì chứ? Tôi thua chỗ nào?!”

“Tôi đã sớm không xem mấy tiểu thuyết ngôn tình não tàn đó nữa rồi, chị đây giờ chỉ đọc đại nữ chủ đi cứu thế giới thôi nhé.
Chỉ có hạng bại tướng mới mê mấy trò yêu đương cẩu huyết đó.”

“…?”
Ôn Tầm tức đến run rẩy:
“Lạc Yến, cô chờ đó! Tôi liều với cô!”

Từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, bạn trai đi cùng Ôn Tầm hấp tấp chạy tới kéo cô ta lại, còn quay sang tôi cười trừ xin lỗi.

Tôi trở lại xe, hương nước hoa trong xe quyện với mùi tuyết tùng dịu mát tràn vào khứu giác.
Nhớ lại lời cô ta nói lúc nãy, tôi không kìm được mà liếc Lục Thì Tự thêm cái nữa.

Bị tôi nhìn đến mất tự nhiên, anh cau mày hỏi:
“Mặt tôi dính gì à?”

“Không có, chỉ là… nhìn thấy anh đẹp trai thôi.”

Niềm vui khi nãy vì được tặng vòng cổ bỗng dưng phai nhạt đi ít nhiều.
Tôi quay đầu lại, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Lục Thì Tự khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.

16

Về đến khách sạn, nhân lúc Lục Thì Tự đang tắm rửa, tôi vội đến tìm Kiều An, kể lại hết chuyện vừa rồi cho cô ấy nghe.

Ánh mắt cô ấy liếc sang sợi dây chuyền sapphire, ngón tay khẽ nhấc lên, nheo mắt ngắm nghía:
“Cái này… đúng là giống y như mẫu mà cậu tìm bấy lâu nay nhỉ.”

Tôi gật đầu đáp qua loa, lòng vẫn đang lơ lửng.

Kiều An thở dài bất lực, rồi đeo sợi dây vào cổ tôi:
“Nếu cậu thật sự nghi ngờ lời Ôn Tầm nói, thì đi tìm chứng cứ đi.
Nói không chừng bức thư tình đó vẫn còn kẹp trong quyển sách nào đó đấy.
Cậu không từng nói muốn sống như Lạc Dao sao? Món pháp khí định mệnh đã đeo lên rồi, khi nào mới dám sống dũng cảm, tự do đây?”

Cô ấy nhìn tôi, rồi bật cười:
“Mà nói thật… đeo lên cũng hợp phết đấy.”

Tôi khẽ vuốt ve các góc cạnh của viên sapphire—
Huyền Sương Bội, món pháp khí định mệnh của nữ chính trong truyện, chính là một sợi dây chuyền gắn vài viên sapphire như thế này.

Cô ấy đeo Huyền Sương Bội mà tung hoành ngang dọc, cười ngạo giang hồ, không sợ trời, không sợ đất.

Cuộc sống của tôi quá đỗi tẻ nhạt, đến mức tôi khát khao được trải qua một đời như cô ấy—sóng gió, dữ dội, thăng trầm nhưng rực rỡ.

Tôi đi tìm chiếc vòng cổ sapphire này, chính là hy vọng một ngày nào đó, mình cũng có thể sống như cô ấy:
can đảm, tự tin, và tự do.

“Cậu nói đúng. Nếu anh ta thật sự có ‘bạch nguyệt quang’ gì đó thì cùng lắm mình ly hôn thôi.”
Tôi hất tóc một cái, dõng dạc nói:
“Ế 3 chân thì khó, chứ đàn ông 2 chân chẳng phải đầy rẫy ngoài kia sao?”

Kiều An nghe vậy thì gật đầu đầy hài lòng.

“À đúng rồi, chuyện chiến tranh lạnh với Lục Hòa An trước đây là sao thế?”

“Nhắc đến là lại tức.”
Cô ấy nghiến răng kể:
“Anh ta chơi game thua người ta xong liền nói với mình là anh ta có một ‘bạch nguyệt quang’. Đã thế còn gửi cho mình tấm ảnh chụp chung với người ta nữa kìa!”

Nói rồi cô ấy đưa tôi xem ảnh.
Trong ảnh, Lục Hòa An bị một người phụ nữ ôm lấy—trông thì đúng là anh ta bảnh bao thật đấy,
nhưng người phụ nữ kia thì… chỉnh ảnh quá đà.

Có phần… giả trân.

Tôi nhíu mày:
“Cái gu gì đây trời.”

“Người đó là đàn ông.”

“…?”

Kiều An nghiến răng:
“Chỉnh mặt bằng app, cộng thêm AI, tôi hỏi là ai thì sống chết không chịu nói.
Còn dám bảo tôi không xinh bằng người đó! Cậu nói xem, ai chịu nổi?!
Chị đây là sắc đẹp tự nhiên đấy!”

Tôi im lặng vài giây, rồi nắm tay cô ấy, nghiêm túc nói:
“Vậy thì nhất định không được tha cho hắn.”

“Yên tâm. Đợi đấy, tôi học xong rồi sẽ ghép ảnh cho cậu—một trăm anh đẹp trai vai rộng eo thon nhé!”

“Thôi, khỏi cần cũng được.” Tôi bật cười.

17

Sau khi trở về nước, mọi thứ dần quay lại vẻ yên bình như trước.
Lục Hòa An trở nên vô cùng cảnh giác với tôi, mà tôi thì thừa lúc rảnh rỗi rót vài lời gối đầu bên tai Lục Thì Tự, khiến Hòa An bận đến mức không còn thời gian để kiếm chuyện với tôi nữa.

Vừa tiễn Kiều An đi không lâu, tôi đã thấy trợ lý Hứa hấp tấp chạy đến.

“Phu nhân, Tổng giám đốc Lục nhờ tôi quay lại lấy một tập tài liệu.”
Anh ta lau mồ hôi trán:
“Trong ngăn kéo thứ ba của phòng làm việc, làm phiền cô giúp tôi—”

“Được.”

Tôi rất ít khi vào phòng làm việc của Lục Thì Tự, nhưng các loại sách vở và tài liệu trong đó được sắp xếp vô cùng gọn gàng.

Tôi nhanh chóng tìm được xấp tài liệu mà trợ lý Hứa nhắc tới, được xếp chỉnh tề trong một bìa cứng màu nâu.

Nhưng giữa đám tài liệu, lại có một túi đựng trong suốt khá lạc lõng, bên trong chứa hai phong thư—một hồng, một trắng.

Các góc phong thư đã ngả vàng vì thời gian, nhất là cái màu trắng, nhìn còn cũ hơn cả cái hồng.

Tôi bỗng nhớ đến bức thư tình mà Ôn Tầm nhắc đến.
Nhưng càng nhìn cái phong thư màu hồng, tôi càng cảm thấy quen mắt đến lạ—
Một cảm giác chẳng lành dâng lên trong lòng.
Tôi run rẩy rút tờ giấy bên trong ra.

Chữ viết nhỏ nhắn tinh tế như hoa dây mùa xuân, mềm mại thanh nhã, từng nét chữ đều toát lên vẻ dịu dàng, điềm đạm.
Tôi quen thuộc với nét chữ này đến mức chỉ cần nhìn là biết—
Dù trong thư không nhắc đến bất kỳ cái tên nào, tôi cũng nhận ra ngay người viết là ai.

Bức thư tôi tìm kiếm suốt bấy lâu, sao lại nằm trong phòng làm việc của Lục Thì Tự?!

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng xuống lầu đưa tài liệu cho trợ lý Hứa.

Anh ta đón lấy, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, rồi đột ngột hỏi:
“Phu nhân… cô không sao chứ?”

Lúc này tôi mới nhận ra sắc mặt mình có lẽ hơi tệ.
Cố nặn ra một nụ cười:
“Không sao. Mau mang đến cho anh ấy đi.”

Trợ lý Hứa khẽ gật đầu, sắc mặt phức tạp, rồi xoay người rời đi.