Sau khi nắn khớp khẩn cấp, vẫn phải bó bột vài tuần.

Tâm trạng tôi khá nặng nề.

Ứng Phù vừa đau vừa buồn cười.

“Em Dư, anh vẫn chưa chết đâu. Nhưng hôm nay không thể đưa em về nhà được rồi.”

“Vậy để em đưa anh về.” Tôi nói, “Bữa tối để em nấu.”

Anh ấy khựng lại một chút, ngập ngừng gật đầu.

Ứng Phù sống trong khu tập thể của trường đại học.

Nhà rộng rãi, gọn gàng, ngăn nắp.

Anh ấy ngồi trong phòng khách nhìn tôi bận rộn, lúng túng như thể không phải ở nhà mình.

Bữa tối ăn rất đơn giản, anh ấy nhất quyết không cho tôi rửa bát.

Nói chuyện đến tận nửa đêm mới tiễn tôi ra về.

Ở bên những người như anh ấy, thật sự rất thoải mái.

Địa vị xã hội ổn định, công việc vững chắc.

Làm trong hệ thống nhà nước, kể cả sau khi kết hôn có mâu thuẫn cũng không dám gây chuyện lớn.

Tôi vừa đi về phía chỗ đậu xe, vừa âm thầm cân nhắc trong lòng.

Không để ý tới trong góc tối kia, trong chiếc xe màu đen, người đàn ông kia đang ngồi lặng lẽ.

6.

Ngày hôm sau tôi vẫn đi làm như bình thường.

Cuộc sống bận rộn hơn trước.

Ứng Phù đang bó bột, chỉ có thể đặt đồ ăn qua mạng.

Mỗi ngày tôi đều đến đưa cơm cho anh ấy, tiện thể xem vết thương thế nào.

Còn sáu ngày nữa là hết hạn làm việc.

Nghe đồng nghiệp khác nói.

Tổng công ty ở Kinh Thành cử người đến kiểm tra, sẽ ở lại ba ngày.

Chu Cẩn Chi cũng đến.

Quả nhiên tôi đã bị gạt ra ngoài lề, đến tận lúc này tôi mới biết tin.

Tôi đang bàn giao công việc cuối cùng cho thư ký mới, có chút không tập trung.

Điện thoại rung lên.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Là tin nhắn từ một số lạ.

“Đến phòng nghỉ VIP tầng 43, hoặc để tôi đến tìm em.”

Chu Cẩn Chi.

Thư ký mới thử thăm dò gọi tôi.

“Chị, nếu chị bận thì em quay lại sau nhé?”

“Xin lỗi, chị phải đi xử lý chút việc, em cứ xem trước những cái này.”

Tôi kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ công việc trước kia, giao hết cho cô ấy.

Phòng nghỉ tầng 43.

Anh ấy đến rồi, không biết Kha Kha có đi cùng không.

Tôi lắc đầu, dập tắt chút nhớ nhung mơ hồ trong lòng.

Rõ ràng đã không gặp nhiều lần.

Thang máy vang lên tiếng “đinh” dừng lại.

Không có ai cả.

Tôi lo lắng gõ cửa.

Cửa lập tức hé mở một khe nhỏ.

Không bật đèn.

Tôi bước vào, tìm công tắc đèn.

Bất ngờ bị một cánh tay siết chặt eo, kéo vào lòng, ép sát vào cửa.

Mặt tôi dán chặt vào cánh cửa lạnh ngắt.

Người phía sau thở dốc, hơi thở nóng bỏng, mùi rượu nồng nặc.

Anh ấy xoay tôi lại, cố gắng giữ thăng bằng.

Tôi vội giơ tay chắn trước ngực, cố giữ khoảng cách một nắm tay giữa hai người.

Hành động này dường như chọc giận anh ấy.

Hai tay tôi bị anh ấy bắt chéo, giơ cao qua đầu.

Áo sơ mi bị kéo mạnh, tuột khỏi váy.

Anh ấy dễ dàng luồn tay vào, siết chặt eo tôi không chút trở ngại.

Lòng bàn tay nóng rực.

Những nụ hôn của anh ấy lộn xộn, không có trật tự.

Tôi vùng vẫy để hít thở, anh ấy buông ra cho tôi vài hơi không khí mới, rồi lại tiếp tục hôn.

Trong bóng tối, cả hai đều thở gấp.

Giọng anh ấy khàn đặc.

“Dạo này em thường xuyên gặp ai?”

Câu hỏi này…

Anh ấy biết tôi hay đến nhà Ứng Phù.

Tôi lập tức nghĩ đến vụ tai nạn không lớn không nhỏ kia.

“Anh theo dõi tôi à?”

Tôi cố lôi suy nghĩ ra khỏi cơn thiếu oxy.

“Ứng Phù bị tai nạn có phải anh làm không?”

Bàn tay đang siết eo tôi bất ngờ siết chặt.

Anh ấy sững lại, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“Không phải.”

Anh ấy nói, “Em nghi ngờ anh sao?”

Tôi im lặng.

Lỡ lời mất rồi, tôi biết mình nói sai.

Chu Cẩn Chi không phải loại người đó.

“Vì anh ta mà em nghi ngờ anh sao?”

“Chỉ bị thương nhẹ chút thôi mà, em đã lo lắng cho anh ta như thế rồi à?”

“Vừa nắm tay an ủi, vừa lau mồ hôi cho anh ta, còn cho anh ta dựa vào eo em, chăm sóc liên tiếp bảy, tám ngày! Dư Sơ, em trước đây chỉ từng đối xử với anh như vậy thôi!”

Anh ấy thở dốc liên hồi, giọng nói mang theo nghẹn ngào.

“Vậy mà em còn nghi ngờ anh… Anh đã từng làm thế sao?”

“Nếu là anh ra tay, bên cạnh em sẽ không còn bất kỳ người đàn ông nào đâu!”

Khoảng cách quá gần.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Khi giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi, vẫn còn mang theo hơi ấm từ khóe mắt anh ấy.

Chu Cẩn Chi là người uống rượu rất giỏi.

Chỉ là sau khi uống, mặt anh ấy dễ đỏ.

Uống thêm vài ly, liền bắt đầu dây dưa vô lý.

Tôi chống vào vai anh ấy.

Kìm nén nhịp tim, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát.

“Anh cũng biết, đó là chuyện của trước kia rồi.”

Tôi nói từng chữ, từng chữ một.

“Bây giờ anh ấy là đối tượng tôi đang cân nhắc để kết hôn, tôi chăm sóc anh ấy thì có vấn đề gì sao?”

Khớp xương kêu răng rắc.

Anh ấy nghiến răng, thở gấp, nghẹn lại trong lồng ngực.

Như thể bị rượu cắt đứt dòng suy nghĩ, liên tục lặp lại.

“Trước đây… em chỉ tốt với anh thôi.”

Tôi lấy lại lý trí, đẩy anh ấy ra.

Bật đèn.

Đèn từng cái, từng cái sáng lên, ánh sáng như thủy triều lan khắp căn phòng.

Anh ấy bị tôi đẩy lùi vài bước.

Ngửa người, ngồi phịch xuống sofa.

Mấy chiếc cúc áo sơ mi của anh ấy bị cởi bung lộn xộn.

Kẹp tay áo da bó chặt cánh tay.

Đôi chân dài tùy ý co lại, dáng vẻ hoàn toàn không có phòng bị.

“Tôi không phải chỉ tốt với anh, tôi chỉ tốt với người bạn đời của tôi, hiểu chưa?”

Tôi nhìn anh ấy.

So với bộ dạng chật vật của anh ấy, tôi giống như người đang ở vị thế cao hơn.

“Chu Cẩn Chi, bây giờ giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi.

Không ai lên tiếng.

Tôi thu hồi ánh mắt.

“Anh nghỉ ngơi đi, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa. Tôi đi đây.”

Ngay giây tiếp theo khi tôi xoay người mở cửa.

Anh ấy khẽ nghẹn ngào, cất giọng khàn khàn gọi tôi.

“Dư Sơ, sinh nhật vui vẻ.”

Trái tim tôi như bị xé toạc một lỗ.

Đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Vô số hình ảnh tràn vào đầu tôi.

Không thể nắm bắt được ký ức rõ ràng, nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Hai năm yêu nhau, chia tay như rơi xuống vực.

Tôi thà rằng sau nhiều năm mối quan hệ nguội lạnh rồi mới chia tay.

Như vậy ít nhất cũng không khó buông bỏ đến mức cứ lặp đi lặp lại hành hạ tôi vào những đêm khuya.

Huống hồ còn có một đứa trẻ.

Khi tôi mang thai, tôi không muốn gặp anh ấy.

Anh ấy cũng rất biết điều, không xuất hiện trước mặt tôi.

Nhưng tôi biết anh ấy đã từng đến.

Lúc đầu anh ấy thực sự không biết mát-xa.

Chân tôi bị phù, sau khi anh ấy mát-xa xong lại càng khó chịu hơn.

Về sau, bụng tôi ngày càng lớn.

Kỹ thuật của anh ấy cũng ngày càng thành thạo.

Khi tôi mang thai bảy tháng, anh ấy đến bôi dầu chống rạn cho tôi.

Lúc đó tôi đã tỉnh.

Cũng biết đứa trẻ đã đá anh ấy một cái.

Chu Cẩn Chi đỏ mắt, luống cuống ngồi bên giường, ngẩn ngơ rất lâu.

Tôi hận bản thân mình mềm lòng.

Chỉ là một câu “sinh nhật vui vẻ” thôi mà.

Chỉ là một câu “sinh nhật vui vẻ” thôi.

Sao lại nghĩ nhiều đến thế.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, úp mặt vào tay.

Tiếng bước chân dần dần tiến lại gần.

Anh ấy quỳ xuống, từ phía sau ôm chặt lấy tôi.

“Chu Cẩn Chi.”

Tôi nói.

“Chỉ lần này thôi.”

Tôi dìu anh ấy về phòng ngủ.

Giúp anh ấy cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.

Trong mắt anh ấy phủ một lớp tia máu mỏng.

Vừa mệt mỏi, vừa áy náy.

“Muốn làm không?”

Giọng anh ấy vẫn còn khàn khàn.

Anh ấy giữ chặt mu bàn tay tôi, ngăn tôi tiếp tục.

“Bây giờ không được… Anh không cứng nổi.”

Tôi nắm tay, buông ra rồi lại siết chặt, hít sâu.

“Rửa người! Nếu anh muốn bê nguyên cả mùi rượu và mồ hôi lên giường, tôi cũng không cản anh.”

“Ừm.”

Anh ấy có vẻ thất vọng, ngoan ngoãn rút tay lại.

Ngửa người, mặc cho tôi giúp anh ấy lau người.

“Dư Sơ.”

“Nói đi.”

“Những chuyện em để tâm, anh có thể giải thích.”

“……”

“Anh nhớ ra rồi, mấy ngày trước khi chia tay, anh có đi dạo trung tâm thương mại với con gái của một gia đình thân quen, chắc là em đã nhìn thấy. Đúng là gia đình có ý muốn gán ghép bọn anh, nhưng vì quá thân nên cả hai chẳng có chút hứng thú gì với nhau, gặp xong liền về nhà thẳng thắn từ chối. Chuyện bị đột nhập hôm đó, em trách anh không quan tâm đến sự an toàn của em, anh đã từng nghĩ đến chuyện chuyển nhà cho em, nhưng không tìm được căn nào phù hợp. Nếu đổi sang nhà quá tốt, em sẽ nghi ngờ. Anh không muốn em biết gia thế của anh nên đã sắp xếp hai người sống ở tầng trên và tầng dưới của em… Không phải là anh không quan tâm em. Còn về chiếc cà vạt đó… xin lỗi, lúc đó anh không hiểu rằng kiếm tiền đối với em vất vả đến thế nào.”

Tôi không đáp.

Tôi nắm lấy cánh tay phải của anh ấy, ấn nhẹ vào vết bầm tím.

“Vết bầm to thế này, làm sao mà bị vậy?”

Anh ấy nhắm mắt.

Không biết là né tránh, hay là đã ngủ rồi.

Tôi ngồi yên một lúc lâu.

Chỉnh lại tóc, kéo áo váy cho ngay ngắn, rồi xuống lầu.

7.

Phòng thư ký yên tĩnh, ai nấy đều bận rộn.

Đồng nghiệp liếc thấy tôi, vẫy tay gọi.

“Dư Sơ, vừa nãy Tổng Chu đến tìm chị, bảo chị xong việc thì qua gặp anh ấy một chút.”

“Có nói việc gì không?”

“Cái đó thì em không biết.”

“Ừ, cảm ơn em.”

Tôi xách túi trang điểm, rẽ vào nhà vệ sinh.

Đảm bảo sắc mặt mình không để lộ cảm xúc gì, rồi mới đi về phía văn phòng của Chu Từ.

Chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng dỗ trẻ con.

Tôi gõ nhẹ lên cánh cửa khép hờ.

Chu Từ đầu bù tóc rối nhìn tôi, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Cuối cùng chị cũng đến rồi. Nhanh, nhanh, con bé này khó dỗ lắm.”

Chu Kha chạy lại ôm lấy chân tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ, lạnh cả người.

Chu Từ chỉnh lại áo, “Vẫn là chị có tác dụng.”

Tôi gượng gạo nói: “Tổng Chu, tôi chưa từng chăm trẻ con.”

“Đừng vội, lát nữa bài tập của con bé sẽ được mang đến.”

“Bốn tuổi… đã có bài tập rồi sao?”